Trước đây lúc còn đi học, thanh danh của Bạch Chỉ ở thành phố A tương đối tốt.
Quả thật không nghĩ tới khi chính thức làm việc, phòng khám của cô lại vắng vẻ đến vậy.
Hằng ngày Bạch Chỉ ở phòng khám ngoài đọc sách thì chính là chờ bệnh nhân đến.
Hôm nay, máy tính cô xuất hiện một cái tên quen thuộc.
Cô nhấn phím gọi bệnh nhân trên màn hình, nhìn Giang Li đi vào phòng khám, phía sau là Lục Uyển Đồng.
Bạch Chỉ há hốc miệng, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Không phải là vì gặp Giang Li ở đây mà là bởi bộ tóc hồng chói lọi của cô ấy.
Giang Li có tính cách dịu dàng, lại là giảng viên của trường đại học Y.
Ngày thường cô ấy hay trang điểm theo lối mỹ nhân thành thục, không nghĩ đến hiện tại lại nhuộm màu tóc cá tính đến vậy.
Từ đầu đến cuối Bạch Chỉ chỉ chăm chú nhìn mái tóc như phát sáng kia.
Lục Uyển Đồng vỗ ngực, tự hào nói:
“Thế nào? Đẹp không? Là tớ chọn cho chị Giang Li đó.”
Bạch Chỉ ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ không biết trả lời thế nào.
Màu tóc này dưới ánh sáng quả thật tôn lên nước da trắng nõn của Giang Li, cũng khiến cô ấy tràn đầy sức sống.
Song tổng thể lại có chút không hài hòa với khí chất của cô ấy.
Giống như một học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ đọc sách bỗng dưng học thói xấu bar vậy, khiến người khác kinh ngạc không thôi.
Bạch Chỉ cẩn thận hỏi: “Sao bỗng nhiên chị muốn nhuộm tóc vậy?”
Giang Li mỉm cười, giọng điệu có chút xót xa:
“Gần đây trường thông báo không cho học sinh nhuộm tóc.
Chị chỉ là cảm thấy màu tóc, cách ăn mặc cùng nhân cách không liên quan đến nhau, đối với công việc tương lai cũng sẽ không ảnh hưởng.
Chị hy vọng các em ấy có thể sống thật với bản thân, có thể là chính mình.”
“Sống thật với bản thân”, bốn chữ này giống như cái búa gõ nhẹ vào lòng Bạch Chỉ.
Khi còn nhỏ, cô cũng từng có những mơ ước lớn lao.
Nhưng sau này trưởng thành rồi mới biết, thực hiện được mơ ước thuở nhỏ ấy có bao nhiêu khó khăn, thành thật với chính mình có bao nhiêu cực nhọc.
Cô cúi đầu cảm khái: “Chị nhuộm tóc như vậy hẳn cũng không dễ dàng.”
Giang Li mỉm cười nhẹ nhàng, chạm lên mái tóc mình: “Đúng, nhưng đó là việc duy nhất chị có thể làm để giúp tụi nhỏ.”
Bạch Chỉ quét thẻ bác sĩ, mở máy tính lên, màn hình hiện ra tình trạng bệnh nhân.
Khoảng nửa năm trước, Giang Li từng là bệnh nhân của giáo viên hướng dẫn Bạch Chỉ, nhưng hiện tại giáo viên đó đã về hưu, quá trình điều trị của Giang Li cũng tạm dừng được một thời gian.
“Chu kì của chị vẫn không đều sao?”
Giang Li gật đầu, từ trong túi lấy ra một tờ giấy kiểm tra mới làm ở bệnh viện B.
Bạch Chỉ nhìn một chút, khẽ nói: “Là triệu chứng u nang buồng trứng, nếu không may sẽ khó mang thai.
Em kê cho chị một ít thuốc điều trị.”
“Được”.
Giang Li hơi do dự, lại hỏi: “Bệnh này điều trị có mất nhiều thời gian không?”
Bạch Chỉ chậm rãi nói: “Điều này còn phụ thuộc vào thể chất của từng người.
Những u nang này của chị đều tương đối lớn, do rối loạn nội tiết tố tạo nên.
Chi Giang, có phải gần đây chị làm việc, nghỉ ngơi không đầy đủ hoặc phải chịu áp lực gì không?
Nhắc đến hai chữ “Áp lực”, đầu Giang Li lại cảm thấy ong ong.
Cô cùng Lâm Kinh Mặc kết hôn đã được hai năm.
Tuy rằng anh bận rộn nhưng cũng rất quan tâm, chăm sóc cô.
Song gần đây cha mẹ hai bên đều luôn thúc giục bọn họ mau chóng sinh con.
Cả mẹ chồng lẫn mẹ ruột cô đều luôn mang đến đủ loại thuốc bổ.
Lục Uyển Đồng vốn sợ hãi kết hôn, nghe đến đó liền thở dài: “Trước kia em còn hâm mộ chị cùng đàn anh Kinh Mặc, xem ra hiện tại độc thân vẫn là tốt nhất.”
Nghe được mấy lời này, đôi mắt Giang Li thoáng đượm buồn.
Cô cúi đầu, vân vê chiếc nhẫn cưới, nhẹ nhàng nói: “Kết hôn cũng có cái tốt của kết hôn.”
Bạch Chỉ tinh mắt lập tức phụ họa: “Đúng vậy.
Đàn anh Kinh Mặc ôn nhu, ân cần lại biết chăm sóc, chẳng qua là hay bận rộn mà thôi.”
Giang Li thở dài một tiếng: “Chính sự ân cần của anh ấy lại càng khiến chị áp lực.”
Bạch Chỉ làm việc ở khoa này đã lâu, bình thường nghe không ít câu chuyện tương tự, áp lực sinh con của nữ giới đa phần đều đến từ nhà chồng.
Cô do dự giây lát rồi nói: “Không thì chị bảo anh ấy cùng người lớn hai nhà ngồi lại bàn bạc thử xem.
Chuyện con cái này vốn dĩ không phải cưỡng cầu là được.”
Giang Li vươn tay ra, dưới ánh đèn, từng tia sáng chiếu vào viên kim cương nhỏ trên chiếc nhẫn cưới, tạo ra ánh sáng lấp lánh.
Cô miễn cường cười xòa: “Anh ấy cũng nói là sẽ có biện pháp, nhưng trong lòng ai cũng tự hiểu là sẽ chẳng có biện pháp gì.”
Đề tài này đến khiến không khí phòng khám dần nặng nề.
Ba người đều là bạn chơi chung với nhau từ nhỏ.
Khi còn bé, Bạch Chỉ thường cùng các cô ấy chơi trò giả làm gia đình trên sân thượng.
Đến khi trưởng thành mới phát hiện, cuộc sống gia đình thực tế lại chẳng đơn giản chút nào.
“Cốc, cốc.” Hai tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của ba cô gái.
Bạch Chỉ tưởng trưởng khoa đi kiểm tra, nhanh chóng ngồi thẳng thân mình, trịnh trọng mà thấp giọng nói: “Mời vào.”
Hóa ra người đến là Phó Tây Phán.
Bạch Chỉ lập tức thả lỏng người, tựa lưng vào ghế.
Phó Tây Phán cúi đầu, đặt văn kiện trong tay xuống: “Bác sĩ Bạch, viện trưởng bảo tôi đến lấy bản đóng góp ý kiến phản hồi từ buổi tọa đàm lần trước.”
Lục Uyển Đồng nghe thấy giọng nói quen thuộc thì nhanh nhẹn xoay người lại, thấy người đến là Phó Tây Phán bèn nhiệt tình vẫy tay: “Chào bác sĩ Phó nha.”
Phó Tây Phán gật đầu, mỉm cười đáp: “Chào cô.”
Giang Li cũng nghiêng người, nhìn anh gật đầu.
Có lẽ hình tượng trước đó của Giang Li khiến Phó Tây Phán ấn tượng khá sâu, ánh mắt anh dừng lại trên mái tóc hồng nhạt, song cũng chỉ là ngạc nhiên vài giây rồi nhanh chóng gật đầu đáp lại.
“Nếu cô bận thì cứ tiếp tục, đến bữa ăn trưa chúng ta bàn tiếp.”
Phó Tây Phán nói xong thì nhanh chóng rời đi.
Người vừa đi, Lục Uyển Đồng liền tiến đến bắt lấy tay Bạch Chỉ, tò mò hỏi: “Hai người có tiến triển gì chưa?”
Bạch Chỉ rút tay về, liếc cô nàng một cái: “Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, tên này dầu muối đều không ăn.”
“Ai da, hai năm trước cậu đâu có nói thế.”
Bạch Chỉ nghiêng người, tay cầm tờ đơn khám bệnh đang chuẩn bị cất vào ngăn kéo chợt dừng lại.
“Hả?”
“Cậu quên nhanh vậy sao? Hai năm trước lúc ở hôn lễ của chị Giang Li, chúng ta còn bàn luận xem ai là người khó theo đuổi nhất, mọi người đều đoán là Phó Tây Phán.
Cậu không tin, còn muốn đi xin phương thức liên lạc của người ta, kết quả không phải là đau đớn mà về sao?”
Bạch Chỉ chống cằm, cẩn thận nhớ lại ngày hôm đó.
Trong đầu cô bỗng vụt qua vài hình ảnh, bao gồm cả lúc cô say rượu ôm vai bá cổ Phó Tây Phán nói linh tinh.
Nhớ lại rồi chỉ muốn cho chính mình một cái bạt tai: “Tại sao lại là anh ta!”
***
Vì nhớ đến chuyện hai năm trước, buổi trưa khi nói chuyện công việc với Phó Tây Phán, Bạch Chỉ ngoài né tránh chính là tránh né.
Hiện tại rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao khi gặp nguy hiểm đà điểu sẽ vùi đầu vào cát rồi.
Tuy rằng đáng xấu hổ nhưng mẹ nó hữu dụng!
Ngồi đối diện với Phó Tây Phán, Bạch Chỉ giống như một chú đà điểu cật lực tìm kiếm đất cát để vùi đầu nhỏ xuống.
Phó Tây Phán cũng phát hiện cô khác thường, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Trong người không khỏe sao?”
Bạch Chỉ đang uống nước lập tức bị sặc đến ho khan: “Khụ khụ khụ…”
Phó Tây Phán tốt bụng vươn tay muốn giúp cô vỗ lưng lại bị Bạch Chỉ nghiêng người tránh đi.
Cánh tay xấu hổ treo giữa không trung đành ngượng ngùng thu về.
Công việc đã bàn xong, Bạch Chỉ nghĩ không ra nên tiếp tục bữa cơm này thế nào.
Lòng cô phiền muộn, trong đầu toàn hình ảnh hai năm về trước.
Cũng thắc mắc không biết cái tên kiêu ngạo trước mặt này có nhớ chuyện gì không.
Vì tương lai tươi sáng của chính mình, Bạch Chỉ to gan hỏi: “Anh và đàn anh Kinh Mặc có quan hệ rất tốt phải không?”
“Anh ấy là cấp trên, cũng là đàn anh của tôi.”
“Vậy hôn lễ hai năm trước…”
Phó Tây Phán gật đầu, cắn miếng sandwich, biểu cảm tự nhiên trả lời:
“Đương nhiên là đi, tôi là phù rể.”
Bạch Chỉ nuốt nước miếng, rụt rè nói:
“Ngày đó, mọi người đều uống nhiều ha.”
“Ừ, phòng tôi còn mấy người phải ở lại khách sạn hôm sau mới trở về.”
Động tác gắp đồ ăn Bạch Chỉ cũng dừng lại: “Vậy anh…”.
“Một giọt cũng không uống.”
Phó Tây Phán không nhanh không chậm nói năm chữ, Bạch Chỉ thiếu chút nữa chửi thề một tiếng.
Anh thế nhưng không uống?!
Đó là ngày vui, lý nào lại không uống chứ?!
Phó Tây Phán có phải là người hay không!
Trong lòng Bạch Chỉ giờ phút này chỉ muốn gào thét, lại buồn rầu nhai mấy miếng cơm.
Từ lúc Lục Uyển Đồng nói ra sự tình hai năm trước, trong đầu cô đã luôn vang lên tiếng chuông cảnh báo, quả thật giờ mới ứng nghiệm.
Hiện tại cô chỉ muốn làm sao ăn thật nhanh bữa cơm này rồi tìm một chỗ nào đó thật tốt để không phải nhìn thấy Phó Tây Phán.
Bạch Chỉ hồi tưởng lại chuyện cũ, cô nhớ khi đó chuyên viên trang điểm đã trang điểm cho mình rất đậm, một tên ít tiếp xúc với con gái như Phó Tây Phán qua hai năm chắc hẳn chẳng nhớ nổi cô đâu.
Anh chính là vạn bông hoa cũng không để vào mắt đó.
Mang theo tâm lí may mắn này, Bạch Chỉ liền mạnh dạn hỏi:
“Vậy hai năm trước…”
“Rốt cuộc cô muốn hỏi cái gì?”
Phó Tây Phán ngẩng đầu, giọng hơi bực bội: “Đã hai năm trôi qua, tôi làm sao nhớ rõ hết…”
Nghe được những lời này, trong lòng Bạch Chỉ lập tức thở phào, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh:
“Không có gì, không có gì.”
Nhìn thấy cô cố nhịn cười, Phó Tây Phán bỗng hiểu ra.
Anh ho nhẹ, ghé sát vào người Bạch Chỉ, chậm rì rì mà nói nhỏ: “Chỉ là…tôi nhớ rõ hôm đó cô ôm tôi, còn khen tôi trông thật đẹp trai.”
Khen anh đẹp trai…
Rất đẹp trai…
Đẹp trai…
Con mẹ nó!
Những lời này vừa nói ra liền khiến đầu óc Bạch Chỉ như sắp nổ tung.
“Còn có…”
“Tôi ăn xong rồi, ở khoa còn có việc, đi trước đây.”
Bạch Chỉ không đợi Phó Tây Phán đáp lời, lập tức bưng lấy khay thức ăn, cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhanh chóng bước đi.
Đừng nói nữa, đừng nói nữa.
Quá nhục nhã.
Trong đầu cô toàn câu nói đó, mãi đến khi ngồi trong phòng khám, khuôn mặt vẫn đỏ bừng bừng.
Aaaaa! Tại sao lại là anh?!
Vì cái gì người đó lại chính là Phó Tây Phán?!
Bạch Chỉ tức đến dậm chân.
Cô không bao giờ nghĩ đến chính mình một lần say rượu tự tạo cho mình một trang lịch sử đen tối đến vậy.
Quả nhiên, rượu có độc.
Nếu không phải bản thân lúc đấy vừa cấp bằng bác sĩ nên quá mức vui vẻ, rồi rượu vào choáng váng, nếu không phải Phó Tây Phán kia…
Nghĩ đến đây, trong đầu bỗng hiện ra một đoạn kí ức đó là cô trong phòng thay đồ vô tình gặp Phó Tây Phán đang thay lễ phục.
Xương quai xanh tinh xảo cùng đường nét cơ thể đẹp đẽ kia chính là dạng người mà mình ưa thích.
Nhưng nhớ đến gương mặt lạnh lùng, ngạo mạn của anh, bỗng cảm thấy mọi thứ đều vô vị.
Bạch Chỉ lấy một tờ giấy ghi chú, viết ba chữ “Phó Tây Phán” rồi lại vẽ hình một con vật.
Cô vừa vẽ vừa lẩm bẩm: “Cho dù đàn ông trên thế giới này chết sạch, tôi cũng sẽ không bao giờ thích anh.”
“Nếu đàn ông trên thế giới thật sự chỉ còn mình tôi, cô có xếp hàng cũng không tới lượt đâu.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu Bạch Chỉ, tiếp lời của cô.
Cả người Bạch Chỉ run rẩy, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện là đôi mắt đầy châm chọc của Phó Tây Phán.
“Anh…”
Phó Tây Phán thu lại nụ cười, đưa đồ vật trong tay cho Bạch Chỉ: “Cô để quên điện thoại.”
Bạch Chỉ nhận lấy, nghiêm túc nói: “Nơi này là khoa Phụ khoa, đàn ông không nên ở đây.
Bác sĩ Phó, mời anh đi cho.”
Phó Tây Phán nhếch môi, chắp tay sau lưng chậm rãi rời khỏi phòng khám.
Trên đường trở về khoa Ngoại, Phó Tây Phán nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Lần đầu tiên anh phát hiện ra, ánh nắng chiếu vào hàng lang bệnh viện vậy mà cũng tạo ra một phong cảnh tươi đẹp như thế.
Diệp Viễn Chí xuống lầu vừa vặn chứng kiến vẻ mặt tươi cười của Phó Tây Phán, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Anh ấy chớp chớp mắt, nhanh chân hỏi: “Anh Phó, có chuyện vui gì sao?”
Phó Tây Phán chỉ cười mà không trả lời.
Diệp Viễn Chí lại hỏi: “Vậy tối nay cậu mời cơm nha?”
“Được”
“Vậy ngày mai thì sao?”
“Cũng được”.
“Anh Phó , em có chuyện muốn nói với anh…”
“Ừ.”
Tâm trạng của Phó Tây Phán một khi tốt thì cái gì cũng dễ dàng đáp ứng.
Diệp Viễn Chí nhìn thấu điểm này liền nhân cơ hội nhận sai.
“Phó ca, thực ra… Cái mô hình trên bàn anh là em làm vỡ…”
“Không sa…”
Phó Tây Phán dừng chân, lời sắp nói ra đột nhiên nghẹn lại.
Đến lúc anh quay đầu, Diệp Viễn Chí đã chạy tít đến cuối hành lang, chỉ còn giọng nói vọng lại:
“Anh Phó, em sai rồi, ngàn lần xin lỗi anh!”
“Diệp Viễn Chí, cậu đứng lại đó cho tôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...