Yểu Yểu Không Linh

11.

An Thành trong một tháng đã chết 5 người liên tiếp khiến cho lòng người hoảng sợ không thôi. Cục quản lý yêu tộc hạ lệnh nghiêm, trong một tháng cần phải kết án.

Nhưng án tử này, càng ngày càng khó phân biệt.

Đêm qua sau khi Quân Sơ Nghiêu báo cảnh sát, cảnh sát trong vòng nửa tiếng đã tới hiện trường vụ án, nhưng hoàn toàn không có bất cứ dấu vết nào cả, bởi vậy đã phán định người báo cảnh sát cố ý trêu đùa, cho nên liền rút lui.

Kết quả hôm nay, vụ án giết người bất thường thứ năm lại ngang nhiên xuất hiện, nạn nhân toàn thân không chút tổn hao, trên người vẫn lưu lại hơi thở của hồ yêu giống như bốn nạn nhân trước đó.

Ai là người đứng sau vụ việc này?

“Hồ Yểu Yểu.” Quân Sơ Nghiêu lạnh giọng, “Qua đây.”

Tôi liếm môi, cùng đi qua, lại muốn mắng tôi rồi.

Heo béo đi khám nghiệm hiện trường, Quân Sơ Nghiêu đưa tôi vào một góc, biểu tình càng nghiêm túc hơn so với trước kia, “Cô có chuyện gì gạt tôi không?”

Nhìn chằm chằm vào con ngươi đen nhánh của hắn, tôi chột dạ nuốt nước miếng: “Không...”

“Không gạt tôi?” Hắn tới gần, thấp giọng.

Phía sau lưng dựa vào trên tường, hơi lạnh thấm vào làn da, dựa quá gần khiến tôi cơ hồ là có thể cảm nhận được hô hấp nhàn nhạt của hắn.

Tôi rũ mắt, không nhìn hắn.

Đề cập tới hồ tộc của Thanh Khâu, tôi đúng là có chút tư tâm, trước khi Quân Sơ Nghiêu điều tra rõ được chân tướng, tôi phải báo lại cho tộc nhân của mình.

“Lão đại, bên hắc xà xảy ra chuyện rồi.” Heo béo cách đó không xa kêu lên.

Tôi với Quân Sơ Nghiêu đều nhìn qua.

Heo béo sửng sốt: “Hồ Yểu Yểu, cô... máu mũi...”

!?


Tôi nhanh chóng bịt kín mũi: “Ngại quá ngại quá...”

Nhất thời không tiết chế, dựa có chút gần.

Khẩn trương quá nên...

Quân Sơ Nghiêu nhàn nhạt liếc tôi một cái, đứng thẳng người đi về phía heo béo.

Đầu ngón tay rũ bên người tôi chậm rãi cuộn lại, hồ yêu với người cấu kết làm việc xấu, vụ án này càng thêm không dễ làm.

Chuyện bên hắc xà rất phức tạp, nói là người nhà của nạn nhân thứ tư tới đón người, nhưng lại đang nháo loại ở trong cục, nói không cho khám nghiệm.

Cậu ta không có cách nào trấn an người nhà, liền bảo chúng tôi nghĩ cách.

Còn có thể có cách nào?

Người đã mổ ra rồi, cũng không thể ảo thuật làm cho lành lại...

Từ từ, ảo thuật?

Lông mi tôi nhẹ nhàng run lên, ảo thuật bình thường, là yêu chắc chắn liếc mắt một cái sẽ biết là thật hay giả, nhưng nếu như dùng nhất mạch của cữu vĩ Thanh Khâu chữa trị thì sao?

Mẹ nó!

Tra án mấy ngày, cuối cùng vẫn quay lại là người hiềm nghi.

12.

Quả nhiên, sau khi người nhà nhận về thi thể hoàn hảo, ba tầm mắt đều dừng trên người tôi.

“Nếu như tôi nói tôi không có giết người, chỉ là trùng hợp cũng biết kỹ năng này...” Tôi yếu ớt mở miệng, “Các anh có tin không?”

Ánh đèn dây tóc lại lần nữa chiếu xuống mặt tôi.

“Tối hôm qua, vì sao lại tự tiện chạy tới duyệt phủ?” Quân Sơ Nghiêu nhíu mày.

“Cứu vĩ nhất mạch của Thanh Khâu là hoàng thất Hồ tộc, tôi đương nhiên là muốn tự mình bắt nghi phạm, mà duyệt phủ có hơi thở của hồ tộc.”

“Tại sao lại lừa tôi?”

Tôi chớp mắt: “Anh là nhân loại, rất nguy hiểm.”

Vô nghĩa!

Chiến thần dù có lịch kiếp thì cũng chỉ là thân thể phàm thai, vạn nhất xảy ra chuyện gì, đừng nói là tôi, ngay cả cục quản lý yêu tộc cũng sẽ bị san thành bình địa.

Hắn mím môi, cực kỳ không vui: “Cô cũng chỉ là một con tiểu hồ ly ngàn năm đạo hạnh, không nguy hiểm sao?”

Huhu, hung dữ quá.

Nhưng, tôi khó hiểu nhìn hắn, đây là... đang quan tâm tôi sao?

Heo béo gõ gõ cửa phòng thẩm vấn, vẻ mặt cổ quái: “Lão đại, ngoài cửa có người... tìm anh.”

Giây tiếp theo, một đứa bé mum múp thịt nhào vào ôm chặt đùi Quân Sơ Nghiêu gào lên: “Cha ơi!”

Tôi: “????”

Hắc xà: “????”

Heo béo: “...”


Không phải, tình huống gì đây?

Đây là cái drama khiếp sợ gì của tam giới thế này!?

Quân Sơ Nghiêu thanh tâm quả dục mấy vạn năm, vừa mới lịch kiếp đã tạo ra một đứa trẻ?

Quân Sơ Nghiêu cứng người, cánh tay giơ ra giữa không trung, đứng đó không chút nhúc nhích.

Đứa bé múp múp dính dính đủ rồi, ánh mắt lại lia sang tôi, trên lông mi còn dính nước mắt, lập tức nhào tới đây: “Mẫu thân!”

Hắc xà: “!!!”

Heo béo: “!!!”

Tôi: “????”

Khoan đã, có yêu khí.

13.

Một tay xách lỗ tai của đứa nhóc lên, đột nhiên thứ trên tay hóa thành một con... thỏ?

Này, sao nhìn quen quen nhỉ?

Đây không phải con thỏ con hôm đó tôi tính đưa để hối lộ Quân Sơ Nghiêu sao?

Hóa hình rồi?

Sao lại có thể khai phá linh trí được thế?

Heo béo nuốt nước miếng: “Lão đại, anh xác định tối hôm qua hai người... là đi tra án... ô ~ ~”

Heo béo bị hắc xà bịt miệng kéo đi, trong phòng thẩm vấn chỉ còn ba người chúng ta.

Con thỏ con trong tay đang đung đưa qua lại, buông tay một cái, nó lại rơi xuống đất, biến thành đứa nhỏ múp múp ban nãy, ôm chặt đùi tôi không buông tay, hai mắt to tròn lấp lánh chớp chớp.

Quân Sơ Nghiêu nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện gì đây?”

Thần sắc tôi phức tạp nhìn hắn: “Anh có đút nó cái gì không?”

“Có, một ít sữa dê.”


Tôi: “...”

Có thể được chiến thần thượng cổ tự mình nuôi nấng, cho dù có hóa hình thành một mỹ nữ yêu diễm tới báo ân thì cũng chẳng có gì là lạ cả.

Được rồi, căn bản đây là một con thỏ đực con.

Được hơi thở công đức phù hộ, sinh ra linh trí, Quân Sơ Nghiêu cũng được tính là một nửa cha của thằng nhỏ.

Đến nỗi mẹ ấy à, mới sinh ra đã bị tôi bắt được, liền cho rằng tôi là mẹ nó cũng là chuyện bình thường.

“Xử lý thế nào?” Quân Sơ Nghiêu nhìn trong căn phòng trống rỗng đột nhiên nhiều thêm một thằng nhóc, nhíu chặt mày.

Tôi mở tay ra: “Nuôi nha, bỏ thì tội lắm.”

Quả nhiên mẫu vì tử quý*, tôi được thả.

*Ý chỉ mẹ được trọng dụng là nhờ con

Đứa nhỏ không biết vì cái gì mà cứ thích dính dính ở trên người tôi, cọ tới cọ lui.

Má ôi... thèm...

Thỏ con mới sinh ra linh trí không thể ăn được, tôi xoa xoa khóe miệng sắp chảy nước miếng của mình, mặc niệm bản thân không được sát sinh.

Heo béo đi tới nhét cho một cái lì xì, có hơi co túm: “Chị, chị dâu... chị xem lão đại cũng không nói với bọn em trước, này... cũng không có chuẩn bị chu đáo được...”

Tôi: “?”

Hắc xà cũng nhét lì xì vào tay tôi, có loại cảm giác người thân về nhà ăn tết: “Đừng ngại, cho thằng bé...”

Tôi: “???”

Quân Sơ Nghiêu đen mặt đi lại đây, đem thằng nhỏ xách ra khỏi người tôi.

“Đi với tôi tới duyệt phủ, án tử có thông tin mới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận