Yêu Em Đến Si Mê


Minh Giai Na và Bàng Bối cùng nhau dùng bữa rồi rời đi.Bàng Bối quay về trường quay, Trương Viên cầm điện thoại di động đi đến: “Chị xem hot search chưa?”“Xem này.”“Em đã nói là Nguyễn Bội có liên quan đến Du tổng mà! Bảo sao Du tổng chỉ giúp cô ta mà không giúp người khác.”Bàng Bối ngẫm nghĩ: “Cũng có lý.”Trương Viên nói chuyện càng sôi nổi hơn: “Văn phòng của Du tổng còn để ảnh của Nguyễn Bội, chị có nghĩ Du tổng là kim chủ chống lưng cho Nguyễn Bội không?”Bàng Bối: “Cũng có thể--em biết ai trong đoàn phim của chúng ta từng học ở Kinh kịch Nam Hí không?”Trương Viên giống như một tiểu linh thông, cái gì cũng biết, thốt lên: “Hai diễn viên chính thì không xuất thân từ khoa kịch.

Nếu chị muốn nói đến người từng học ở Kinh kịch Nam Hí thì chỉ có Nguyễn Bội thôi.”Bàng Bối suy nghĩ một hồi, có vẻ như Nguyễn Bội đã đắc tội với Lý Trị Quốc.Chỉ là không biết Nguyễn Bội chọc giận ông ấy chỗ nào, là vô tình hay cố ý khiến ông ấy có ấn tượng xấu về cô ta.“Thầy Lý Trị Quốc gia nhập đoàn phim từ khi nào vậy?”“Mới thứ hai tuần trước thôi.”Nói cách khác, ông ấy mới vào đoàn phim được mấy ngày, Nguyễn Bội lại đắc tội ông ấy nhanh như vậy, đúng là rất có bản lĩnh.Bàng Bối hỏi Trương Viên: “Những ngày này Lý Trị Quốc và Nguyễn Bội có tương tác gì không?”Trương Viên nghĩ lại, “Hình như không có? Người trẻ không phải thường giao du với người trẻ sao, thầy Lý là tiền bối, hậu bối bình thường sẽ không dám quấy rầy ông ấy.”Cô ấy nói có chỗ còn chưa rõ, Lý Trị Quốc lớn tuổi rồi, không có danh tiếng, không có lưu lượng, không có danh tiếng đồng nghĩa với không có tài nguyên, ai muốn nói chuyện với ông ấy?Bàng Bối hơi mím môi.Trương Viên nhìn vào Weibo của Nguyễn Bội trên điện thoại di động, “Chị, nhìn này, hôm thầy Lý vào đoàn bọn họ đã chụp một bức ảnh nhóm.”Bàng Bối nhìn xuống, bức ảnh hai người đang cười có lẽ được chụp vào thứ Hai khi họ khai máy.Trong ảnh, hai người mặc thường phục sánh vai nhau, Nguyễn Bội cố ý đến gần Lý Trị Quốc, tỏ vẻ đã quen biết ông ấy từ trước.Dòng caption viết: Làm thầy một ngày, là thầy cả đời, thầy Lý đã dạy cho tôi rất nhiều điều (dễ thương)].Bàng Bối ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, Lý Trị Quốc ngồi một mình dưới chiếc ô lớn, đang nghiên cứu kịch bản, mặc dù nhìn ông rất thoải mái nhưng dường như không cùng tần số với các diễn viên trẻ trong đoàn.Nguyễn Bội ở bên kia đang tám chuyện với nam nữ chính, cô ta nhờ trợ lý mang ít đồ ăn vặt cho nam chính và đạo diễn, nhưng lại không đưa cho Lý Trị Quốc.Không giống như là quen biết Lý Trị Quốc.Bức ảnh nhóm được chụp vào thứ Hai có chút thú vị.Nguyễn Bội chỉ là lợi dụng tiền bối để thiết lập hình tượng tốt đẹp cho bản thân.Trương Viên giải thích: “Thật ra cũng khá dễ hiểu.


Mọi người cùng nhau chụp ảnh và đăng lên là để thể hiện sự hòa thuận của đoàn phim.

Nhưng thực tế là ai làm vậy nấy.”Bàng Bối nhớ lại cảnh tượng Lý Trị Quốc đang giảng bài ở Kinh kịch Nam Hí, giảng đường với hàng trăm người đã chật kín, sau hơn một giờ chờ đợi, mọi người cũng lần lượt rời khỏi.Những đàn anh tận tụy và ham học hỏi từ lâu đã không hài lòng với môi trường biến dạng do bị mạng xã hội chi phối, Nguyễn Bội cũng xoay xở để có được một bức ảnh với danh nghĩa “Sinh viên Kinh kịch Nam Hí” bằng những lời lẽ gây hiểu nhầm, nhưng cô ta lại không có thái độ mà một sinh viên thực thụ nên có.Một tiền bối nghiêm túc Lý Trị Quốc chắc hẳn trong lòng rất coi thường những kẻ đạo đức giả như vậy.Bàng Bối uống một ngụm nước, ánh mắt rơi vào Lý Trị Quốc.Ông lấy trong bình tre ra một bình trà, rồi đổ vào trong chén, bưng chén trà lên nói với nhân viên có huy hiệu màu xanh lam bên cạnh, nhân viên đó mỉm cười gật đầu rồi rời đi.Chắc là cậu ta đi đến phòng chờ để rót nước.Bàng Bối: “Chị đi lấy nước.”Đôi mắt tròn xoe của Trương Viên cong cong: “Được, chị đi đi.”Đi bộ đến phòng chờ, Bàng Bối đứng xếp hàng chờ đợi.Vừa nhận được nước nóng, nhân viên thẻ xanh liền cao giọng phàn nàn: “Mẹ kiếp, lão già trong đoàn nhờ tôi chạy việc vặt, tôi cũng đâu phải trợ lý của ông ta.


Chó má, cũng không phải việc của lão tử, dám coi lão tử là trợ lý mà tùy tiện sai bảo.

Còn muốn nước sôi đúng 80 độ, lão tử làm sao biết khi nào là 80 độ? Có phải còn muốn lão tử tự mình dùng tay thử nước không?”Đối phương cười đáp: “Không phải cậu hôm qua nói phải đi rót nước 50 độ cho Nguyễn đại minh tinh kia rửa mặt sao?”Nhân viên thẻ xanh vưa hòa nước lạnh vào nước sôi, liếm môi nói: “Có thể giống nhau sao? Nguyễn Bội người ta đẹp như vậy…”Sau khi cầm lấy cốc nước không rõ nhiệt độ, nhân viên thẻ xanh cầm ấm nước trong tay quay người đi, khi quay đầu lại nhìn thấy gương mặt của Bàng Bối, cậu ta sững sờ một chút, nhìn chằm chằm hai lần rồi rời đi.Nhân viên thẻ xanh đặt bình nước lên bàn Lý Trị Quốc, cúi đầu nói: “Lý lão sư, nước của ngài đây.


Trợ lý đạo diễn vừa gửi tin nhắn nói tôi phải đi chuyển đồ, tôi đi trước đây.”Lý Trị Quốc cười nói: “Cảm ơn, cậu cứ đi đi.”Lý Trị Quốc mở nắp ấm trà lên, nụ cười trên môi lập tức biến mất, ông đưa tay thử nước, nước gần như đã nguội lạnh.Nước này hoàn toàn không thể pha trà được.Ông đậy nắp trà lại, không dùng nước của người nhân viên kia đưa cho.Bàng Bối từ trong phòng khách xách một bình nước ra, nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn tròn trước mặt Lý Trị Quốc, cung kính nói: “Lý lão sư.”Lý Trị Quốc ngẩng đầu, ông nhớ diễn viên đóng thế này, tướng mạo rất tốt.Bàng Bối nhấc bình nước, rót vào tách trà của Lý Trị Quốc, nước nhỏ giọt vào tách trà, tiếng nước chảy cùng với giọng điuệ thong thả của cô vang lên: “Với trà Lion’s Mouth Silver Bud của thầy, nước 80 độ là vừa phải.”Lý Trị Quốc đẩy cặp kính viễn thị, đóng kịch bản lại, cười nói: “Tiểu cô nương này xem ra cũng có chút hiểu biết.”Bàng Bối không nghiên cứu nhiều về trà, nhưng Bàng Trung Lâm lại thích uống trà, và Lion’s Mouth Silver Bud là một trong những loại trà ông ấy thích, màu trà rất dễ nhận biết vì có màu xanh óng, khi cô đến gần chỉ cần nhìn thoáng một cái là nhận ra.Lý Trị Quốc hài lòng mở ấm trà, cầm tách trà và kịch bản lên, nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn trước: “Cảm ơn.

Tôi còn có một vở kịch, tôi đi trước đây.”Bàng Bối cúi đầu mỉm cười trước khi quay trở lại khu vực phòng chờ.Mặc dù thái độ của ông ấy với Bàng Bối rõ ràng là tốt hơn trước, nhưng hôm nay dường như ông ấy rất bận rộn, Bàng Bối biết Lý Trị Quốc không muốn trò chuyện chi tiết với cô, cô cũng không dục tốc bất đạt, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.Nhưng đến giờ ăn tối, Lý Trị Quốc xong việc liền quay lại khách sạn, vì vậy cô cũng không có cơ hội.Hoàng hôn buông xuống, mây đỏ cuồn cuộn trên bầu trời, tổ sản xuất trì hoãn công việc, mọi người cũng đói lả, Bàng Bối cảm thấy có chút bực bội, cùng Trương Viên chán nản dựa vào tường, ngón chân vẽ một vòng trên nền đất, suy nghĩ miên man đến tận chân trời.Đột nhiên có tiếng náo động, ngay cả các diễn viên cũng không thể tập trung vào cảnh quay, trong giây lát lơ đãng nhìn về phía đường lái xe bên ngoài địa điểm quay phim.Ngay cả đạo diễn cũng quên hô “cắt”, chạy theo diễn viên ra xem là ai đến.Mọi người hét lên, tiếng hét của Trương Viên vang lên bên tai Bàng Bối: “Mẹ kiếp! Du tổng đến rồi!”Ánh mắt mê man của Bàng Bối sững sờ giây lát, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc Rolls Royce quen thuộc đang vững vàng lướt qua đoàn làm phim, cửa sổ màu đen chậm rãi hạ xuống, bóng người lạnh lùng của người đàn ông dần hiện lên, cho dù cách xa hai mươi, ba mươi mét cũng đủ nhìn ra thân phận và địa vị cao quý của anh.Mọi người xung quanh đều giống như Trương Viên, thăm dò nhìn xung quanh, chỉ sợ không thấy rõ diện mạo của Du Hạnh.Duy nhất Bàng Bối mặc một bộ trang phục màu trắng thời Dân Quốc, tóc búi lên bằng một cây trâm bạc, khoanh tay, tản mạn dựa vào tường đá màu xám, không chút quan tâm đến người vừa đến.Nhưng ánh mắt người đó vẫn nhìn chằm chằm cô…Du Hạnh nhìn bộ trang phục sang trọng của Bàng Bối, như thể nhìn thấy cô ấy vào năm mười tám tuổi, đôi mắt thon dài và sáng sủa, làn da nhìn vô cùng tươi tắn và có sức sống.Hai bản chất đối lập hòa quyện trên một gương mặt, toát lên sức quyến rũ khó tả.Giống như một con hồ ly nhỏ không biết nhiều về chuyện của con người, cô hướng bụng về phía người đàn ông, để lộ bộ phận mềm mại và riêng tư nhất của mình.Không ai có thể cưỡng lại.Du Hạnh cong môi mỉm cười.Bánh xe từ từ lăn ra khỏi địa điểm chụp, cửa sổ xe cũng đóng lại.Sự kết hợp giữa tiền bạc và ngoại hình tạo nên hiệu ứng bùng nổ, những người phụ nữ trong đoàn làm phim đều bị choáng ngợp, không ngừng la hét.“Du tổng cười kìa! Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”“Nhất định là anh ấy đang cười với Nguyễn Bội! Ghen tị quá đi mất, Du tổng đến đoàn làm phim thăm ‘cô vợ nhỏ’, đây là tình tiết máu chó gì vậy!”“Aaaaaa, cảm giác như Du tổng cười với tôi đó!”Trương Viên nắm lấy cánh tay Bàng Bối, đau lòng nói: “Muốn chết, điện thoại mà không bị thu thì tốt rồi.”Vì cô ấy phải quay phim nên điện thoại di động đã bị tịch thu.Nhưng Bàng Bối là đóng thế nên điện thoại vẫn còn.Trương Viên mở to mắt hỏi: “Vừa rồi chị chụp chưa?”Bàng Bối: “…Không.”Trương Viên nghiến răng nghiến lợi: “Bà chị, sao chị không chụp! Có thể khoe trên vòng bạn bè đó!”Bàng Bối: ….Trước kia cô còn chụp một bức ảnh bán khỏa thân, khuôn ngực và cơ bụng lấp ló, có phải càng nên khoe khoang không?Vẫn có người đang chụp ảnh.Trương Viên nhìn ảnh của mọi người, vô cùng kích động, nhưng vì không có điện thoại, cô chỉ có thể vội kéo tay áo của Bàng Bối cầu xin: “Chị, chị chụp rồi gửi cho em được không.

Em không có Wechat của bọn họ.”Bàng Bối mím môi.Ánh mắt Trương Viên sáng như sao nhìn cô: “Đi mà! Ngày mai em nhất định sẽ mời chị uống cà phê!”Bàng Bối: “Được rồi.”Không phải vì ly cà phê, Trương Viên là một cô gái dễ mến, trông rất ngây thơ, thậm chí cô còn đặt nghệ danh là tên thật, không giống như những nhân vật phụ khác trong đoàn thường gọi nhau bằng nghệ danh hoặc biệt danh.Bàng Bối lấy điện thoại di động ra, tìm vị trí đẹp để chụp ảnh, rồi lưu vào gửi cho Trương Viên.Trương Viên trực tiếp cúi đầu: “Cảm ơn, chị!”Bàng Bối đỡ vai Trương Viên, nói: “Đứng lên đi.”“Vâng, hehe.”Trương Viên có đôi mắt to tròn, nở nụ cười tỏa nắng nhìn cô.Đoàn làm phim dần bình tĩnh trở lại.Đạo diễn yêu cầu diễn viên chính phải quay xong cảnh cuối cùng mới được về, diễn viên cũng lấy lại tinh thần, xung quanh lại trở nên yên tĩnh.Chỉ có nhóm Wechat vẫn còn đang trò chuyện, đại khái là suy đoán mối quan hệ giữa Du Hạnh và Nguyễn Bội.Bàng Bối không đọc tin nhắn, trực tiếp chặn nhóm.…Bên trong chiếc Rolls Royce.Du Hạnh đi cùng với giám đốc điều hành của Guava Video, Bành Đông Dịch.Đất ở cơ sở điện ảnh và truyền hình Tiêu Sơn là do Tập đoàn Bội Hạnh lấy được, cùng Guava Video và Peach Live cùng nhau xây dựng, mới khai trương chưa đầy một năm, Du Hạnh còn chưa từng đến đây một lần, gần đây còn bị bệnh mấy ngày, Cao Dư Nặc mới sắp xếp lịch trình cho anh thoải mái chút, nên mới đến Tiêu Sơn.Chiếc xe đi vòng quanh cơ sở điện ảnh và truyền hình Tiêu Sơn, Bàng Đông Dịch cũng rất nhiệt tình giới thiệu về các tòa nhà lớn.Du Hạnh yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại ho nhẹ một tiếng.Bàng Đông Dịch kịp thời quan tâm: “Du tổng, ngài không sao chứ?”Du Hạnh khàn giọng giải thích: “Không sao, bị bệnh nhẹ thôi.”Cao Dư Nặc ngồi ở ghế phụ lái, quay đầu lại nói: “Viêm phế quản không phải bệnh nhỏ, là bệnh từ trước, không chịu được cảm lạnh nữa đâu.”Anh vừa dứt lời, liền phát hiện bản thân lỡ lời, lập tức im bặt.Bành Đông Dịch cười hỏi: “Du tổng định ở Tiêu Sơn bao lâu?”Du Hạnh: “Ba ngày.”Cao Dư Nặc nghi ngờ cau mày, trước khi đến, lộ trình rõ ràng là một ngày, sáng mai anh gặp người ở Tiêu Sơn, chiều mai sẽ quay về.Nhưng anh không hỏi trực tiếp trước mặt Bàng Đông Dịch.Bành Đông Dịch khá là vui vẻ: “Tôi đã sắp xếp khách sạn cho ngài rồi.


Ba ngày vẫn còn nhiều thời gian, bên cạnh còn có mấy đoàn phim do bên Guava Video quay.

Nếu ngài không mệt có thể đi chơi quanh đấy, tối quay về chúng ta cùng nhau đánh bài.”Cao Dư Nặc biết đây là ý đồ gì, nhưng Du Hạnh bình thường cũng không tham gia mấy loại này, anh vừa muốn thay Du Hạnh từ chối…Du Hạnh nói: “Được.”Cao Dư Nặc: “…”Tâm tư của sếp đúng là càng ngày càng khó đoán.Bành Đông Dịch vui mừng khôn xiết, đích thân cử người đến khách sạn tốt nhất gần phim trường, đồng thời hỏi riêng Cao Dư Nặc: “Du tổng đến đây không phải chỉ để xem phim trường đúng không? Có phải là vì tìm người không?”Cao Dư Nặc cũng không giấu Bành Đông Dịch, dù sao thì bọn họ cũng là cánh tay phải của Du Hạnh, anh đưa ra đáp án chắc chắn: “Vốn là chúng tôi chỉ định ở một ngày, Du tổng đột nhiên đổi chủ ý muốn ở lại ba ngày.”Bành Đông Dịch hiểu, nhất định là bởi vì có chuyện quan trọng, hoặc là vì một người nào đó, anh mới đổi ý.Cao Dư Nặc im lặng, không dám nói thêm về chuyện riêng tư của Du Hạnh.Bành Đông Dịch rất có chừng mực, cũng không hỏi những câu không nên hỏi.Sau khi chia tay với Cao Dư Nặc, Bành Đông Dịch đã gọi điện cho đạo diễn đoàn phim.Sự cố “quần áo tình nhân” ầm ĩ một thời gian, ông sớm đã biết.Bởi vậy nên ông đã gọi Nguyễn Bội.Đảm bảo sẽ làm hài lòng các cổ đông lớn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận