Yêu! Không Thể Rời Xa
Từ khe cửa, Di nhìn thấy rất rõ hai con người khốn nạn đó. Họ chui vào chăn và cười khúc khích. Cái tiếng cười đó như nhát dao đâm thấu tim cô. Còn những lời nói thốt ra từ người con trai cô yêu đã xuyên thủng tâm hồn cô. Di ném hộp bánh kem trên sàn rồi bỏ chạy khỏi ngôi nhà đó. Hơn lúc nào hết. Cô quyết tâm vứt bỏ thứ tình cảm khốn nạn này cùng với người con trai tệ bạc mà bấy lâu qua cô yêu say đắm. Vinh nghe động, lật đật bước ra cửa. Nhìn thấy bánh kem khắc chữ “Chúc mừng sinh nhật”. Anh ta mới nhớ ra hôm nay là ngày Thiên Di chào đời. Đó cũng chỉ là ngày mà các Sơ chọn cho cô. Vì chẳng có đứa trẻ mồ côi nào lại vui vẻ đón ngày sinh nhật khi chính người tạo ra chúng lại vứt bỏ chúng. Anh ta suy nghĩ, định đuổi theo thì Bích Nga từ trên giường réo lại
- Gì vậy anh? Đang có hứng mà
- Không có gì. Con mèo thôi. Anh vô liền
Hắn đóng cửa, bước vào và tiếp tục cuộc vui hoan hỉ. Hắn bỏ mặc chiếc bánh kem vỡ vụng trên sàn như trái tim người bạn gái đang tan nát.
Di cố đưa mình về hiện tại. Với cô bây giờ, mọi thứ thật sự chấm dứt. Và chuỗi ngày dài đau khổ kia sẽ được ném vào quên lãng mãi mãi
Với tư cách là một người có đạo, Di tự trách bản thân, tự nhủ không được phép làm như vậy. Cô gục trên bàn khóc nức nở. Không phải khóc vì bị phụ tình, bị phản bội. Di khóc vì bế tắc. Di cố lập kế hoạch trả thù để sao lãng Hưng. Nhưng chính cô lại bị giằn vặt. Con đường trả thù bắt cô phải đổi lấy bằng những giọt nước mắt quý báu. Cô tự nhủ bản thân sẽ không khóc. Vì không còn gì để khóc nữa. Hưng bước vào. Anh vịn vai an ủi cô. Bất thình lình, Di quay lại ôm anh để được khóc như một đứa trẻ
- Nín đi em. Mọi chuyện đã chấm dứt. Mai anh sẽ đi rửa hình và làm nốt việc còn lại
- Sao anh biết?
- Chưa bao giờ anh ngừng quan tâm em và dõi theo bước đi của em. Anh sẽ gửi hình cho em gái em và cả cô tiểu thư giàu có. Em không cần tiếp tục dấn thân vào trả thù nữa
- Đừng. Hãy để em một mình phạm tội và bị Chúa phạt. Anh quá tốt. Anh không giống em. Không đáng bị thế
- Nếu biết người khác sai mà không nhắc nhở hay khuyên can thì tội nặng hơn. Em làm như vậy để giúp các cô gái khác. Anh làm vậy là để giúp em
- Khánh Hưng! Anh quá tốt! Cám ơn anh. Nhưng đó cũng chỉ là lời ngụy biện khi bản thân con người ta phạm tội
- Không sao đâu. Mọi chuyện sẽ ổn. Em về phòng ngủ đi. Phòng khách lạnh lắm!_Nói xong, Hưng bước đi.
- Anh đừng đi. Ở lại với em đi_Di chạy đến ôm chầm lấy Hưng từ phía sau_Em rất đau khổ. Em càng trả thù, càng cố né tránh anh. Thì em càng không thể khiến trái tim dừng lại. Em nhớ đến anh mỗi ngày. Em thật là xấu xa… Em đã yêu anh rồi. Nhưng bản thân em cũng không biết đó có phải là tình yêu hay là sự xấu xa và ti tiện của em
- Anh không thể bên em khi anh không biết mình là ai?
- Điều đó không quan trọng. Chỉ cần… Em chỉ cần biết anh có yêu em không?
- Em ngủ đi. Em là thiên thần. Còn anh là ác quỷ. Định mệnh không nên cho chúng ta gặp lại nhau.
- Em sẽ đợi đến khi nào anh yêu em
- Không cần đâu. Vì anh biết. Sẽ chẳng có tình yêu nào tồn tại trong anh
Hưng trở về phòng, để lại Di một mình trong căn phòng vắng. Di òa khóc. Hưng cũng không dễ chịu. Anh ngồi trên ghế. Cũng khóc. Những giọt nước mắt của con gái chỉ là giọt nước mắt của nỗi đau tức thời hoặc bị dồn nén rồi tuôn rơi. Còn giọt lệ của con trai, của Hưng lại nặng trĩu. Con gái hay khóc còn con trai chỉ khóc khi thật cần thiết. Người khóc nhiều không hiểu rõ giá trị của nước mắt. Nhưng người không bao giờ khóc lại thấm thía sâu sắc sự bi ai và trân trọng giọt nước mắt đó…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...