Yêu Em Thành Nghiện FULL


Bên trong phòng khám ngoại khoa tại bệnh viện Nam Quang.
Ông chú lúc trước yêu cầu Lâm Kinh Mặc phẫu thuật thay Phó Tây Phán đang cầm một nén nhang, cắm vào bát lư hương cạnh mép giường.
Lâm Kinh Mặc thấy vậy liền đi tới ngăn cản:
“Phòng bệnh hiện tại không thích hợp, chú đừng làm vậy.”
“Được rồi bác sĩ Lâm, tôi cất ngay đây.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng ông chú vẫn xoay người xuống giường, cung kính vái một vái trước bát lư hương và tượng Phật Quan Âm.
Lâm Kinh Mặc thấy vậy nhanh miệng an ủi nói:
“Chú không cần phải quá lo lắng, thời buổi giờ phẫu thuật nội soi ổ bụng không phức tạp, cũng không quá nguy hiểm, phải tin tưởng vào bác sĩ chứ.”
Bốn chữ “Tin tưởng bác sĩ” này Lâm Kinh Mặc mỗi ngày phải nói đến hàng chục lần, anh ấy bất đắc dĩ đến mấy cũng phải giải thích.
Người đàn ông che bụng mình lại, dù chưa lên bàn mổ nhưng cũng đã bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ.
Ông nhìn lướt qua các phòng bệnh khác, sau đó nắm chặt lấy tay Lâm Kinh Mặc kéo vào sau bức bình phong rồi vội vàng rút ra một chiếc phong bì, mạnh mẽ nhét vào túi áo Lâm Kinh Mặc.
Lâm Kinh Mặc bị hành động của ông chú này dọa sợ, ngẩn người trong mấy giây, nhìn túi áo mình trong thoáng chốc đã phồng lên.
Anh nhanh chóng đem phong bì nhét lại vào tay ông chú: “Tôi không thể nhận cái này, đây là quy định.”
“Ai da.

Quy định là chết, người mới là sống.”

Ông chú một lần nữa đặt phong bì vào tay Lâm Kinh Mặc: “Bác sĩ Lâm, cậu không cần sợ tôi nói chuyện này với người khác đâu.

Kể cả phẫu thuật có thất bại đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không liên lụy tới cậu.”
“Tôi không có ý này, nhưng tôi thật sự không thể nhận.”
Lâm Kinh Mặc vuốt mép túi áo, đem phong bì đã gấp gọn đặt vào trong tay người đàn ông, tiếp tục từ chối: “Xin chú đừng làm khó tôi.”
Nhìn Lâm Kinh Mặc từng bước đi qua giường bệnh khác, ông chú thở dài một tiếng, cảm thấy trên tay mình hiện giờ là một củ khoai lang phỏng tay.
Trước kia khi nằm viện, ông nghe người nhà nói chỉ cần đưa cho bác sĩ một phong bì thật lớn, sau khi phẫu thuật sẽ được chăm sóc tốt.
Ông cầm phong bì lên, suy đi tính lại một hồi, rốt cuộc cũng nghĩ ra một biện pháp hữu hiệu khác.
Buổi chiều khi sắp diễn ra ca phẫu thuật, Lâm Kinh Mặc phụ trách mổ chính mang theo trợ thủ là Phó Tây Phán bước vào phòng khám.

Anh cầm một tờ giấy ghi thông tin phẫu thuật cùng bệnh nhân trao đổi.
Ở thời điểm sắp bị đẩy vào phòng phẫu thuật, ông chú lại lấy ra phong bì, chỉ khác lần này là hai cái, nhanh nhẹn nhét vào túi áo Lâm Kinh Mặc và Phó Tây Phán.
Giọng điệu mang chút hối lỗi: “Bác sĩ Phó, tôi không phải không tin tưởng cậu…”
Nhìn Phó Tây Phán định mở miệng nói chuyện rồi lại nhìn dáng vẻ khẩn thiết của ông chú, Lâm Kinh Mặc vội ngắt lời:
“Phong bì này chúng tôi tạm thời sẽ bảo quản thay chú, phẫu thuật xong sẽ trả lại.

Chú hiện tại yên tâm phẫu thuật đi.”
“Được, được.”
Bác sĩ đã nhận lấy hồng bao, mặc kệ là vì lí do gì, ông đều không để ý.

Dù sao tâm tư bỏ hồng bao vào túi bác sĩ của ông cũng đã thực hiện được.
Càng làm cho ông chú an tâm hơn nữa chính là trước khi bị tiến hành gây tê, ông thế nhưng lại thấy được trưởng khoa Nghiêm mặc bộ đồ giải phẫu tiến vào.
Những nếp nhăn tuổi tác và đôi bàn tay thô tráng đầy đặn khiến ông càng yên tâm.
Vị bác sĩ già còn hướng ông gật đầu một cái rồi mới bắt tay chỉ huy y tá gây tê.
Trưởng khoa Giải phẫu không trực tiếp thực hiện phẫu thuật nhưng vẫn luôn đứng trước màn hình quan sát từng thao tác của Lâm Kinh Mặc.
Ông ấy thậm chí nhân cơ hội này cho dàn bác sĩ thực tập một buổi quan sát thực tế.

Theo từng thao tác của Lâm Kinh Mặc, ông đều tỉ mỉ mà phân tích, giảng giải nào là “Vùng tử vong”, “Tam giác nguy hiểm”, “Tam giác đau đớn”,…
Phó Tây Phán đứng ở một bên, nghiêm túc lắng nghe trưởng khoa giảng giải, nhớ về những ngày tháng ở bệnh viện Nam Quang mấy năm về trước.
Khi đó mỗi lần anh tiến hành phẫu thuật đều có trưởng khoa Nghiêm đứng ở một bên quan sát.

Phẫu thuật đã mấy tiếng trôi qua, mọi người đều nín thở, tập trung tinh thần mà quan sát, thần kinh ai nấy cũng căng thẳng đến cực độ.
Mà một khi tinh thần tập trung cao độ, sẽ kích thích cơ thể tiết ra nhiều mồ hôi hơn.
Ở thời điểm phẫu thuật kết thúc, chủ nhiệm Nghiêm với Lâm Kinh Mặc hai người đồng dạng một thân mồ hôi nhễ nhại, nhìn như mới vớt từ hồ nước ra.
Sau khi chủ nhiệm Nghiêm bước ra khỏi phòng phẫu thuật nhưng ông không ngay lập tức về phòng chính mình mà tiến đến vỗ vai Phó Tây Phán, trấn an:
“Tiểu Phó, thật ra con không cần phải quá khổ sở.

Ta đến năm hai mươi tám tuổi mới có cơ hội làm ca phẫu thuật cấp 2, hiện tại không phải cũng là trưởng khoa hay sao.”
Phó Tây Phán thoáng chốc thu lại vẻ mặt ủ rũ:
“Chủ nhiệm, con hiểu rồi ạ.”
Chủ nhiệm Nghiêm gật đầu, lộ ra vẻ hòa ái.
Phó Tây Phán ở trong đám bác sĩ trẻ tuổi luôn đứng số một, lại từng làm qua phẫu thuật không dưới cấp 4, kì tài khó tránh lộ ra chút kiêu ngạo.
Lần này ở phẫu thuật cấp 2 lại bị yêu cầu đổi người, đối với anh mà nói cũng không phải chuyện xấu.
Sự tự tin lúc này bị ảnh hưởng, so với việc chủ quan rồi để xảy ra tai nạn không mong muốn vẫn tốt hơn.
Chủ nhiệm Nghiêm đưa tay lau mồ hôi đọng trên trán.

Ông đã lớn tuổi, thể lực cũng không thể bì kịp với lớp trẻ.

Vừa rồi ở phòng phẫu thuật liên tục giảng giải, ông nói đến khô cả miệng lưỡi, mồ hôi đầm đìa.
Theo thói quen ngày thường ông tựa lưng vào vách tường nghỉ ngơi.
Nhớ lại mấy hôm trước vừa làm phẫu thuật cắt bỏ trĩ, miệng vết thương còn chưa khép lại.
Cho nên khi mông vừa đụng tới vách tường lạnh băng, miệng vết thương lập tức truyền đến một trận nóng rát.

“Ai da…”
Chủ nhiệm Nghiêm vừa kêu lên một tiếng đã khiến mọi người trong hành lang chú ý tới.
Đặc biệt là vài vị bác sĩ khoa ngoại trẻ tuổi vừa mới dự thính, bọn họ tưởng phẫu thuật xảy ra sai lầm gì liền nhanh chân chạy đến bên người ông, cuống quýt hỏi:
“Trưởng khoa, làm sao vậy ạ? Có chỗ nào xảy ra sai sót sao?”
Lâm Kinh Mặc đang tháo găng tay phẫu thuật nghe thấy cũng run theo.
Chủ nhiệm Nghiêm xua tay, cắn răng, nhịn cơn đau xuống nói: “Không phải, là miệng vết thương của tôi hinh như bị rách.”
Y tá ở phía sau nghe xong liền tiến đến đỡ trưởng khoa Nghiêm, mang ông xuống khoa Hậu môn Trực tràng, vừa đi vừa trách ông làm việc liều mạng.
Ngồi lâu đứng lâu một chỗ chính là nguyên nhân cơ bản dẫn đến bệnh trĩ.
Một bác sĩ khoa Ngoại mỗi ngày đều phải đứng phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ liên tục để thực hiện đủ loại phẫu thuật lớn nhỏ.
Vì vậy bệnh trĩ này cũng xem như là một loại bệnh nghề nghiệp của đám bác sĩ khoa Ngoại.
Nhìn trưởng khoa Nghiêm chân đi hai hàng, bước từng bước nặng nề được y tá đỡ.

Mấy vị bác sĩ khoa phẫu thuật trong lòng không khỏi run rẩy, vô thức mà ôm mông mình.
Đặc biệt là Lâm Kinh Mặc, bác sĩ hiện tại được an bài nhiều cuộc giải phẫu nhất khoa Ngoại lập tức vươn vai vận động, trong miệng lẩm bẩm:
“Cầu Trời Phật phù hộ con ngàn vạn lần đừng bị trĩ.” (>.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận