Ngụy Kiến Quân quỳ xuống như vậy khiến vẻ mặt
của mọi người bỗng trở nên phức tạp.
Màn kịch này kịch tính quá đi.
Lúc trước anh ta khinh thường Tần Lâm, vừa nói
người ta chưa được ăn món Pháp bao giờ, vừa nói
người ta là phế vật, còn nói đồng hồ của Vương Đông
Tuyết là đồ fake.
Kết quả thì người ta lại là ông chủ của cửa hàng
trang sức Phùng Thị!
Một phó giám đốc nhỏ nhoi mà đòi ra vẻ huệnh
hoang với ông chủ?
Giờ thì hay rồi, công việc cũng mất luôn.
Sắc mặt của Đường Nhu cũng vô cùng khó coi,
buổi họp lớp hôm nay cô ta vốn định ganh đua với
Vương Đông Tuyết.
Kết quả, cô ta bị Vương Đông Tuyết đánh thua tan
tác.
Hơn nữa, bạn trai của cô ta lại còn quỳ trước mặt
bạn trai Vương Đông Tuyết, thật là nhục nhã!
“Nguy Kiến Quân! Anh làm gì vậy! Sao anh có thể
quỳ trước anh ta như vậy, mất mặt quá!”
Đường Nhu không nói thì thôi, cô ta vừa cất lời
khiến Ngụy Kiến Quân bỗng tức điên lên.
“Con điếm này, câm mồm lại!"
Nói xong, Ngụy Kiến Quân đứng dậy đá vào bụng
của Đường Nhu.
“Nếu không phải con điếm nhà cô lừa tôi, thì sao
tôi bị đuổi khỏi công ty được chứ?”
Ngụy Kiến Quân chỉ vào Đường Nhu nói với các
sinh viên.
“Chính là cô ta, buổi sáng lúc ở nhà hàng Pháp cứ
muốn ganh đua với Vương Đông Tuyết, người ta đến
chỗ VIP, cô ta cũng muốn ngồi chỗ VIP, cuối cùng
chỗ VIP đó có tiêu thụ thấp nhất, ăn một bữa tốn mất
tám mươi nghìn tệ của tôi!”
“Bản thân cô ta chạy mất, đề tôi ở lại trả tiền!"
“Cô ta vốn định chia tay với tôi, nhưng nghe tin
các cô họp lớp, cô ta lại chạy đi thuê khách sạn cầu
xin tôi đến để khoe mẽ”,
Ngụy Kiến Quân giật sợi dây chuyền trên cổ
Đường Nhu, nởỡ nụ cười mỉa mai nói.
“Thấy sợi dây chuyền này không, đây là quà năm
ngoái tôi tặng cô ta, hôm nay cô ta cứ bắt tôi đem
đến tặng lần nữa để khoe khoang với các cô”.
“Con điểm thối này, nếu không phải cô ham hư
vinh thì tôi sao có thể mất việc chứ? Con mẹ nó, tôi
đánh chết cô!”
Nói xong, Ngụy Kiến Quân đi đến tát vào mặt
Đường Nhu.
Đường Nhu lúc này đã hoàn toàn suy sụp, như thể
mảnh vải cuối cùng trên người cô ta đã bị Ngụy Kiến
Quân xé mất.
Đường Nhu đá lại, chiếc giày cao gót của cô ta đá
trúng đũng quần của Nguy Kiến Quân.
Ngụy Kiến Quân vốn đã khá lớn tuổi rồi, một cú
đá này thật sự muốn mạng anh ta, anh ta đột nhiên
ngã ngửa xuống đất, hai tay che đũng quần, sắc mặt
tái mét.
“Nguy Kiến Quân! Anh dám đánh tôi à, tôi sẽ liều
mạng với anh!”
Một nam một nữ ở trên mặt đất xâu xé nhau.
Những bạn học khác chỉ đứng một bên lạnh lùng
quan sát, không hề có ý muốn xen vào.
Hai người này đúng là gieo gió gặp bão.
Tần Lâm cũng không muốn đề loại người này ảnh
hường đến tâm trạng của bọn họ.
“Đông Tuyết, chúng ta đi thôi”
Mấy người bạn cũng lần lượt rời đi, Vương Đông
Tuyết và mấy cô bạn thân còn muốn tụ tập tiếp,
nhưng Tần Lâm không tham gia nữa, giữa bạn thân
//