Âu Dương Điệp chậm rãi đi về phía anh, sau đó đặt bàn tay lên bờ vai anh, nhìn anh nhắm mắt lại, khuôn mặt anh tuấn quen thuộc này, trong năm năm qua hằng đêm hằng đêm vẫn xuất hiện trong giấc mơ của cô, đã bao nhiêu lần trong giấc mơ cô muốn chạm tay vào nó, nhưng mỗi lần đều bừng tỉnh. Cô nhớ đến khoảng thời gian một năm kết hôn cùng anh, cô chưa bao giờ lấy tay chạm qua khuôn mặt anh, những thứ ấy khi đã vĩnh viễn mất đi cô mới biết quý trọng nó.
Đầu ngón tay cô chạm vào bờ vai anh, đầu ngón tay ấy cũng khẽ run lên rụt trở lại, nhưng anh vẫn không quan tâm.
Tư Đồ Thác nhắm mắt lại, anh cảm nhận được đầu ngón tay của cô đang run lên, anh tự hỏi mình nhục nhã cô như vậy, có đúng hay không? Nhưng rồi anh lại tự thuyết phục mình không được mềm lòng, bởi vì anh thật sự rất hận cô.
“Thác.”Trong lòng Âu Dương Điệp khẽ kêu tên anh, từ trước tới nay cô chưa bao giờ kêu tên anh một cách thân thiết như vậy. Nếu không phải trong lúc vô ý phát hiện ra nhật kí của cha, thì giờ cô vẫn còn đang hận anh, trách móc anh, làm sao có thể gọi tên anh thân thiết như vậy? Nếu như cha không đem anh về nhà, nếu sau khi lớn lên cô mới gặp anh, thì phải chăng kết quả sẽ khác? Nhưng trên đời này những việc đã qua không thể trở lại được nữa.
Tay cô rất mềm mại đặt trên người anh, lực đạo không mạnh cũng không nhẹ làm cho cơ thể Tư Đồ Thác dần dần giãn ra.
Nghe được tiếng thở đều đều của anh, Âu Dương Điệp nhanh tay lẹ chân nhẹ nhàng đi đến một bên, nhanh chóng thu dọn hết Âu phục trên sàn nhà.
Ngồi trên ghê sa lon nhìn khuôn mặt anh, cô có chút đau lòng, nhất định anh phải rất mệt mỏi, chỉ trong thời gian năm năm ngắn ngủi anh đã đem công ty phát triển lớn mạnh như vậy, những cực khổ đó không phải người bình thường nào cũng có thể vượt qua được.
Âu Dương Điệp mơ mơ màng màng cũng không biết chính mình cũng ngủ say lúc nào không hay, có lẽ là vì buổi sáng quét dọn mệt mỏi, lúc giật mình tỉnh dậy cô đã nhìn thấy Tư Đồ Thác đang ngồi xem báo.
“Tiên sinh tôi đi làm cơm tối.”Cô không quên thân phận của mình nhanh chóng đứng dậy.
“Không cần, tôi đã gọi người mang thức ăn đến rồi.”Tư Đồ Thác không hề ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.
Âu Dương Điệp ngẩn người ra, anh ta có ý gì? Anh ta không phải cố ý muốn làm khó mình sao? Sao đột nhiên lại gọi thức ăn bên ngoài? Ồ, chắc là anh ta biết trong nhà không có gì để nấu.
“Thức ăn sẽ nhanh chóng được mang tới.”Tư Đồ Thác nói một câu khác thường, làm cho cô có chút bất an, sao anh ta có thể dễ dàng với mình như vậy? Hay là anh ta lại đang tính toán phải hành hạ mình như thế nào?
Tư Đồ Thác cố ý bỏ qua khuôn mặt nghi hoặc bất an của cô, anh đang chờ xem biểu hiện tiếp theo của cô là gì.
Dọn dẹp xong tất cả, Âu Dương Điệp lo lắng đi đến bên cạnh anh, hỏi: “Tiên sinh xin hỏi phòng của tôi ở đâu?”
“Lầu một, phòng bên phải.”Tư Đồ Thác nói.
“Thưa tiên sinh, tôi đã dọn dẹp xong hết, tôi đi về phòng trước.”Cô thầm nghĩ phải tìm một không gian riêng để trầm tĩnh lại.
“Đi đi.”Tư Đồ Thác gật đầu.
Là anh ta vừa nói sao? Âu Dương Điệp trừng mắt nhìn anh nghi ngờ nhưng rồi cô vội chạy lên lầu.
Vừa đi vào phòng nhào đến bên giường nằm nghĩ ngơi một lát, rồi mới mở hành lý ra, muốn đem quần áo treo vào trong tủ nhưng thoáng chốc ngẩn người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...