Yêu Chị Từ Cái Nhìn Đầu Tiên


Một tháng sau, tình cảm giữa Tịnh Kỳ và Nghi Thư ngày càng mặn nồng.

Nghi Thư không còn hoài nghi Tịnh Kỳ như trước kia nữa
Nàng một lòng tin tưởng và không ghen tuông vô cớ.

Và cô cũng không làm chuyện khiến nàng phải buồn lòng
Ai có tình ý hoặc là cố tình tiếp cận thì ngay lập tức cô từ chối thẳng thừng.

Không dây dưa như đã từng làm, không để những lỗi sai nhỏ nhặt rồi làm ảnh hưởng đến tình cảm
Hôm nay nhận được cuộc điện thoại từ người anh đáng quý, anh ấy nói với Tịnh Kỳ rằng đang trên máy bay chuẩn bị về nước.
Cô vui mừng không thể nào giấu được, gương mặt rạng ngời mang nhiều điều vui sướng.

Cũng đã mấy năm rồi không gặp lại, chắc anh ấy đẹp trai cao ráo lắm nhỉ
Hai người cũng hay video call với nhau nhưng dáng vẻ bên ngoài và trong video sẽ khác.
Cô nôn nóng muốn đi tới tận sân bay để đón nhưng lại bận việc học, không thể nghỉ được
Hơn 6 giờ chiều, chuyến bay cuối cùng từ Pháp hạ cánh an toàn xuống sân bay.

Người con trai bảnh bao, phong độ đi ra phi trường cùng với cái vali và balo trên lưng
Anh tranh thủ về nhà cho kịp thời gian, không khí bên này thật thoải mái và dễ chịu.

Khí hậu mát mẻ chứ không lạnh giá như bên kia
Trong nhà được dịp bận rộn chuẩn bị bữa tối thật thịnh soạn để mừng con trai cưng trở về.

Ông bà Tô cũng gọi điện thoại nói cho Tịnh Kỳ một tiếng mặc dù biết con bé đã biết trước rồi
Tịnh Kỳ vừa lái xe vào gara cũng là lúc anh hai chuẩn bị vào cửa
   "Anh hai!"
Tịnh Kỳ phóng thẳng tới, ôm chầm lấy người anh thân yêu của mình.

Uy Vũ buông tay cầm vali ra để đáp lại cái ôm ấm áp từ Tịnh Kỳ.

Anh rất nhớ đứa em gái nghịch ngợm này, lúc nào cũng thích nũng nịu
    "Em cao quá ta, càng lớn càng khác hẳn làm anh nhận không ra luôn!"- Uy Vũ xoa đầu Tịnh Kỳ, mỉm cười hạnh phúc
   "Anh xạo quá, lâu lâu cũng gọi cho nhau mà nói không nhận ra em"- Tịnh Kỳ giả bộ giận dỗi, phồng má lên rồi đánh lên vai anh

   "Vào trong thôi, đứng ở đây lạnh quá"
Bàn ăn hôm nay trong không khí chẳng khác gì những ngày tết, cả ông bà Tô hỏi han về Uy Vũ rất nhiều.

Anh trả lời không kịp thở, cứ hỏi xoay quanh chủ đề tình cảm và công việc
Công việc như thế nào? Làm ăn ra sao? Ăn uống có tốt không?
Hiện tại Uy Vũ là bác sĩ khoa nội của một bệnh viện nổi tiếng ở Pháp.

Công việc của một bác sĩ không bao giờ là nhẹ nhàng
Gia đình này có truyền thống làm bác sĩ từ đời trước cho đến nay.

Có cả bệnh viện riêng ở ngay trung tâm thành phố và các phòng khám lớn nhỏ ở nhiều nơi
Tịnh Kỳ cũng không ngoại lệ, cô chọn ngành y theo gia đình.

Niềm hạnh phúc đối với Tịnh Kỳ đó là khi chính bản thân cứu giúp nhiều người khỏi bệnh
Trên bàn ăn, Tịnh Kỳ không tham gia với ông bà Tô trò chuyện cùng Uy Vũ.

Cô cảm thấy không quen và cũng chẳng muốn nói chung với họ
Cứ điềm đạm ngồi ăn hết món này đến món khác.

Lâu lâu Uy Vũ hỏi thăm Tịnh Kỳ vài câu nhưng sau đó cô trả lời rất ngắn gọn súc tích
Kiểu như không hứng thú.

Uy Vũ hơi ngạc nhiên trước thái độ này, anh nhớ cách đây vài tiếng trước Tịnh Kỳ vui vẻ tăng động lắm mà ta
Bữa tối kết thúc trong sự vui vẻ tràn đầy niềm vui.

Tịnh Kỳ lấy chìa khóa xe và chuẩn bị ra về, cô không có ý định ở lại
   "Ủa em không ở lại đây sao? Còn muốn đi đâu?"- Uy Vũ vội vàng ngăn cản bước chân Tịnh Kỳ.

Anh không biết cô không ở đây thường xuyên
   "Em về chứ ở đây làm gì.

Chắc anh chưa biết, từ nhỏ đến lớn, em luôn ở chung với bà nội"
Nhắc đến bà nội làm Uy Vũ chợt nhận ra bản thân quá vô tâm khi không nhớ tới bà ấy.


Anh nhăn mặt đập tay vào trán
   "Em không nói là anh quên luôn bà nội rồi, thật là đãng trí quá"- Uy Vũ tươi cười nói tiếp: "Vậy anh cùng em qua đó thăm bà nội, bà cũng biết anh về nước mà, không qua thăm chắc chắn bà sẽ buồn"
   "Thôi, ngày mai anh hẳn tới, bây giờ trễ rồi, em về sớm mai còn đi học nữa"
    "Không nói nhiều"- Uy Vũ cướp lấy chìa khóa xe ngay tức khắc trước sự ngơ ngác của Tịnh Kỳ: "Anh đưa em về, ở đó chơi một vài ngày"
Uy Vũ nói xong là đi thẳng ra ngoài gara để Tịnh Kỳ không kịp phản bác lại.

Anh biết tính cách của cô, cô sẽ nói mãi cho đến khi người khác phải từ bỏ ý định trong đầu
Tịnh Kỳ bất mãn nhìn bóng dáng cao ráo bước đi, cô thở dài bất lực.

Anh ta năm sau sang tuổi 29 rồi mà cứ như trẻ con, nhiều khi không biết ai là anh ai là em.
Nhưng phần trưởng thành chính chắn ở trong người Uy Vũ chiếm nhiều hơn.

Tại đôi khi thích làm vậy với người thân trong gia đình, chứ bình thường là không phải vậy đâu nha
Rất ra dáng một người đàn ông chửng chạc và thành đạt.

Không ít người lấy anh làm tiêu chuẩn để chọn người yêu
Cũng có lúc bị các bác sĩ và y ta trong bệnh viện chọc ghẹo nói đùa.

Có khi còn gán ghép anh với người khác, nam nữ đều có
Một đêm ở lại biệt thự cùng bà nội và Tịnh Kỳ, Uy Vũ cảm thấy rất thích và vui.

Cả ba bà cháu ngồi nói chuyện rất nhiều, kể hàng ngàn câu chuyện cho nhau nghe
Cùng nói cùng cười, anh cảm giác như đây mới chính là gia đình thật sự.
Uy Vũ mua quà tặng cho Tịnh Kỳ nhiều lắm, tất cả đều là những thứ mà cô thích nhất.

Về phần bà nội, anh cũng có mua, đó là những chiếc áo loại tốt và thuốc bổ
Hôm nay, sau khi ăn sáng xong xuôi, Uy Vũ muốn tự tay lái xe đưa Tịnh Kỳ đến trường.

Lúc đầu Tịnh Kỳ kiên quyết từ chối vì cảm thấy không cần thiết
Với lại anh ấy đâu có rành về đường bên này đâu, lỡ như đi lạc là tiêu luôn.


Nhưng Uy Vũ một mực không chịu, anh nghiêm mặt ra dáng người anh trai
Tịnh Kỳ cuối đầu chịu thua, hai tay trao chìa khóa lại cho anh
   "Em thật là cứng đầu, lúc nào cũng muốn người khác nghe theo ý em"- Uy Vũ vừa lái xe vừa chất vấn
   "Tại em thấy không cần"- Cô ũ rũ mặt mày, nghe giọng nói nghiêm túc của Uy Vũ làm cô hơi sợ
   "Có bằng lái chưa mà dám chạy ngoài đường vậy hả?"- Uy Vũ tiếp tục tra hỏi, bởi vì anh thấy trong gara có tận hai chiếc xe đắt tiền
Nghĩ cùng tức cười, Uy Vũ ở bên Pháp chỉ dám chạy một chiếc xe hơi loại sang hơn một chút.

Ấy vậy mà Tịnh Kỳ bên này lại sở hữu hai dòng xe vừa đắt vừa xịn
Không phải ai cũng mua được đâu, đã vậy Tịnh Kỳ còn là sinh viên nhỏ tuổi.

Anh không ghanh tị, chỉ là thấy ba mẹ chiều hư em ấy quá thôi
   "Có rồi nha! Anh định mắng em chứ gì"- Tịnh Kỳ toe toét miệng cười đoán trúng phốc
Vào buổi sáng sớm, sinh viên đi vào cổng rất nhiều.

Việc đỗ xe ngay trước cổng sẽ gây sự chú ý tới rất nhiều người xung quanh
Hầu như ai cũng dành ra một vài giây để nhìn chiếc xe sang trọng này.

Tịnh Kỳ bước xuống xe, chạy vòng qua bên phía Uy Vũ.

Anh hạ thấp kính xuống, đưa mắt nhìn
   "Khi nào học xong rồi thì gọi cho anh đến đón"
   "Em định hôm nay đi ăn với bạn.

.

."- Tịnh Kỳ e ngại gãi cổ, hôm nay cô hứa dẫn Nghi Thư đi ăn
   "Bạn nào? Trai hay gái? Dẫn về nhà ăn cho nó tiện.

Học xong anh đến đón cả em và bạn em về nhà luôn"- Uy Vũ ra lệnh, một lời nói ra không ai thay đổi được
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rồi chạy với tốc độ cao.

Tịnh Kỳ ngán ngẩm nhìn theo, chỉ biết nhún vai rồi đi vào
   Cùng lúc này bên phía cánh phải của trường, Nghi Thư đứng đó và chứng kiến tất cả.

Nàng thấy rõ mồn một về khuôn mặt điển trai của người trong xe
Cảm thấy hơi buồn và khó chịu.

Không biết là ai mà thân với Tịnh Kỳ đến vậy.


Nàng không muốn suy nghĩ đến hướng tiêu cực, ví dụ như người con trai đó thích Tịnh Kỳ
Nghi Thư không muốn nghi ngờ vì nàng tin Tịnh Kỳ không làm vậy.

Nhưng sao vẫn cảm thấy đau một chút trong lòng, chắc do bản thân quá mẫn cảm không chừng
Đi theo phía sau lưng Tịnh Kỳ là Nghi Thư, nàng không chạy lên để chào buổi sáng như mọi ngày
Đang vui vẻ yêu đời thì Tịnh Kỳ thấy một cậu con trai đang đi lại, cô nghĩ vu vơ chắc là tìm người phía sau mình chứ không phải mình.
Vẻ mặt vẫn thản nhiên cho đến khi cậu con trai đo đứng chặn đường.

Cậu ta ngại ngùng và có chút bối rối, nhìn sơ qua cũng đủ biết trai ngoan
Chứ mấy đứa trai hư hay quậy là tụi nó nhào vô rồi, không thì nhảy xổ vào như hổ đói, làm màu các kiểu
Tịnh Kỳ đứng đợi xem cậu ta định làm gì, trông có vẻ rất bối rối nhỉ
Nghi Thư cũng dừng lại quan sát xem Tịnh Kỳ xử lý như thế nào với mấy tình huống khi được người khác làm quen
Cậu sinh viên siết chặt tay, tim đập dữ dội khi đứng trước mỹ nhân của trường.

Cậu ta lấy hết can đảm chuẩn bị mở lời
Những sinh viên khác đi ngang qua chỉ nhếch môi cười khẩy và họ biết luôn kết quả.

Cười cho sự ngốc nghếch và khờ khạo của cậu sinh viên non nớt kia
   "Hi cậu, nếu cậu không phiền––"
   "Phiền"
Tịnh Kỳ không suy nghĩ mà nói thẳng ra mà không đợi cậu ta nói ra hết lời.

Thế rồi cô lướt ngang qua trước sự bỡ ngỡ của cậu sinh viên đáng thương
Cậu lớ ngớ xoay người lại nhìn bóng lưng ấy mà tim vỡ tan thành từng mảnh vụn.

Đúng như lời đồn, người con gái này không dễ gì bắt chuyện được
Thở dài rầu rĩ, mới sáng sớm định mở lời làm quen, thế mà bị người ta cho ăn một tấn bơ vào mặt
Học xong giữa buổi, Nghi Thư thong thả đi vào nhà vệ sinh.

Nàng vừa vào trong là có một bóng người đi theo sau
Nghi Thư không hay biết gì, mà người kia cứ như tên trộm, lén la lén lút bám sát.

Ánh mắt quan sát bốn phía, đảm bảo không có ai thấy
Nghi Thư mở cửa nhà vệ sinh sau khi dùng xong, cánh cửa vừa mở ra, nàng trợn tròn mắt nhìn người đứng trước mặt.
Miệng định cất tiếng thì bị người nọ bịt miệng lại rồi đẩy nàng trở ngược vào trong.

Tiện tay khoá cửa lại luôn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui