Hiển nhiên tình huống bên trong công trường thật không đơn giản.
- Ở trong này?
Tùy Qua có chút nghi hoặc hỏi.
- Phải, ở chỗ này.
Trầm Quân Lăng gật gật đầu, vỗ cửa sắt.
- Đây là địa phương nào?
- Đi vào thì biết.
Trầm Quân Lăng nói:
- Yên tâm đi, tôi thật luyến tiếc hại anh.
- Luyến tiếc hại tôi?
Tùy Qua không biết nói gì.
Sau một lát, cửa sắt hé ra một ô cửa nhỏ, một người đội nón bảo hộ hỏi:
- Có thẻ vào không?
- Đây!
Trầm Quân Lăng lấy ra một tấm thẻ màu đen trong túi xách đưa cho người kia.
- Mời hai vị vào.
Người kia xác minh thân phận thẻ màu đen kia, cho phép hai người đi vào công trường, cũng chuyển nón bảo hộ cho hai người.
Sau khi đi vào, Tùy Qua mới phát hiện khu vực công trường không thi công. Hai người đi vào thang máy thi công, chạy thẳng lên tầng hai mươi, lúc này thang máy mới ngừng lại.
Tầng lầu này có không gian rộng rãi, giống như đại đường trong khách sạn. Nhưng ngoại trừ thủy tinh bao vây tường, cũng không có chút trang hoàng nào khác.
Nhưng nơi này lại có người đến người đi, có vẻ thật náo nhiệt.
Từ mặt ngoài mà xem, nơi này thật giống như một thị trường nông mại, quy mô tương đương, nhưng không mua bán hoa quả rau dưa gì đó, toàn bộ đều là dược thảo quý hiếm hoặc là hoa cỏ cây cảnh vô cùng cổ quái.
Tùy Qua rốt cục hiểu được đây là địa phương gì.
Thị trường giao dịch ngầm, tên gọi tắt là chợ đen.
Chợ đen có thật nhiều loại, tỷ như chợ đen vũ khí, chợ đen thuốc phiện, hoặc buôn lậu hàng hóa.
Nhưng toàn bộ chợ đen đều có chung một đặc điểm: có phương pháp thì anh mới tìm được.
Đây là chuyện tất nhiên. Nếu là chợ đen, tự nhiên không khả năng bại lộ trước mặt công chúng.
Mà Trầm Quân Lăng đưa Tùy Qua đến nơi này, chính là chợ đen dược thảo.
Nói thật ra Tùy Qua cũng không nghĩ đến thật có chợ đen dược thảo tồn tại.
Hơn nữa ra vẻ còn vô cùng náo nhiệt.
Tại hiện trường có ít nhất gần hai trăm người.
Nam nữ già trẻ, tam giáo cửu lưu đều có. Hơn nữa còn có không ít người biết võ công.
Nhưng người xem thì nhiều, người mua thật ít. Đương nhiên, đây là hiện tượng bình thường, dù sao loại giao dịch này phần lớn đều là một ít dược thảo cổ quái, không chỉ cần người mua phải biết hàng, mặt khác còn phải cần dùng mới được.
- Đây là chợ đen dược thảo?
Tùy Qua hỏi.
- Không, nơi này gọi là phường thị. Nhưng đã xuống dốc.
Trầm Quân Lăng khẽ thở dài:
- Nhưng phường thị này kích thước không lớn.
- Phường thị? Có khác gì với chợ đen?
Tùy Qua khó hiểu hỏi.
- Trước mấy ngàn năm chợ đen xuất hiện, phường thị đã tồn tại.
Trầm Quân Lăng nói:
- Anh hẳn sẽ thích nơi này đi.
- Làm sao cô biết?
Đối với phường thị dược thảo, Tùy Qua đích xác rất có hứng thú, bởi vì nói không chuẩn sẽ phát hiện được một ít thứ tốt.
- Bởi vì tôi thật cảm thấy hứng thú với anh.
Trầm Quân Lăng nói.
- Cảm thấy hứng thú?
Tùy Qua không khỏi buồn bực, đây xem như một cách bày tỏ kiểu khác sao?
Đáng tiếc Trầm Quân Lăng không giải thích, nói:
- Đi xem thôi, có lẽ có đồ vật gì đáng giá cho anh đi mua.
Tùy Qua gật đầu, đi tới nhìn xem.
Đồ vật trong phường thị đích xác không ít, Tùy Qua cũng thấy được một ít dược liệu ngoài trăm năm, tỷ như nhân sâm cùng hà thủ ô đều có. Nhưng mấy thứ này đối với người khác mà nói đều là quý trọng khó cầu, nhưng đối với Tùy Qua thì không đáng là gì. Mặt khác còn có một ít hoa cỏ sang quý, tỷ như hoa lan chủng loại quý hiếm, hoặc như hoa quỳnh gì đó. Ngoài ra còn có một ít hoa cỏ cổ quái mà người thường cũng không gọi được tên.
Tùy Qua vừa đi vừa xem xét, tuy rằng trong lòng hiếu kỳ nhưng không có đồ vật gì rơi vào trong mắt hắn.
Bởi vì nơi này không hề có một gốc linh thảo chân chính!
Quả nhiên niên đại bây giờ linh khí quá thiếu thốn, tiên thiên linh thảo chỉ sợ đã bị tuyệt tích.
Trầm Quân Lăng nhìn thấy Tùy Qua không mua thứ gì, hơn nữa trên mặt còn có chút thất vọng, nhịn không được hỏi:
- Nơi này có rất nhiều dược thảo tốt, vì sao anh không để vào mắt đây?
Bởi nguyên nhân trong nhà nổi danh gia học uyên nguyên, Trầm Quân Lăng được xem như đại hành gia dược thảo, cho nên mới có nghi vấn như thế. Vốn nàng mang theo Tùy Qua đến nơi này chỉ là hi vọng giúp hắn mua được vật gì đó hữu dụng, nhưng không nghĩ tới Tùy Qua không xem vào trong mắt.
- Dược thảo dù sao là dược thảo, cho dù năm tháng lâu dài tác dụng chỉ có hạn.
Tùy Qua thở dài.
- Dược thảo không nhìn dược tính, vậy nhìn cái gì?
Trầm Quân Lăng lần đầu tiên nghe được cách nhìn cổ quái như vậy.
- Linh tính.
Tùy Qua đáp.
- Cái gì là linh tính?
Trầm Quân Lăng cau mày hỏi.
- Sau này sẽ nói cho cô biết.
Tùy Qua ra vẻ thần bí, khiến Trầm Quân Lăng tức giận nhẹ nhàng giậm chân.
Không có biện pháp, chuyện về linh thảo linh dược hiện tại Tùy Qua chỉ nói với Đường Vũ Khê, bởi vì ở trong lòng hắn nàng đã là lão bà “điều động nội bộ”, cho nên nói cho nàng biết cũng không sao. Nhưng Tùy Qua không rõ lai lịch của Trầm Quân Lăng, nàng cũng không phải nữ nhân của hắn, tự nhiên không thể đem chuyện về linh thảo linh dược nói cho nàng biết.
Cũng may Trầm Quân Lăng là một cô gái hiểu biết, thấy Tùy Qua không nói, nàng cũng không hỏi thêm, chỉ nói:
- Nơi này có nhiều đồ vật như vậy, chẳng lẽ không có vật gì đủ anh xem vào mắt?
- Tôi cũng hi vọng có đồ vật gì đó đủ cho tôi nhìn vào trong mắt.
Tùy Qua cười khổ nói, trong lòng không dám ôm hi vọng.
Xem ra suy đoán lúc trước của hắn là chính xác, vào niên đại hiện tại muốn thai nghén ra linh thảo đại khái là không trông cậy vào. Nơi này tùy có chút dược thảo quý hiếm, nhưng chỉ tới cấp bậc dược thảo, lực hấp dẫn đối với hắn không lớn.
Thấy Tùy Qua không lựa chọn được đồ vật gì, Trầm Quân Lăng có chút thất vọng, vốn tưởng rằng có thể làm cho Tùy Qua vui mừng một chút, không nghĩ tới chỉ là đến vô ích. Xem ra sau này phải dẫn hắn đến một ít phường thị cao cấp hơn mới được.
Nhưng đúng lúc này Tùy Qua đột nhiên ngừng lại, ánh mắt sáng ngời, giống như thợ săn đã đợi được con mồi xuất hiện.
- Tiểu huynh đệ, cậu có hứng thú đối với bồn cảnh này sao?
Một người trung niên sợ hãi hỏi. Hắn ngồi sau chậu hoa này đã hơn một giờ, nhưng không thấy có ai đến hỏi thăm. Chậu bồn cảnh này xem như “đồ gia truyền” trong nhà hắn, nghe nói từ đời tổ tiên truyền xuống, đã rất lâu năm, hơn nữa tuy rằng cây nhỏ trong chậu không lớn hay cao hơn, nhưng không chết, thật sự kỳ lạ.
Chậu hoa thật cũ kỹ, hình chữ nhật, lớn hơn cà mèn không bao nhiêu, bên trong trồng một gốc cây chừng hai thước, thân cây chỉ lớn cỡ ngón cái, toàn thân tối đen quanh co khúc khuỷu, không có nhánh, trên đỉnh chỉ có hai phiến lá hình tròn màu xanh biết thật bình thường.
Chợt nhìn cũng chỉ là một gốc bồn cảnh bình thường, hơn nữa còn là loại không dễ bán.
Nhưng nếu dụng tâm một chút thì phát hiện một vấn đề: gốc cây trong bồn cảnh chỉ sợ không ai nhận ra là cây gì.
Dù là Trầm Quân Lăng cũng không nhận ra nó. Cho nên nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn xem Tùy Qua xử lý thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...