Yêu! Không Thể Rời Xa


- Sao cô phải làm như vậy?_một cô gái hỏi
- Thứ đàn ông đó bỏ đi cho rồi. Cô phí tiền và thời gian làm gì?_cô còn lại hỏi
- Cám ơn hai chị đã giúp đỡ tôi. Với hắn. Tôi chỉ thấy căm phẫn thay cho tình yêu. Dù gì, như đã hứa. Tôi sẽ đưa ỗi chị năm triệu
- Không cần nhiều như vậy đâu_Một cô gái ngăn cản
- Chúng tôi đều là gái bao. Đều là lũ hạ cấp trong xã hội. Thấy cô cũng là phái nữ bị phản bội nên chúng tôi giúp.
- Hắn cũng cho chúng tôi tiền nên cô không cần đưa. Chúng tôi cũng không nói cho ai biết đâu
- Dù gì cũng cực thân và phiền hai chị. Số tiền này xem như tiền quà bánh tôi gửi hai chị nên hai chị nhận để tôi thấy nhẹ lòng.

- Cô nói vậy thì chúng tôi nhận. Cám ơn cô. Máy quay đằng kia. Thôi bọn tôi về
- Cám ơn
Di về nhà. Cầm chiếc máy quay như cầm tảng đá nặng ngàn cân. Những hình ảnh đau thương lại hiện về…
Đó là một buổi chiều thứ bảy như mọi ngày, sau khi tan học, cô đạp xe ghé nhà Vinh. Nhưng hôm đó, cô gọi cho anh và báo sẽ không đến. Thiên Di muốn tạo bất ngờ cho người đàn ông cô yêu. Cửa nhà Vinh không khóa. Di rón rén từng bước, nhẹ nhàng lên lầu. Cô đứng ngay trước phòng anh ta. Định gõ cửa. Nhưng đột nhiên, một giọng nói quen thuộc khiến Di bàng hoàng. Cô ghé mắt qua khe cửa. Thật ghê tởm. Cô gái đang nằm trên giường với Vinh lại là Bích Nga_em họ Di. Đó cũng là một cô gái trẻ, rất trẻ và đanh đá. Thiên Di muốn ra về. Cô muốn rời khỏi ngôi nhà ma quỷ này. Nhưng đôi chân vẫn bất động. Nó muốn cô biết rõ hơn về hai con người dối trá kia.
- Anh nè! Anh ngủ với nhiều cô gái lắm phải không?_Nga õng ẹo nói
- Em nói thử xem.
- Ai biết được.

- Anh có mình em thôi. Không phải chỉ có mình em đang nằm trên giường với anh sao? Cần gì chứng minh
- Vậy còn Thiên Di? Anh không yêu chị ấy sao?
- Làm gì có. Lúc trước thấy cô ta dễ thương, có nhiều người theo đuổi. Bạn bè anh trong nhà thờ lại kích tướng nên anh mới quen
- Vậy anh ngủ với chị ta chưa?
- Chưa. Con nhỏ đó không cho anh chạm vào dù chỉ là nắm tay.
- Cũng không cho hôn sao? Hôn má chẳng hạn
- Đã nói không chạm vào mà. Với lại cô ta như mọt sách. Anh cũng thấy chán. Chỉ tại mẹ anh thích cô ta nên anh duy trì thôi. Chẳng yêu đương gì với loại lúa như nó
- Anh đểu ghê. Trước mặt em mà dám nói vậy. Không sợ em nói lại với chị ta sao?
- Em mà nói là anh sẽ không yêu em nữa. Anh cần cô ta để anh dễ xin tiền mẹ thôi. Đừng nhắc đến Di nữa. Nga nè! Chiều anh thêm một lần nữa nha!
- Em có bao giờ từ chối anh đâu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận