Yểu Yểu Không Linh

1.

[Cục quản lý Yêu tộc cảnh báo: An Thành gần đây có nhiều nhân loại tử vong một cách bất thường, bước đầu kết luận là vì có yêu quấy phá. Mong tất cả yêu có mặt trong thành phố thực hành lệnh cách ly tại nhà, không phải chuyện gì quan trọng thì không được ra ngoài. Nhân viên công tác của cục quản lý Yêu tộc sẽ tới từng nhà để điều tra.]

Tôi nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại di động, bắt đầu cảm thấy đau đầu, này là cái gì gì thế?

Cách ly tại nhà?

Lão già quản lý Yêu tộc kia bị lừa đá vào đầu rồi sao?

Yêu tộc chúng ta chính là phải thường xuyên ra ngoài vào đêm khuya hoặc sáng sớm để hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt thì mới duy trì yêu pháp được, bằng không liền sẽ héo khô héo quắt luôn không phải sao?

Tôi khinh thường chậc một tiếng, mở cửa ra khỏ nhà, ai quan tâm chứ?

[Cục quản lý Yêu tộc cảnh báo: Người vi phạm lệnh cấm sẽ bị trục xuất khỏi Nhân giới.]

Tôi đứng ở cửa, nhìn tin nhắn mới được gửi tới: “...”

Tàn nhẫn, vẫn là mấy người tàn nhẫn nhất!

Tôi yên lặng rụt chân về, đang chuẩn bị đóng cửa, chóp mũi đột nhiên quanh quẩn một cỗ hương vị thấm vào ruột gan, tức khắc liền cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Thứ gì thơm thế nhỉ?

Tôi ló đầu ra, đối diện với một tầm mắt thanh thanh đạm đạm.

Má ôi? Trai đẹp? Lại còn là kiểu mắt sáng mày kiếm nữa cơ?

Nhân loại bình thường không thể nào có hương thơm thâm hậu như vậy được!

Đại khái là do tầm mắt của tôi quá mức lộ liễu, hắn liền thu hồi ánh mắt lại, chìa khóa cắm vào ổ khóa của căn phòng bên cạnh, đẩy cả rương hành lý đi vào.

“Rầm ~”

Tiếng đóng cửa mang theo một làn giá, tôi chớp chớp mắt, nhanh chóng vọt vào phòng ngủ tìm kiếm trong sách cổ, gương mặt kia quá quen thuộc, trong sử sách của Yêu tộc chúng ta tuyệt đối sẽ ghi lại.

Tôi phủi phủi lớp bụi dày đặc bên trên quyển sách, đầu ngón tay lật từng tờ từng tờ một.

Quân Sơ Nghiêu, chiến thần... thượng cổ?

Ba vạn năm trước đại sát tứ phương, trấn bình yêu ma, được bá tánh sùng bái, chiến thần Quân Sơ Nghiêu. Trách không được lại có loại hơi thở thâm sâu như thế, cả người đầy công đức đó mà đè ép xuống thì cũng đủ khiến cho một con tiểu yêu hóa hình mất.

Nhưng sao hắn lại ở Nhân giới? Nhìn dáng vẻ còn là thân thể phàm thai, luân hồi lịch kiếp sao?

Tôi lắc lắc đầu, hít sâu một hơi, kinh mạch dãn ra, pháp lực du tẩu khắp cơ thể.

Tôi nhếch miệng bật cười, quan tâm hắn lịch kiếp hay không làm gì chứ, hơi thở kia cách một bức tường cũng đều có thể phiêu tới đây, này có khác gì đi ra đường lớn nhặt được tiền đâu chứ?


Ha ha ha, ở nhà cách ly sao?

Tôi tới đây!

2.

Vài ngày liên tiếp hấp thụ được hơi thở của chiến thần, mắt thường có thể nhìn thấy được làn da tôi đã tốt lên rất nhiều.

Vì được gần gũi cảm thụ được phong tư của một bậc vĩ nhân, thế nên tôi đã mang theo một túi đồ ăn lớn sang gõ cửa nhà Quân Sơ Nghiêu.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, hắn mặc áo ngủ rộng rãi, cổ áo hơi lộ, rũ mắt nhìn tôi, thanh âm khàn khàn: “Chuyện gì?”

“Cái đó... mời anh ăn cơm...” Tôi cần cái túi trong tay giơ lên cao, gương mặt nở một nụ cười phúc hậu lại vô hại.

Giây tiếp theo, chiếc túi động động, bị rách một lỗ lớn, một cái bóng trắng trong nháy mắt nhảy ra ngoài.

Ui!?

Đồ ăn chạy rồi!?

Tôi đẩy Quân Sơ Nghiêu ra, vọt vào bên trong.

“Cô...”

Rốt cuộc cũng bắt được, tôi xách theo con thỏ con quay người nhìn hắn, có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi: “Cái đó... quên trói lại...”

Hắn trầm mặc trong chớp mắt, chần chừ mở miệng: “Ăn... thỏ sống?”

Ồ, hình như ta quên mất hắn là người...

“Thỏ đáng yêu như vậy, sao có thể ăn thỏ chứ?” Tôi buông tay ra, con thỏ lại tung tăng nhảy nhót chui vào dưới sofa, tôi chớp chớp mắt, “Đưa anh làm sủng vật đó.”

Quân Sơ Nghiêu: “...”

Hắn mím môi không nói, tôi nhìn hắn chằm chằm, hai mắt tỏa sáng.

Tiếp xúc gần gũi như vậy mới chiến thần thượng cổ, được “tắm gội” hơi thở công đưc,s này còn không phải là nhặt được gấp đôi tiền rơi sao?!

Một lúc lâu sau, hắn tới gần, đưa cho tôi một tờ khăn giấy trắng tinh.

Tôi: “?”

“Lau máu mũi đi.”

Tôi: “!?”


Vội vàng ấn xống lỗ mũi, tôi ngửa đầu lui về sau vài bước: “Ngại quá, ngại quá.”

Má, Quân Sơ Nghiêu đứng gần quá, hơi thở nồng đậm như vậy khiến tôi có chút thừa “dinh dưỡng” mà!

Khóe mắt liếc tới mấy quyển sách trên bàn trà phòng khách.

Tôi sửng sốt, nhìn qua đó.

[Sổ tay thu phục yêu quái]?

[Yêu tộc bách khoa toàn thư]?

[Một trăm diệu kế bắt yêu]?

Tôi: “???”

Trên cổ tay chợt lạnh, Quân Sơ Nghiêu nghiêng nghiêng đầu, câu môi: “Nếu đã đưa tới cửa, vậy đi thôi, cùng tôi tới cục quản lý Yêu tộc ngồi chút.”

3.

“Hồ yêu Thanh Khâu, một ngàn tuổi, vừa mới hóa hình, một tháng trước đã đăng ký trong danh sách của cục quản lý Yêu tộc.”

“Trùng khớp với bốn tháng nay, An Thành xảy ra nhiều án kiện nhân loại tử vong một cách bất thường, ở hiện trường đều lưu lại hơi thở độc nhất do Hồ tộc Thanh Khâu sở hữu.”

“Tôi quan sát cô mấy ngày nay, cô chưa từng ra khỏi cửa, cũng không có vụ án mới nào được ghi nhận thêm.”

Quân Sơ Nghiêu chiếu thẳng ánh đèn dây tốc về phía tôi: “Hồ tộc Thanh Khâu ở An Thành chỉ có một mình cô, có muốn giải thích gì không?”

Bị ánh đèn chiếu tới, tôi híp mắt, vẻ mặt mơ hồ.

Chiến thần thượng cổ công tác ở cục quản lý Yêu tộc An Thành? Tra án tử vong của nhân loại?

Tôi khó hiểu nhìn hắn một cái.

Hắn biết mình là chiến thần thượng cổ chuyển thế chứ?

Hắn biết cả người mình nồng nặc hơi thở của công đức không??

Hắn biết cái bản mặt của hắn rất có sức sát thương chứ hả???

“Có vấn đề gì sao?”

Tôi trầm mặc trong chớp mắt: “Để tôi gặp lão Hòe đi, nói với anh anh cũng không rõ.”


Lão Hòe là một Hòe yêu vạn năm, tuổi đã già nhưng vẫn được mời làm cục trưởng.

Lão chậm rãi nhấp một ngụm trà cẩu kỷ: “Vì sao ta phải thả cô?”

Tôi nhướng mày: “Bởi vì Quân Sơ Nghiêu là chiến thần thượng cổ nha.”

“Này có quan hệ...” Lão Hòe im bặt, hoảng sợ trợn to hai mắt, sau khi xác nhận trong văn phòng ckhoong còn người nào khác, lão mới dám đè thấp giọng xuống nói, “Sao cô biết được?”

Tôi chớp chớp mắt, nhếch miệng cười: “Hồ tộc Thanh Khâu nổi tiếng nhất là mũi rất linh. Nếu như để đám lão già kia biết ông dám để chiến thần bảo bối của Thần giới tới làm công cho ông chỉ vì muốn tắm gội hơi thở công đức trên người hắn thì sẽ ra sao nhỉ?”

Sắc mặt của lão thay đổi liên tục: “Cô, cô muốn thế nào?”

Tôi oán hận chu miệng: “Tôi chưa có công việc nữa...”

“Ta thuê cô.”

“Phải có biên chế nữa nhé, ngũ hiểm nhất kim*, nhớ giao đủ.”

*Ngũ hiểm nhất kim (五险一金): là một loại bảo đảm đãi ngộ cho người lao động, mục đích duy trì ổn định được chất lượng và số lượng lao động

“Cô đừng có quá đáng!” Râu của lão Hòe run lên, vỗ bàn, “Người đâu!”

Hắc xà run run rẩy rẩy gõ cửa đi vào: “Cục trưởng...”

“Cô ta!” Lão Hòe chỉ vào mũi tôi, giận dữ gào lên, “Làm thủ tục nhập chức cho cô ta!”

4.

May mắn là, Quân Sơ Nghiêu không biết thân phận của mình, lão Hòe lại là một lão đầu gỗ, lừa dối tý là cho qua ngay.

Bản thân Quân Sơ Nghiêu đã mang theo hơi thở của chiến thần mà lịch kiếp, chắc chắn sẽ hấp dẫn đến một số yêu ma quỷ quái, cho nên hắn có thể cảm nhận được yêu khí, cũng có chút thiên tư hơn người, vì thế nên mới thuận lý thành chương nhập chức ở cục quản lý Yêu tộc.

Nhìn thấy tôi hoàn hảo không chút sứt mẻ đi từ trong văn phòng của lão Hòe ra, hơn nữa còn trở thành đồng nghiệp của mình, mày Quân Sơ Nghiêu đã nhăn sắp thành cái bánh quai chèo rồi.

Tôi vỗ vỗ vai hắn, bắt đầu bịa chuyện: “Cục trưởng tin tưởng không phải do tôi làm, cho nên án lần này cho tôi và anh cùng nhau điều tra.”

Đầu ngón tay đột nhiên xẹt qua một tia điện lưu, tức khắc cảm thấy thần thanh khí sảng, đây là hơi thở của chiến thần nha ~ ~

Hắn nhíu mày dịch ra một khoảng cách: “Hồ ly Thanh Khâu nổi tiếng là giảo hoạt nhất, nếu điều tra ra là cô, tôi nhất định sẽ tự mình bắt cô.”

“Biết mà biết mà ~”

Dù sao mấy ngày này cũng có thể ở bên hắn, mắng có hai câu thì có sao chứ?

Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, không chút để ý đi thoáng qua bên cạnh hắn, lộ ra cái đuôi nhung mao xinh đẹp, cái đuôi phất qua hầu kết của hắn: “Cửu vĩ Hồ Yểu Yểu của Thanh Khâu, rất vui khi quen biết anh, Quân Sơ Nghiêu.”

Mày hắn nhíu càng chặt hơn: “Cô...”

“Lão đại.” Hắc xà chạy tới, có chút hoảng loạn, “Người bên khu Nam báo cáo, có một án kiện nhân loại tử vong một cách bất thường, đã được chuyển giao cho cục quản lý Yêu tộc.”

Tử vong không bình thường?

Tôi nhướng mày, lúc này chứng cứ tôi không ở hiện trường đủ làm cho hắn tin rồi chứ?


Xoay người, nhìn chằm chằm Quân Sơ Nghiêu, chớp chớp mắt: “Đi thôi?”

5.

Hiện tại Nhân Yêu có thể hài hòa sinh sống cũng là bởi vì có vị chiến thần trước mặt này. Ba vạn năm trước, tam giới rung chuyển, bầy yêu tán loạn, hắn đã một mình bình ổn chiến loạn, được bá tánh cung cấp nuôi dưỡng.

Vì thế, Đế Vương của nhân gian đã có mong muốn muốn được chung sống hòa bình với yêu giới dưới điều kiện có 10 nguyên tắc, nói trắng ra chính là Yêu giới đơn phương nhận được hiệp ước không bình đẳng.

Kết quả, hiện tại nhân loại khai phá tứ phương, dẫn tới việc địa bàn của yêu tộc càng ngày càng hạn hẹp, bất đắc dĩ phải chạy tới nhân giới làm công, còn phải tuân thủ 10 nguyên tắc chó má kia nữa.

Vì để phòng cho thế giới hỗn loạn, bọn họ thậm chí còn yêu cầu không được để con người biết tới sự tồn tại của yêu tộc.

Mẹ kiếp!

“Tôn trọng người chết chút.” Quân Sơ Nghiêu nhíu mày liếc tôi, hắn móc một đôi bao tay trắng đưa qua.

Tôi: “...”

Vừa không cẩn thận, biểu tình không kịp che giấu suy nghĩ trong nội tâm rồi, tội lỗi tội lỗi.

Tôi yên lặng nhận lấy bao tay, tầm mắt lại hướng về người chết trên mặt đất.

Thông tin nạn nhân:

Nam, khoảng 30 tuổi.

Địa điểm phát hiện: Trước cửa trung tâm thương mại thành phố An Thành.

Thời gian phát hiện: Hai tiếng trước.

Nguyên nhân tử vong: Không có ngoại thương, theo cách nói của nhân loại thì chính là đột ngột chết.

Sao có thể là chết đột ngột chứ? Trên người người này quanh quẩn hơi thở của Hồ tộc, sộc lên tận não luôn đây này!

Chỉ là, hơi thở này...

“Có thể phân biệt được là ai không?” Quân Sơ Nghiêu nhìn tôi.

Tôi lắc đầu: “Hồ tộc Thanh Khâu nhiều như vậy, cũng không phải ai tôi cũng quen.”

Hắn nhàn nhạt liếc tôi một cái: “Tốt nhất là cô nên nói thật.”

Tôi chớp chớp mắt, ngoan ngoãn ngậm miệng đi sau hắn.

Quả nhiên nha, tính tình của chiến thần không tốt chút nào cả.

Hắc xà đang trấn an quần chúng vây xem, sắp xếp nhân viên đem xác chết về kiểm tra. Quân Sơ Nghiêu ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận xem xét.

Tôi mím môi, nhìn quanh bốn phía.

Thật kỳ quái, chỉ có trên người người chết tồn tại hơi thở của Hồ tộc, thế nhưng phạm vi trăm mét quanh đây, ngay cả một chút hơi thở của Hồ yêu cũng không có.

Người chết, dường như không phải chết ở chỗ này


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận