Cuộc Chiến Giữa Nhíp Và Quần Đùi Hoa
8.5/10
55.063

Tác giả:

Thể loại: Ngôn Tình

Nguồn:

Trạng thái: Còn Tiếp

Số chương: 25

Tần suất cập nhật: 1 phút/chương

Ngày đăng: 4 năm trước

Cập nhật: 4 năm trước

Truyện Cuộc Chiến Giữa Nhíp Và Quần Đùi Hoa là một trong những tác phẩm truyện thuộc thể loại truyện Teen có pha lẫn chút yếu tố Đô thị hay nhất của tác giả Nhíp Hôi.

Mời đọc giả xem qua mục tóm tắt để biết thêm về nội dung truyện:

Nhân vật

Hoàng (tôi): 17t, một cô gái vừa đẹp người vừa đẹp nết =)
cao: 1m55
sở thích: chơi với động vật và...đánh người
sở ghét: ghét cay ghét đắng thằng Minh Hoàng

Minh Hoàng: 19t, vừa xấu vừa ở bẩn
cao: 1m6
sở thích: mặc quần đùi hoa
sở ghét: dán


Linh: 17t bạn của Vi
sở thích: uống nước chanh không đường
Hưng: 19t bạn của Hoàng và bạn trai Linh
sở thích: ăn, ngủ, chém gió.

Tôi để ý đến chàng từ rất lâu rồi, khi tôi bắt đầu biết chú ý đến ngoại hình của mình hơn là cái việc phải làm sao phải đến lớp đúng giờ mỗi sáng, khi tôi bắt đầu thấy thích những chiếc váy xếp ly mặc kèm áo phông in họa tiết nhẹ nhàng hơn là quần jean kết hợp với áo thụng cá tính, khi tôi biết chọn mua những cái bờmvà thun buộc tóc xinh hơn là thả rông mái tóc bù xù như cái chổi. Và dĩ nhiên là chàng chẳng biết điều ấy đâu, cho đến khi chàng đọc được những dòng này.

Câu chuyện của tôi có lẽ sẽ đảo ngược hoàn toàn những suy nghĩ của chàng về tôi từ trước đến giờ. Và sau đó thì chàng có còn yêu tôi như bây giờ không? Cũng chẳng biết nữa. Tình yêu làm sao có thể dễ dàng thốt lên bằng một hai từ CÓ hay KHÔNG. Nhưng dù sao điều quan trọng nhất, là tôi đã giữ cho riêng mìnhmột miền kí ức bí mật mà chưa có ai đặt chân vào được, kể cả người tôi yêu thương nhất.

Trước khi chúng tôi yêu nhau, chàng chẳng bao giờ để ý đến tôi mặc dù tôi luôn tìm đủ trò gây ấn tượng như dắt lũ chó nhàtôi ra ị ở gốc cây trước cửa nhà chàng, va vào chàng mỗi khi chạy ra đổ rác, phi xe ra cổng đúng lúc chàng vừa hay đi tới, và chạy sang cho nhà chàng những món đồ ăn đặc biệt mẹ tôi làm. Mỗi lần như thế chàng chỉừ hữ cho qua rồi chạy tọt vào nhà, mặc kệ tôi tưng hửng đứng đó. Sau một vài lần bị đối xử “lịchsự” như thế, tôi xếp chàng vào hạng: những động vật máu lạnh.


Chàng vẫn hay lủi thủi ở ban công bên nhà chàng, tỉ mẩn với những cành tường vi vươn lả lơi trong gió rồi kéo gọn chúng lại với nhau, hay cẩn thận đặt bốn chậu xương rồng ra ngoài lan can mỗi khi trời nắng và cất vào phòng khi trời tối. Thi thoảng tôi thấy chàng quét nhà, gom rác vào góc ban công bên phía nhà tôi, báo hại tôi phải lụi hụi cầm mê ra hót đi cho chàng vì tôi biếtrằng chàng sẽ để đấy cho đến khi rác ngập như núi.


Chàng thích mặc quần đùi hoa!Lần đầu tiên nhìn thấy cái dây phơi quần áo sặc sỡ đến mức ong bướm cũng phải bay đến vì tưởng nhầm đó là vườn hoa cứt lợn, tôi đã nằm lăn ra cười. Không nghĩ là trên đời này lại có một người đàn ông chân chính có sở thích biến thái đến như vậy. Chàng thích nghe nhạc Moza,thích uống nước bằng ca (may mà không bằng bô) và thích ăn chuối đá (chuối chín để trong ngăn đá trong tủ lạnh đến khi cứng rẳng thì lôi ra gặm). Chiều chiều mỗi khi tôi mang xôi hay chè sang cho mẹ chàng, vẫn thấychàng ngồi nghe nhạc Moza, uống nước bằng ca và ăn chuối đá. Cuộc sống của chàng chỉ có vậy thôi. Sáng chiều đi học, tối vềhưởng thụ những thú vui tao nhã của riêng mình.


Còn tôi, tôi là đứa thích thu mình trong vỏ ốc khi ở nhà, sống hòa đồng và cần cù chăm chỉ khi tới lớp, hội tụ đầy đủ những yếu tố mà các cô giáo chủ nhiệm thường hay ghi trong học bạ củamột học sinh ngoan gương mẫu. Ngày lại ngày trôi qua, chẳng có gì đột phá. Tôi vẫn thường vặn volume chiếc piano điện trong phòng tôi lo lên hết cỡ và hành hạ hàng xóm mỗi khi đêm về. Thực tình tôi chỉ muốn hành hạ chàng thôi, nhưng khổ nỗi chàng vẫn chẳng thèm ỏ ê gì, chỉ có mấy gia đình xung quanh sang ăn vạ mẹ tôi.


Tôi thích chàng vì cái gì nhỉ? Kể ra tôi cũng tự thấy tôi dở. Chàng cao 1m6 (thậm chí chưa đến), đầu tóc lúc nào cũng trong trạng thái 1 tháng chưa trải 1 tuần chưa gội, cận lòi mắt, mông cong,răng chuột, đen đen bẩn bẩn. Hic.Trong khi con gái lớp tôi vẫn mơ tưởng đến các ồ pa trong từng giấc mơ thì tôi lại để ý đến một thằng rất bình thường. Chàng không cao to, nhưng đen hôi thì đủ tiêu chuẩn thậm chí thừa. Chàng chẳng thông minh, không học giỏi, không biết chơi thể thao, luật bóng đá chàng cũng không biết gì hơn ngoài việc đội nào đá bóng vào goal đội kia thì thắng. Chàng chẳng có gì đặc biệt, và tôi biết chính chàng cũngtự cảm thấy mặc cảm mỗi khi đứng trong một tập thể những thằng bạn to cao lực lưỡng sáng sủa.


Vậy cuối cùng thì vì sao tôi lại yêu chàng? Điều duy nhất tôi có thể kết luận. Đó là: tôi là một đứathực tế! Tôi không mong đợi gì vào một người đàn ông đẹp trai ngời ngời, vai năm tấc rộng thân mười thước cao, có chăng chỉ là những mối tình vụng trộm khi mà tôi không đủ sức phục vụ nâng niu hắn. Điều nữa, có lẽ Chúa ban tặng tôi cho chàng, mộtmón quà giúp chàng tự tin và tự hào về bản thân mình hơn chẳnghạn. Tôi sẽ là hình mẫu tượng trưng cho chân lý rất nhân văn: Không phải gái xinh gái giỏi là sẽ yêu trai đẹp trai giàu! Dù có mù què đui chột mà vận phải cái duyên cái số thì người ta vẫn yêu nhau thôi.


Và một điều cuối cùng khiến tôi thích chàng, là đôi mắt hiền lành của chàng có ma lực gì đó giúp tôi khẳng định, chàng sẽ hết lòngvì một người con gái khi yêu. Mà đối với một đứa con gái luôn trốn sâu trong vỏ ốc như tôi, điều đó là quá đủ. Bạn có biết không? Vì sao đi qua bao nhiêu người mà chỉ để lại thương nhớ cho một người? Là bởi vì mỗi chúng ta chỉ có một mảnh ghép vừa khít với mình, trong vũ trụ vô cùng rộng lớn này.


Đó là tất cả những gì vẫn thường xảy ra hằng ngày, trước khi tôi và chàng chính thức lao vào cuộc chiến ẩu đả nhau!

8.5/10
55.063
Cuộc Chiến Giữa Nhíp Và Quần Đùi Hoa

Tác giả :

Thể loại: Ngôn Tình

Nguồn:

Trạng thái: Còn Tiếp

Số chương: 25

Tần suất cập nhật: 1 phút/chương

Ngày đăng: 4 năm trước

Cập nhật: 4 năm trước

Truyện Cuộc Chiến Giữa Nhíp Và Quần Đùi Hoa là một trong những tác phẩm truyện thuộc thể loại truyện Teen có pha lẫn chút yếu tố Đô thị hay nhất của tác giả Nhíp Hôi.

Mời đọc giả xem qua mục tóm tắt để biết thêm về nội dung truyện:

Nhân vật

Hoàng... Vi (tôi): 17t, một cô gái vừa đẹp người vừa đẹp nết =)
cao: 1m55
sở thích: chơi với động vật và...đánh người
sở ghét: ghét cay ghét đắng thằng Minh Hoàng

Minh Hoàng: 19t, vừa xấu vừa ở bẩn
cao: 1m6
sở thích: mặc quần đùi hoa
sở ghét: dán


Linh: 17t bạn của Vi
sở thích: uống nước chanh không đường
Hưng: 19t bạn của Hoàng và bạn trai Linh
sở thích: ăn, ngủ, chém gió.

Tôi để ý đến chàng từ rất lâu rồi, khi tôi bắt đầu biết chú ý đến ngoại hình của mình hơn là cái việc phải làm sao phải đến lớp đúng giờ mỗi sáng, khi tôi bắt đầu thấy thích những chiếc váy xếp ly mặc kèm áo phông in họa tiết nhẹ nhàng hơn là quần jean kết hợp với áo thụng cá tính, khi tôi biết chọn mua những cái bờmvà thun buộc tóc xinh hơn là thả rông mái tóc bù xù như cái chổi. Và dĩ nhiên là chàng chẳng biết điều ấy đâu, cho đến khi chàng đọc được những dòng này.

Câu chuyện của tôi có lẽ sẽ đảo ngược hoàn toàn những suy nghĩ của chàng về tôi từ trước đến giờ. Và sau đó thì chàng có còn yêu tôi như bây giờ không? Cũng chẳng biết nữa. Tình yêu làm sao có thể dễ dàng thốt lên bằng một hai từ CÓ hay KHÔNG. Nhưng dù sao điều quan trọng nhất, là tôi đã giữ cho riêng mìnhmột miền kí ức bí mật mà chưa có ai đặt chân vào được, kể cả người tôi yêu thương nhất.

Trước khi chúng tôi yêu nhau, chàng chẳng bao giờ để ý đến tôi mặc dù tôi luôn tìm đủ trò gây ấn tượng như dắt lũ chó nhàtôi ra ị ở gốc cây trước cửa nhà chàng, va vào chàng mỗi khi chạy ra đổ rác, phi xe ra cổng đúng lúc chàng vừa hay đi tới, và chạy sang cho nhà chàng những món đồ ăn đặc biệt mẹ tôi làm. Mỗi lần như thế chàng chỉừ hữ cho qua rồi chạy tọt vào nhà, mặc kệ tôi tưng hửng đứng đó. Sau một vài lần bị đối xử “lịchsự” như thế, tôi xếp chàng vào hạng: những động vật máu lạnh.


Chàng vẫn hay lủi thủi ở ban công bên nhà chàng, tỉ mẩn với những cành tường vi vươn lả lơi trong gió rồi kéo gọn chúng lại với nhau, hay cẩn thận đặt bốn chậu xương rồng ra ngoài lan can mỗi khi trời nắng và cất vào phòng khi trời tối. Thi thoảng tôi thấy chàng quét nhà, gom rác vào góc ban công bên phía nhà tôi, báo hại tôi phải lụi hụi cầm mê ra hót đi cho chàng vì tôi biếtrằng chàng sẽ để đấy cho đến khi rác ngập như núi.


Chàng thích mặc quần đùi hoa!Lần đầu tiên nhìn thấy cái dây phơi quần áo sặc sỡ đến mức ong bướm cũng phải bay đến vì tưởng nhầm đó là vườn hoa cứt lợn, tôi đã nằm lăn ra cười. Không nghĩ là trên đời này lại có một người đàn ông chân chính có sở thích biến thái đến như vậy. Chàng thích nghe nhạc Moza,thích uống nước bằng ca (may mà không bằng bô) và thích ăn chuối đá (chuối chín để trong ngăn đá trong tủ lạnh đến khi cứng rẳng thì lôi ra gặm). Chiều chiều mỗi khi tôi mang xôi hay chè sang cho mẹ chàng, vẫn thấychàng ngồi nghe nhạc Moza, uống nước bằng ca và ăn chuối đá. Cuộc sống của chàng chỉ có vậy thôi. Sáng chiều đi học, tối vềhưởng thụ những thú vui tao nhã của riêng mình.


Còn tôi, tôi là đứa thích thu mình trong vỏ ốc khi ở nhà, sống hòa đồng và cần cù chăm chỉ khi tới lớp, hội tụ đầy đủ những yếu tố mà các cô giáo chủ nhiệm thường hay ghi trong học bạ củamột học sinh ngoan gương mẫu. Ngày lại ngày trôi qua, chẳng có gì đột phá. Tôi vẫn thường vặn volume chiếc piano điện trong phòng tôi lo lên hết cỡ và hành hạ hàng xóm mỗi khi đêm về. Thực tình tôi chỉ muốn hành hạ chàng thôi, nhưng khổ nỗi chàng vẫn chẳng thèm ỏ ê gì, chỉ có mấy gia đình xung quanh sang ăn vạ mẹ tôi.


Tôi thích chàng vì cái gì nhỉ? Kể ra tôi cũng tự thấy tôi dở. Chàng cao 1m6 (thậm chí chưa đến), đầu tóc lúc nào cũng trong trạng thái 1 tháng chưa trải 1 tuần chưa gội, cận lòi mắt, mông cong,răng chuột, đen đen bẩn bẩn. Hic.Trong khi con gái lớp tôi vẫn mơ tưởng đến các ồ pa trong từng giấc mơ thì tôi lại để ý đến một thằng rất bình thường. Chàng không cao to, nhưng đen hôi thì đủ tiêu chuẩn thậm chí thừa. Chàng chẳng thông minh, không học giỏi, không biết chơi thể thao, luật bóng đá chàng cũng không biết gì hơn ngoài việc đội nào đá bóng vào goal đội kia thì thắng. Chàng chẳng có gì đặc biệt, và tôi biết chính chàng cũngtự cảm thấy mặc cảm mỗi khi đứng trong một tập thể những thằng bạn to cao lực lưỡng sáng sủa.


Vậy cuối cùng thì vì sao tôi lại yêu chàng? Điều duy nhất tôi có thể kết luận. Đó là: tôi là một đứathực tế! Tôi không mong đợi gì vào một người đàn ông đẹp trai ngời ngời, vai năm tấc rộng thân mười thước cao, có chăng chỉ là những mối tình vụng trộm khi mà tôi không đủ sức phục vụ nâng niu hắn. Điều nữa, có lẽ Chúa ban tặng tôi cho chàng, mộtmón quà giúp chàng tự tin và tự hào về bản thân mình hơn chẳnghạn. Tôi sẽ là hình mẫu tượng trưng cho chân lý rất nhân văn: Không phải gái xinh gái giỏi là sẽ yêu trai đẹp trai giàu! Dù có mù què đui chột mà vận phải cái duyên cái số thì người ta vẫn yêu nhau thôi.


Và một điều cuối cùng khiến tôi thích chàng, là đôi mắt hiền lành của chàng có ma lực gì đó giúp tôi khẳng định, chàng sẽ hết lòngvì một người con gái khi yêu. Mà đối với một đứa con gái luôn trốn sâu trong vỏ ốc như tôi, điều đó là quá đủ. Bạn có biết không? Vì sao đi qua bao nhiêu người mà chỉ để lại thương nhớ cho một người? Là bởi vì mỗi chúng ta chỉ có một mảnh ghép vừa khít với mình, trong vũ trụ vô cùng rộng lớn này.


Đó là tất cả những gì vẫn thường xảy ra hằng ngày, trước khi tôi và chàng chính thức lao vào cuộc chiến ẩu đả nhau!

Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Mở Bình luận truyện