Yêu chiều tận tim

 
“Bây giờ là mấy giờ rồi?’’
 
Thẩm Dữ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái.
 

“Hơn bốn giờ.’’
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn quầng thâm rõ rệt dưới mắt anh, đau lòng hỏi:
 
“Anh chưa hề chợp mắt đúng không?’’
 
Thẩm Dữ dùng trán tựa vào trán cô, không nói một lời.
 
Thấy vậy, Bạc Kha Nhiễm càng thêm đau lòng.
 
Nhìn dáng vẻ này của anh, chắc chắn chưa hề được nghỉ ngơi.
 
Cô không nhịn được di chuyển sang một  bên giường, “Anh đi nghỉ một chút đi.’’
 
Thẩm Dữ cười cười xoa xoa đầu cô, “Anh không sao…’’

 
“Đi lên.’’ Bạc Kha Nhiễm ngắt lời anh, cố chấp nói.
 
Thẩm Dữ nhìn Bạc Kha Nhiễm mang theo vẻ mặt không cho phép cự tuyệt, nhưng lại một chút uy hiếp cũng không có.
 
Anh hiểu rõ nha đầu này là một người cực kỳ bướng bỉnh, cũng không muốn cùng cô phân cao thấp, không thể làm gì hơn là cởi áo khoác trên người, nằm xuống phần giường bên cạnh cô.
 
Giường bệnh này vốn không lớn, anh sợ ảnh hưởng đến cô, cho lên liền nằm nghiêng lại, chừa cho cô một không gian lớn hơn.
 
Nhưng mà Bạc Kha Nhiễm cũng không cần một không gian lớn như vậy, anh nằm nghiêng như thế, ngược lại làm cho cô dễ dàng di chuyển, đem cả người dựa vào người anh, hai tay cũng ôm hông anh thật chặt.
 
Bạc Kha Nhiễm  mặc dù  mặc một bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh, nhưng  Thẩm Dữ cũng có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể cô,  vô cùng nóng bỏng,  tựa như một  lò bếp nhỏ.
 
Xem ra cơn sốt vẫn chưa hoàn toàn hạ nhiệt.
 
Anh giữ lấy bờ vai cô, để cho gò má  nóng bỏng của cô dán chặt vào cổ mình, ngay cả hơi thở cũng nóng hơn vài độ so với thường ngày.
 
Thẩm Dữ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cô, lòng bàn tay truyền đến cảm giác như đang  chạm vào một tấm tơ lụa mềm mại.
 
“Ngủ một lát nữa đi.’’ Anh chống cằm lên đỉnh đầu cô, ôn tồn nói.
 
Bạc Kha Nhiễm ở trong vòng tay anh tìm một vị trí thoải mái.
 

Cơn sốt trên người cô vẫn còn chưa hạ nhiệt, cả người vô cùng khó chịu, mí mắt trên  dưới không ngừng đánh vào nhau, cuối cùng vẫn không nhịn được mà  từ từ khép lại.
 
Ngay khi Thẩm Dữ tưởng cô đã ngủ say, lại bất thình lình nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của cô.
 
“Sáu giờ thức em dậy nhé… Em còn phải bắt đầu làm việc.’’
 
Nghe thấy như vậy, Thẩm Dữ cúi đầu nhìn cô một cái, thấy đôi mắt cô vẫn đang còn khép chặt, xem ra bây giờ cô vẫn còn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.
 
Sốt cao đến như vậy, vẫn còn không quên đến công việc.
 
Thẩm Dữ cảm thấy mình có chút ghen tuông, có lẽ trong lòng cô, công việc còn quan trọng hơn cả anh.
 
Mọi người đều bảo anh là một người cuồng công việc, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy, bà xã anh mới đích thực là một người tham công tiếc việc.
 
Thẩm Dữ nhìn người trong ngực  yên tĩnh ngủ say, trong lòng mềm mại một mảnh.
 
Một người như vậy, lại có thể vững vàng buộc chặt cuộc sống sau này của anh.
 
Thẩm Dữ nhẹ nhàng cọ cọ gò má mịn màng của cô, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ kia đang dần dần chuyển sang màu trắng, trong đầu anh mới nhớ đến một người.
 
Kỷ Thơ Kỳ.
 
Những lời nói của  A Miên lại một lần nữa hiện lên trong đầu anh.
 
Nữ diễn viên cùng nữ diễn viên luôn luôn trong sáng ngoài tối đấu đá, anh cũng đã từng chứng kiến quá nhiều lần, nếu là người khác, chỉ cần không ảnh hưởng gì đến anh,  đến công việc của anh, anh đều sẽ nhắm mắt làm ngơ.
 
Thẩm Dữ cúi đầu hôn trên trán cô một cái, một lần nữa ngẩng đầu lên, sự dịu dàng trong ánh mắt  đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn một sự lạnh lùng vốn có.
 
Thẩm Dữ anh cái gì cũng tốt, duy chỉ có một điều duy nhất đó chính là bao che người của mình.
 
Cực kỳ bao che.
 
*
 Bạc Kha Nhiễm ngủ đến tự nhiên tỉnh.
 
Nhìn ra bầu trời đã sáng choang bên ngoài, lại liếc nhìn đến đồng hồ treo tường ở phía đối diện.
 
Hơn bảy giờ!
 
Bạc Kha Nhiễm trong lòng cả kinh, cô theo bản năng liền muốn từ trên giường bò dậy, nhưng cô đã đánh gia cao sức lực bản thân mình, cả người cô bây giờ mềm nhũn, có chút đau đầu, căn bản không còn sức để ngồi dậy.
 
Nguyễn Lệ vừa bước vào đã thấy Bạc Kha Nhiễm đang vật lộn muốn từ trên giường ngồi dậy.
 
“Tiểu tổ tông của tôi ơi, mới sáng sớm, cô ở đây chơi đùa cái gì vậy?’’ Cô bước nhanh đến, mau chóng đỡ Bạc Kha Nhiễm lên.
 

Bạc Kha Nhiễm giữ lấy bả vai Nguyễn Lệ, gấp gáp nói:
 
“Chị, chúng ta nhanh đến trường quay thôi, đã trễ giờ mất rồi.’’
 
Nguyễn Lệ đưa tay đè  bả vai đang lộn xộn của cô lại , tức giận nói.
 
“Bộ dáng của em như thế này, đi đến trường quay còn có thể làm gì cơ chứ?’’
 
“Em có thể…’’
 
“Có thể cái gì mà có thể, hôm nay em nghỉ ngơi cho thật tốt đi, chị đã giúp em xin nghỉ với đạo diễn Ngưu rồi, anh ta biết em lên cơn sốt nên cho phép em nghỉ ngơi một ngày.’’
 
“Không được, em không thể làm chậm tiến độ quay phim của đoàn được.’’ Bạc Kha Nhiễm vẫn khăng khăng muốn xuống giường.
 
Lần này Nguyễn Lệ cũng không có ý định đỡ cô, liền đứng khoanh hai tay lại, lẵng lặng nhìn  sau đó nhàn nhạt nói một câu.
 
“Nếu như em muốn Thẩm Dữ đến đây không thấy em, trực tiếp đi đến trường quay lôi em trở về, thì em có thể đi.’’
 
Một câu nói này của Nguyễn Lệ đủ để khiến cho tất cả động tác của  Bạc Kha Nhiễm dừng lại.
 
Nghe Nguyễn Lệ  nói như vậy , cô mới nhớ đến Thẩm Dữ.
 
Nghĩ đến khuôn mặt đen sì của anh lúc đó, Bạc Kha Nhiễm vẫn ngoan ngoãn đem chân nhét lại trong chăn một lần nữa.
 
“Chị, anh ấy đâu?’’
 
Nguyễn Lệ thấy dáng vẻ đầy sợ hãi của cô, không nhịn được thở dài.
 
Xem ra cũng chỉ có Thẩm Dữ mới có thể áp chế được con ngựa hoang này.
 
Sau này nếu cô ấy còn không nghe lời cô, cô cũng chỉ có thể mượn đến cái tên Thẩm Dữ này.
 
“Anh ta đi  ra ngoài mua đồ ăn sáng cho em.’’
 
“A?’’
 
Anh… Anh cứ như vậy đi ra ngoài… Nếu như bị người khác nhận ra thì làm thế nào?
 
Nguyễn Lệ nhìn một cái cũng hiểu được những lo lắng của Bạc Kha Nhiễm, tức giận nói:
 
“Anh ta đeo khẩu trang cùng đội mũ, cả người trang bị thật kín đáo, em cứ yên tâm đi.’’
 
Thấy Nguyễn Lệ nói như vậy, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới buông lỏng không ít.

 
“Em muốn đi rửa mặt một chút.’’
 
Nguyễn Lệ gật đầu, đưa tay đỡ cô đi.
 
Khi bàn tay tiếp xúc với cánh tay Bạc Kha Nhiễm, cô rõ ràng cảm giác được nhiệt độ trên người  cô ấy đã  giảm đi không ít, có vẻ như đã từ từ giảm sốt.
 
Sau khi xuống giường, hơi thích ứng một chút, Bạc Kha Nhiễm liền không cần Nguyễn Lệ đỡ cô nữa.
 
“Em có thể tự mình đi được.’’
 
“Được.’’ Nguyễn Lệ buông tay cô ra.
 
Bạc Kha Nhiễm liền đi về phía nhà vệ sinh.
 
Cô nhìn chính mình trong gương bởi vì sốt cao mà gò má đỏ ửng, giống như đang vẽ phấn hồng lên toàn bộ khuôn mặt, sự khác biệt duy nhất chính là nhiệt độ.
 
Cô vừa mới đi ra từ nhà vệ sinh, đã thấy Nguyễn Lệ đã cầm túi trên ghế sofa, giống như đang muốn rời đi.
 
“Chị phải đi sao?’’ Cô hỏi.
 
Nguyễn Lệ gật đầu với cô một cái, sắc mặt sốt ruột.
 
“Ừ, chị vừa rồi mới nhận được điện thoại của gì Chu, Nặc Nặc đang sốt, chị phải trở về Ninh Hạ một chuyến.’’
 
Bạc Kha Nhiễm biết  tầm quan trọng của Nặc Nặc đối với Nguyễn Lệ, cô cũng không khỏi có chút bận tâm.
 
“Vậy chị mau trở về đi, em không sao đâu.’’
 
Nguyễn Lệ gật đầu một cái: “Anh ta chắc cũng sắp trở về rồi.’’
 
“Được, em biết rồi.’’
 
Nguyễn Lệ vội vàng rời đi, không qua mấy phút, Thẩm Dữ đã trở lại.
 
Trong tay anh đang xách bữa ăn sáng.
 
Bạc Kha Nhiễm dựng cái bàn ăn nhỏ trên giường bệnh.
 
Thẩm Dữ đem bữa ăn sáng đặt ở trên bàn ăn, sau đó đưa tay sờ sờ trán cô.
 
“Nhiệt độ hình như giảm đi rất nhiều.’’
 
Bạc Kha Nhiễm đưa  tay bao trùm lên bàn tay anh.
 
“Tại sao sáng hôm nay anh không thức em dậy?’’
 
Thẩm Dữ mỉm cười  ngồi xuống trên mép giường.
 
“Đang chuẩn bị kêu em thì chị Lệ lại tới.’’
 
Bạc Kha Nhiễm gật đầu một cái, đưa tay chọc chọc trước ngực anh.

 
Tại sao cô lại cảm thấy, người này ngay từ đầu đã không muốn gọi cô dậy?
 
Thẩm Dữ cười một tiếng,  trở tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô  xoa xoa.
 
“Mau ăn sáng đi.’’
 
Bạc Kha Nhiễm  rút tay ra khỏi bàn tay anh, Thẩm Dữ cũng mở hộp ăn sáng đặt trước mặt cô.
 
Hai người đang ăn sáng thì có một cô y tá đến kiểm tra.
 
Trong lúc đang kiểm tra cho  Bạc Kha Nhiễm, ánh mắt cô không tự chủ được  liếc nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
 
Người này mặc một chiếc áo khoác màu đen, trên đầu mang một chiếc mũ lưỡi trai, khuôn mặt bị khẩu trang che đi hơn nữa, hơn nữa  lại một mực cúi đầu nhìn xuống điện thoại di động trên tay, cho nên cô vẫn chưa thấy rõ ràng dáng vẻ của anh ta.
 
Mặc dù anh ta chỉ cúi đầu ngồi ở đó xem điện thoại, nhưng trên người của anh vẫn tỏa ra một khí chất vô cùng mạnh mẽ không có cách nào xem nhẹ.
 
Cô biết Bạc Kha Nhiễm bây giờ là một nghệ sĩ đang rất nổi tiếng, có thể đến nơi này thăm cô ấy, lại còn che kín bản thân mình như vậy, chẳng lẽ…
 
 Cô dường như cảm thấy mình đã biết một bí mật khủng khiếp.
 
Bạc Kha Nhiễm hiển  nhiên cũng phát hiện tầm mắt của vị y tá này đang rơi vào Thẩm Dữ đang ngồi trên ghế, cô mỉm cười với cô ta một tiếng, bình thản nói:
 
“Đó là chú nhỏ của em đấy.’’
 
Ngay khi Bạc Kha Nhiễm nói với  ý tá đó là chú của cô, người đang cúi đầu nhìn điện thoại bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng về phía cô.
 
Chú nhỏ?
 
Những suy nghĩ trong đầu người ý ta đột nhiên “bịch’’ một tiếng vỡ nát thành những mảnh vụn.
 
"Chú nhỏ?"
 
Dưới ánh mắt như vậy, Bạc Kha Nhiễm mặt không đổi sắc gật đầu một cái.
 
Nhưng nếu là người thân thì cần gì bịt kín như vậy chứ?
 
Y tá có chút không hiểu.
 
“Bảo vệ người nhà .’’ Bạc Kha Nhiễm tìm một cái cớ thật tệ.
 
Nhưng cô y tá này  lại hoàn toàn tin tưởng, cô thản nhiên nhìn Thẩm Dữ mấy cái, cuối cùng vẫn không nhịn được, len lén hỏi:
 
“Chú của em… Có bạn gái chưa?
 
Bạc Kha Nhiễm hơi sửng sốt một chút, sau đó dưới ánh mắt chăm chú Thẩm Dữ lắc đầu một cái.
 
Vị y tá vui mừng trong bụng, vừa mới chuẩn bị hỏi tiếp thì đã nghe Bạc Kha Nhiễm bổ sung:
 
 "Nhưng  chú ấy đã có vợ."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận