Yêu chiều tận tim

"Nhưng chú ấy đã có vợ."
 
 Bạc Kha Nhiễm thấy rõ sự thất vọng tràn trề trong ánh mắt cô y tá.
 
Mặc dù người đàn ông  này đang che kín mít khuôn mặt, nhưng với khí chất mạnh mẽ toát ra bên người, cô y tá cũng có thể kết luận rằng,  nhan sắc của anh ta tuyệt  đối không thua kém những người khác.

 
Đừng hỏi vì sao cô lại hiểu rõ ràng như thế.
 
Trực giác của người phụ nữ  luôn luôn chính xác!
 
Khi biết anh  đã là một người có gia đình, cô cũng chỉ có thể ôm tiếc nuối trong lòng rời đi.
 
Sau khi cô ý ta ra khỏi phòng bệnh,  Bạc  Kha Nhiễm không kìm chế được bật cười thành tiếng.
 
Nhưng ngay khi cô còn đang cười vui vẻ, Thẩm Dữ đã bỏ điện thoại di động vào trong túi, sải bước tới chỗ cô.
 
 Bạc  Kha Nhiễm thậm chí  cảm nhận được người này bước đi còn mang theo một loại gió lạnh nào đó, anh còn chưa đến gần, cô đã cảm nhận được một cách rõ ràng, đôi môi đang nở nụ cười ngay trong nháy mặt liền khép lại, ngước đầu nhìn  người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
 
Thẩm  Dữ từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt đen nhánh  khiến cô không còn cách nào trốn tránh.
 

“Anh… Ưm ..’’
 
Lời nói của  Bạc  Kha Nhiễm còn chưa kết thúc, đã bị Thẩm  Dữ đưa tay ép chặt  hai bên gò  má, đôi môi lập tức bị biến hình, không thể nói thành lời.
 
“Có vẻ như  em đang rất vui vẻ, hử?’’ Giọng nói  nhàn nhạt của anh xuyên qua lớp khẩu trang truyền đến bên tai, trong đó mơ hồ nghe ra một chút uy hiếp.
 
Ngón cái cùng ngón trỏ của anh nhéo nhéo hai cái  trên gương mặt mịn màng của cô.
 
Anh bóp không hề có chút đau đớn, nhưng  Bạc  Kha Nhiễm vẫn cố gắng giãy giụa, bởi vì anh đem mặt cô tạo thành như thế này khẳng định sẽ rất xấu xí.
 
Vì vậy hai tay cô nắm chặt lấy cổ tay Thẩm Dữ, kéo cổ tay anh về phía sau.
 
 Thẩm  Dữ thấy cô kéo lại , sợ làm đau cô , ngay lập tức thuận thế buông gò má của cô ra .
 
Bạc  Kha Nhiễm vội vàng đưa tay che gò má của mình, dùng sức xoa xoa hai cái.
 
“Tráng sĩ thà chết chứ không thể chịu nhục.’’ Cô tức giận trừng mắt với anh.
 
Thấy vậy, Thẩm Dữ không khỏi cười lên.
 
Mặc dù không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng từ trong cặp mắt kia, Bạc Kha Nhiễm  cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh lúc này.
 
Bời vì hai người bọn họ đối với từng lời nói hành động của đối phương đều đã quá quen thuộc.
 
“Hử, em nói thật không?’’ Đôi mắt thâm sâu của anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của cô.
 
Bạc Kha Nhiễm vẫn bụm mặt, “Dĩ nhiên rồi.’’
 
“Ồ.’’
 
Thẩm  Dữ khẽ cười một tiếng, anh ung dung tháo khẩu trang trên mặt xuống.
 
 Bạc  Kha Nhiễm khó hiểu nhìn động tác của anh.

 
Người này muốn làm cái gì đây?
 
 Đang lúc mải mê suy nghĩ anh muốn làm cái gì, bỗng nghe thấy  anh hỏi:
 
“Em nghĩ như thế nào là nhục?’’
 
Cài gì mà như thế nào là nhục?
 
Thẩm  Dữ cười khẽ, nhưng khi nụ cười trên khóe miệng  anh còn chưa thu lại, anh đột nhiên tiến lại gần cô.
 
Một bàn tay giữ lấy sau gáy, để cho cô không có một chút cơ hội lùi bước, môi môi mỏng chính xác đặt lên đôi môi mềm mại, dịu dàng ngậm lấy môi dưới, không ngừng mút mát, ngay sau đó cạy mở hàm răng đang khép chặt  của cô, điên cuồng mút lấy đầu lưỡi ngọt ngào.
 
Rõ ràng một giây trước còn giống như một dòng nước ấm chảy qua, nhưng đến giây kế tiếp lại tựa như nước sôi cuồn cuộn trào dâng, không chút kiềm chế, không  chút ngập ngừng mãnh liệt hôn sâu hơn.
 
 Bạc  Kha Nhiễm cảm giác sau gáy của mình bị anh bóp có chút đau đớn, nhưng người này  dường như không có ý định buông tay, ngược lại càng dùng sức đem cô sát lại gần anh hơn.
 
Ngay khi bọn họ đang đắm đuối hôn môi khó có thể tách rời, chợt  nghe thấy âm thanh chuyển động của chốt cửa.
 
“Cạch .’’
 
Rõ ràng tiếng vang này đều khiến cho hai người trong phòng đều ngẩn ra, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, động tác đã dừng lại nhưng môi đôi còn chưa tách rời nhau.
 
Mà người đẩy cửa tiến vào cũng  há hốc mồm.
 
Anh  đại khái cũng không hề nghĩ đến mình vừa bước vào đã nhìn thấy một cảnh như thế này.
 
“Khụ… Khụ...’’ Cố Hựu lúng túng ho khan hai tiếng.
 
Thấy người đến là anh ta, Bạc Kha Nhiễm nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng hơn tất cả vẫn là vui mừng.
 
Thẩm Dữ vờ như không thấy sự xấu hổ trên khuôn mặt  cô, chẳng qua là buông lỏng cánh tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi hơi sưng đỏ cho cô.
 
 Bạc  Kha Nhiễm nắm chặt lấy ngón tay của anh.
 
Thẩm Dữ cười một tiếng.
 
Cố  Hựu có chút  sững sờ trố mắt nhìn hai người đang tình tứ trên giường bệnh.
 
Tử thần cười lên hóa ra  trêu ngươi như vậy?
 
Anh bình thường có gì hiểu lầm về anh ta không nhỉ?
 
Nhưng mà  suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì đột nhiên lại nhận được ánh mắt của người đàn ông kia.
 
Lạnh lẽo tựa như một tảng băng trôi.
 
Suy nghĩ ấy chỉ  trong một  khoảnh khắc vỡ nát thành trăm mảnh.
 
Trời mới biết  Cố Hựu anh sáng sớm tỉnh dậy cầm điện thoại di động lên thì đã thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ từ “Tử thần’’, lúc ấy kinh hoàng biết bao nhiêu.
 
Anh buổi tối  trước khi đi ngủ có một thói quen.
 
Chính là tắt điện thoại.
 

Thẩm Dữ cho tới bây giờ còn chưa gọi cho anh vào buổi tối chứ đừng nói cho là lúc rạng sáng, cho nên  Cố Hựu cứ thế yên tâm tắt máy đi ngủ, cứ thế ngủ say không còn biết trời đất gì.
 
Nhưng sáng sớm vừa tỉnh lại đã bị một cú hoảng sợ lớn như vậy, anh vội vàng gọi lại nhưng người ở đầu dây bên kia vẫn không bắt máy, sau khi trong lòng ngập tràn nỗi bất an đi đến trường quay, lúc này anh mới nghe đạo diễn Ngưu nói lại.
 
 Bạc  Kha Nhiễm tối qua bị sốt cao, đã được đưa đi bệnh viện.
 
Rồi sau đó anh lại gặp được  A Miên, cũng từ trong miệng  A Miên biết được  Thẩm Dữ đã từ Ninh Hạ bay tới đây.
 
Vì vậy anh khẩn cấp cùng mấy diễn viên khác  thay đổi cảnh quay một chút, cái gì cũng không quan tâm một mạch chạy thẳng đến bệnh viện, lúc anh tới, trùng hợp gặp được Liễu Hâm, cô ấy sáng nay không có cảnh quay, nghe anh nói  Bạc  Kha Nhiễm phải nằm viện, liền đi theo anh đến thăm…
 
“ Ầm.“
 
Trong đầu Cố Hựu bỗng nhiên nổ tung một tiếng.
 
 Liễu Hâm!
 
Anh tại sao lại quên mất còn có Liễu Hâm cơ chứ?
 
Liễu Hân đi đến cùng anh, nhưng mà khi đến đường quanh phía trước hành lang, cô ấy đột nhiên nghĩ đến mình đến tay không thăm bệnh thật không phải, cho nên đi ra ngoài mua một bó hoa, anh một mình đi đến đây trước.
 
“ Đạo diễn Thẩm… Đạo diễn Thẩm.’’
 
Nghĩ đến đây, Cố Hựu còn tâm trí nào mà còn quan tâm đến ánh mắt của “Tử thần’’, vội vàng sải bước đi về phía anh ta.
 
Thẩm Dữ nhàn nhạt nhìn anh một cái, “Ừ.’’
 
“ Đạo diễn  Thẩm, anh đi nhanh lên.’’
 
Lời nói của Cố Hựu vừa dứt, Thẩm Dữ cùng Bạc Kha  Nhiễm không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía anh ta.
 
“Có chuyện gì sao?’’ Cô hỏi.
 
“ Chuyện... Chuyện là...  Liễu Hâm cũng tới .’’ Cố Hựu giải thích.
 
 Bạc  Kha Nhiễm theo bản năng nhìn về phía Thẩm  Dữ.
 
Thẩm Dữ lúc này cũng đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía cô, trong mắt không để lộ cảm xúc gì.
 
Cô không giống  anh luôn có thể  nhìn thấu tâm tư của người khác, có nhiều lúc, cô  không thể hiểu được những gì trong đáy mắt sâu thẳm ấy.
 
Ánh mắt của anh quá mức thâm sâu, thâm sâu đến mức khiến cho người khác không thể nhịn được muốn khám  phá bên trong, nhưng một khi đã thực sự đi vào, lại phát hiện ra rằng, bên trong đó được bao phủ chằng chịt những tấm lưới dày đặc, làm cho người ta không thể nhìn thấy nhưng lại có một sức hút đặc biệt.
 
Thẩm  Dữ không nói một lời, chỉ đưa tay ra từ đĩa trái cây trên tủ đầu giường cầm lên một quả táo, sau đó thản nhiên gọt vỏ.
 
Cô  Hựu nhìn một người đang thoải mái nhàn hạ gọt táo, một người ngồi ở trên giường bệnh ngẩn ngơ suy nghĩ, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một cảm giác bất lực.
 
Hai người này…
 
Cuối cùng đang làm gì vậy?
 
“Ăn đi.’’
 

Cho đến khi  Thẩm  Dữ gọt táo xong, cắt một miếng nhỏ đưa tới bên môi cô,  Bạc  Kha Nhiễm mới hồi phục lại tinh thần.
 
Cô há miệng cắn miếng táo anh đang cầm trên tay.
 
Sau khi nuốt xuống, cô lúc này mới lên tiếng hỏi anh.
 
“Anh… Anh không đi sao?’’
 
Câu hỏi này của  Bạc  Kha Nhiễm cũng chính là tiếng lòng của  Cố  Hựu.
 
Anh thản nhiên tiến gần về phía hai người để có thể nghe rõ ràng hơn một chút.
 
Động tác cắt trái cây của  Thẩm Dữ không có dấu hiệu dừng lại.
 
“Tại sao phải đi?’’
 
Lời này của anh chính là  đang hỏi  Bạc  Kha Nhiễm.
 
Nhưng cô cũng không trả lời được, tại sao anh phải đi?
 
Ngay từ đầu, khi hai người họ thống nhất chuyện kết hôn bí mật này, ở trước mặt Bạc Lập đều giải thích  tất cả đều là  do vấn đề của  anh, nhưng trong lòng cô hiểu rõ.
 
Người ngay từ khi vừa mới bắt đầu muốn như vậy chính là cô.
 
Còn người luôn luôn thỏa hiệp lại chính là anh.
 
Hai người rõ ràng là vợ chồng danh chính ngôn thuận được pháp luật bảo  vệ, nhưng hết lần này đến lần khác  lại luôn làm cho người khác không thể nhìn ta tình cảm thật của bọn họ.
 
 Bạc  Kha Nhiễm  thật sự không biết phải làm như thế nào.
 
Sau khi  Thẩm  Dữ nói một câu này, Cố Hựu đã nhạy cảm phát hiện bầu không khí trong đây có chút  khác lạ.
 
Anh lúc này  có phải là không nên ở lại chỗ này không?
 
Ngay khi anh còn đang chần chừ do dự, thì cửa phòng bệnh một lần nữa lại được mở ra.
 
Người bước vào không ai khác chính là  Liễu Hâm.
 
Trên bàn tay thon thả của cô ấy đang cầm một bó hoa rực rỡ.
 
Vừa mới đặt chân vào phòng, Liễu Hâm đã nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên mép giường bệnh của  Bạc  Kha Nhiễm.
 
Chẳng qua là người này đang đưa lưng về phía cô, hơn nữa chỉ nhìn qua bóng lưng, cô cũng không thể nhận ra là ai,  chỉ cho rằng đó là một người bạn của  Bạc  Kha Nhiễm.
 
Khóe miệng cô nở một nụ cười nhàn nhạy đi về phía  Bạc  Kha Nhiễm.
 
“Cũng không biết cô thích loại hoa gì, chỉ thấy bó này thật đẹp liền mua về cho cô.’’
 
Sau khi  Liễu  Hâm đến gần,  Bạc  Kha Nhiễm lúc này mới thấy rõ những bông hoa  cô đang cầm trên tay.
 
Những nụ hoa hồng đang chờ đợi nở rộ, bên trên cánh hoa mơ hồ còn có thể nhìn thấy những giọt sương còn đọng lại, kiểu cách đóng gói cũng rất tinh xảo.
 
Liễu Hâm đem những bông hồng trong tay đưa cho  Bạc  Kha Nhiễm, nhưng khi  đến gần giường bệnh, cô lại thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh.
 
Thẩm Dữ.
 
Động tác trên tay cô dừng lại trong thoáng chốc, nhưng đã rất nhanh chóng  phản ứng kịp thời, tươi cười  đưa hoa bỏ vào tay  Bạc  Kha Nhiễm.
 
 Bạc Kha Nhiễm nhận lấy bó hoa.
 
“Cảm ơn cô, tôi rất thích nó.’’
 
 Liễu Hâm lắc đầu cười một cái, lúc này mới hỏi  Thẩm  Dữ đang ở một bên.

 
“ Anh tại sao lại ở đây?
 
Giọng điệu của cô  tựa như đang nói với một người rất quen thuộc.
 
Thẩm Dữ ngẩng đầu nhìn  Liễu Hâm một cái, vừa tiếp tục gọt táo, vừa trả lời cô.
 
“Cô ấy nếu như có thể làm cho tôi bớt bận lòng thêm một chút, tôi cũng không ở đây đâu.’’
 
Giọng nói của anh mang theo một chút bất đắc dĩ, nhưng  Liễu Hâm vẫn tinh tế phát hiện quan hệ của hai người không giống bình thường.
 
Mặc dù khi cô nhìn thấy chiếc cốc giữ nhiệt màu đen ấy trong tay Bạc Kha Nhiễm, trong lòng mơ hồ đã đoán được phần nào, nhưng cuối cùng không có tận mắt nhìn thấy, chính tai mình nghe, trong lòng vẫn còn mang theo chút nghi ngờ nho nhỏ.
 
Nhưng bây giờ...
 
Liễu Hâm siết chặt  bàn tay,  hỏi:
 
" Hai người..."
 
Có mối quan hệ như thế nào?
 
"Mối quan hệ được pháp luật bảo vệ."  Thẩm Dữ nói.
 
Sau khi Thẩm Dữ nói ra những lời này, bàn tay đang cầm bó hoa của  Bạc  Kha Nhiễm không khỏi siết chặt thêm một chút.
 
Mặc sắc mặt của  Liễu Hâm nhất thời trở nên trắng bệch, cô  chật vật quay đầu đi chỗ khác.
 
Thẩm  Dữ mặc dù không hề nói rõ, những anh đã nói đó là mối quan hệ được pháp luật bảo vệ, hơn nữa hai người lại sống chung rất tự nhiên như vậy, trong giọng nói của anh lại mang theo sự cưng chiều nồng đậm, thậm chí còn tự tay gọt táo cho cô ấy.
 
 Liễu Hâm không phải là một người ngu ngốc...
 
Coi như là kẻ ngu, thì trong lòng cô lúc này lại như một chiếc gương sáng tỏ.
 
Tuy nhiên, ngay khi cô quay đầu lại, cô liền ý thức được phản ứng của mình có chút quá đà, thật may mắn, kỹ thuật diễn xuất nhiều năm tập luyện như vậy không thể uống phí.
 
Khi cô quay lại một lần nữa, sắc mặt đã khôi phục lại sự lãnh đạm thường ngày, khóe miệng cô nhếch lên thành một độ cong, nói:
 
"Thẩm  Dữ, chúc mừng anh. ‘’
 
Sau đó lại nói với  Bạc  Kha Nhiễm:
 
"Chúc mừng cô."
 
"Cảm ơn."  Thẩm  Dữ nhàn nhạt.
 
Liễu Hâm cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại nơi này thêm nữa, nếu như còn ở lại, cô sợ rằng mình sẽ không thể che giấu được tâm tư của bản thân.
 
“Kha Nhiễm, cô nghỉ ngơi cho khỏe, tôi còn có một cảnh quay, phải đi về trước đây.’’
 
Đều là phụ nữ với nhau,  Bạc  Kha Nhiễm hiển nhiên cũng nhìn thấy sự ảm đạm trong ánh mắt của cô ấy, nhưng cô cũng chỉ có thể mỉm cười nói:
 
“Được.’’
 
Liễu Hâm gật đầu với  Thẩm Dữ một cái, coi như chào hỏi liền xoay người đi ra ngoài.
 
Cố Hựu thấy  Liễu Hâm rời đi, tự nhiên cũng biết mình không nên ở lại chỗ này, vì vậy liền vội vàng nói:
 
“Kha Nhiễm, vậy tôi cũng đi trước đây, cô chú ý giữ gìn sức khỏe, đạo diễn Thẩm, tạm biệt.’’
 
Nói xong, anh cũng nghiêng người đi ra ngoài, còn thuận tay giúp bọn họ đóng cửa phòng bệnh.
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận