Hoàng hậu nói trắng ra như vậy, chính là không cho phép thái tử nói không. Mặc dù trong lòng vẫn không muốn từ bỏ, nhưng thái tử lại không dám phản bác, thành thật nói: "Nhi thần đã biết. Sau khi nhi thần ra khỏi cung sẽ đón Uyển Đình tiến cung."
Thân phận Lâm Sơ Cửu ở nơi đó, thật sự không thích hợp để tiến cung. Hơn nữa cho dù vào cung, Lâm Sơ Cửu cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời hắn giống như trước kia, giúp hắn xử lý những kẻ phiền toái.
"Con hiểu là tốt." Hoàng hậu rất vừa lòng với sự phối hợp của thái tử. Để khiến thái tử an tâm hơn, hoàng hậu lại bồi thêm một câu: "Yên tâm, mẫu hậu biết con thật sự có tình cảm với Uyển Đình, sẽ chăm sóc tốt cho nàng, sẽ không khiến nàng phải chịu ủy khuất."
Có những lời này của hoàng hậu, thái tử hoàn toàn cảm thấy an tâm. Ở trong mắt thái tử, không có chuyện gì mà hoàng hậu không làm được. Nếu hoàng hậu đã hứa, nhất định sẽ làm được.
Thái tử vô cùng vui vẻ rời đi. Hắn vừa đi, Thất hoàng tử ẩn nấp ở phía sau lập tức đi ra, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẫu hậu đang ngồi trên ghế phượng, đôi mắt Thất hoàng tử đỏ hoe. "Mẫu hậu, người có khỏe không?"
Hoàng hậu không còn sự uy nghiêm khi đối mặt với thái tử, yếu ớt dựa vào trên long ỷ, cầm tay Thất hoàng tử, dịu dàng nói: "Mẫu hậu không sao."
Nhưng Thất hoàng tử căn bản không tin, nửa quỳ ở trước mặt hoàng hậu, cắn môi nói: "Mẫu hậu, con đi cầu xin Mặc Thần Y tới khám bệnh cho người được không? Chỉ sợ Sơ Cửu tỷ tỷ cũng không biết cách cứu người."
"Đừng đi, bệnh của mẫu hậu ngay cả Mặc Thần Y cũng không có biện pháp." Điều quan trọng là, hoàng hậu không muốn để người khác biết mình không sống được bao lâu nữa, Thất hoàng tử còn nhỏ như vậy, con vợ cả không có nương, làm thế nào để sống sót ở trong cung?
"Nhưng, tật chân của hoàng thúc Thiên Diệu không chữa được, sẽ không có khả năng ra chiến trường, Sơ Cửu tỷ tỷ cũng không có khả năng rời khỏi kinh thành, căn bản không thể tiếp xúc với những người đó." Nước mắt ứa ra trên mắt Thất hoàng tử, nhưng hắn vẫn quật cường không cho nó rơi xuống.
Sức khỏe mẫu hậu quá yếu, hắn không thể khiến mẫu hậu nhọc lòng.
"Yên tâm," Hoàng hậu vỗ vỗ tay Thất hoàng tử, vẻ mặt chắc chắn nói: "Không lâu nữa hoàng thúc Thiên Diệu sẽ phải mang binh xuất chinh, đến lúc đó mẫu hậu sẽ nghĩ cách cho con gặp Sơ Cửu tỷ tỷ. Những người đó khi nhìn thấy cơ hội, nhất định sẽ tiếp xúc với Sơ Cửu tỷ tỷ. Rốt cuộc, Sơ Cửu tỷ tỷ cũng không sống được bao lâu nữa, những người đó sẽ không để nàng ấy chết."
"Mẫu hậu, người nói thật chứ?" Thất hoàng tử hai mắt sáng ngời, có chút chờ mong. Hoàng hậu chỉ suy đoán, nhưng hiện tại chỉ có thể gật đầu, bởi vì không muốn nhi tử nhà mình thất vọng.
"Tiểu Thất, con an tâm, mẫu hậu sẽ không chết, nhất định sẽ nhìn con trưởng thành." Cho dù phải trả đại giới là phản bội người thân duy nhất, hoàng hậu cũng không hối hận.
Thái tử làm việc với hiệu suất cực cao, trong cùng ngày đã đưa Lâm Uyển Đình tiến cung.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Uyển Đình vẫn luôn dùng lý do dưỡng bệnh để tránh không gặp thái tử, nhưng tình hình thực tế chỉ có Lâm Uyển Đình và Lâm phu nhân biết được.
Lúc này, Lâm Uyển Đình cũng không chịu gặp thái tử, cuối cùng Lâm phu nhân phải dùng Mặc Thần Y làm mồi nhử, lúc này mới khiến Lâm Uyển Đình đồng ý tiến cung với thái tử.
Lần này Lâm Uyển Đình tiến cung là vì muốn mượn cơ hội thân cận Mặc Thần Y, khuyên bảo Mặc Thần Y tới Tiêu Vương phủ trị liệu hai chân cho Tiêu Thiên Diệu. Nàng ta rất tin tưởng, chỉ cần nàng ta khuyên được Mặc Thần Y, trị khỏi hai chân của Tiêu Thiên Diệu, Tiêu Thiên Diệu nhất định sẽ cảm động cưới nàng ta làm phi.
Đối với chuyện Mặc Thần Y có thể nghe lời khuyên của nàng ta hay không, nàng ta hoàn toàn không lo lắng. Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Nàng ta chỉ cần luôn quấn lấy Mặc Thần Y, khiến ông ấy đồng ý mới thôi.
Mang theo mục đích này, Lâm Uyển Đình tràn đầy ý chí chiến đấu tiến cung. Dưới sự trợ giúp âm thầm của hoàng hậu, Lâm Uyển Đình thông qua các loại thủ đoạn và phương pháp tiếp cận Mặc Ngọc Nhi. Nàng ta luôn cố tình lấy lòng, rất nhanh đã trở thành bạn tốt của Mặc Ngọc Nhi.
Kết quả như thế, hoàng hậu cảm thấy rất vui. Tuy nhiên, còn chưa đợi hoàng hậu động thủ, có người đã muốn mượn Lâm Uyển Đình ra tay trước một bước.
.............
Phủ Tần thái y.
Lão già tóc bạc nghe Tần thái y nói qua tình huống, nhạo báng nói: "Quả nhiên là tiện nhân sinh nữ nhi, thật sự ngu không ai bằng. Trải qua một mất mát lớn như vậy vẫn không khôn lên được, xứng đáng bị người lợi dụng."
Tần thái y vẫn luôn biết, sư phụ mình cực kỳ hận Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi, vì thế ông không hề kinh ngạc, chỉ lẳng lặng chờ lão giả tóc bạc trút hết tức giận.
Giống như thường lệ, sau khi lão giả tóc bạc nói vài câu liền bình tĩnh lại, "Hãy dùng biện pháp giống như lần trước, nữ nhân ngu xuẩn như vậy không đáng để ta phải hao tổn tinh lực."
"Sư phụ, hoàng hậu cũng ôm mục đích tương tự, người xem chúng ta có nên......" Tần thái y vẫn muốn làm thái y ở trong cung, không muốn tham gia vào chuyện này.
Có một số việc, một khi đã làm sẽ để lại dấu vết, cho dù cố gắng che dấu cũng vậy.
Lão giả tóc bạc rất nhanh đã hiểu ý của Tần thái y, trên mặt hiện lên một sự xin lỗi, "Là vi sư quá vội vàng, không suy xét tới lập trường của ngươi. Chuyện này ngươi xem thế nào thì làm, vi sư sẽ không nhúng tay vào. Chỉ cần có thể khiến ông ta thân bại danh liệt là được."
Đây chính là đỉnh cao của lão giả tóc bạc. Rõ ràng chỉ một câu nói suông, nhưng Tần thái y nghe vào trong lỗ tai, chỉ có tràn đầy cảm động, lập tức đảm bảo nói: "Sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ không khiến lão nhân gia người thất vọng."
"Đừng khiến mình quá khó xử, phải xem trọng bản thân mình trước. Vi sư đã đợi nhiều năm như vậy, đợi thêm một vài năm nữa cũng không sao." Đây vẫn là một câu lấy lui để tiến, nhưng lại nói rất đẹp đẽ tự nhiên. Tần thái y luôn miệng nói vâng dạ, nhưng trong lòng lại âm thầm quyết định, lúc này nhất định phải giúp sư phụ báo thù, hủy hoại thanh danh thần y của Mặc Thần Y.
Lão già tóc bạc nhìn bóng dáng Tần thái y rời đi, khuôn mặt đầy nếp gấp, lộ ra một nụ cười âm trầm: Sư phụ nha sư phụ. Người huỷ hoại cả đời ta, ta không thể tự mình báo thù, nhưng đồ đệ ta dạy ra lại có thể báo thù giúp ta. Chỉ sợ lão nhân gia người nằm mơ cũng sẽ không ngờ tới, đồ đệ ta dạy ra, có thể khiến người vấp ngã!
.......Edit: Emily Ton.....
Lão già tóc bạc tự cho mình che dấu rất kỹ, không có người nào biết sự tồn tại của mình, nhưng lão lại không biết rằng, những lời mình vừa nói với Tần thái y xong, sau lưng Tiêu Thiên Diệu đã nhận được tin tức.
Từ khi điều tra ra bên cạnh Mặc Thần Y có gian tế, Tiêu Thiên Diệu không hề ngừng theo dõi. Ngoại trừ bố trí thủ hạ trông chừng người của hoàng thượng, ngay cả mấy đại thần thân cận hoàng thượng cũng không buông tha.
Lâm tướng, Hữu tướng, còn có Tần thái y...... Những người này đều là đối tượng theo dõi chính của Tiêu Thiên Diệu, trong đó Tần thái y bị nghi ngờ nhiều nhất. Rốt cuộc, muốn sắp xếp người ở bên cạnh Mặc Thần Y, không phải người bình thường có thể làm được.
Quả nhiên, qua một tháng theo dõi, Tiêu Thiên Diệu cuối cùng tìm ra được dấu vết, điều tra ra được chủ tử phía sau màn của Lục Nguyên chính là Tần thái y.
Nhưng, Tiêu Thiên Diệu cảm thấy kỳ lạ, Tần thái y không chỉ sai khiến Lục Nguyên dùng dược ám sát hắn, còn để Lục Nguyên hãm hại Mặc Ngọc Nhi, đổ hết tội danh lên người Mặc Ngọc Nhi.
Mang theo nghi ngờ này, một đường tiếp tục điều tra, cuối cùng Tiêu Thiên Diệu phát hiện ra được sự tồn tại của lão giả tóc bạc.
"Kẻ thù trong miệng người này chính là Mặc Thần Y, không ngờ lão ta dám ẩn nấp ở trong kinh thành, lá gan rất lớn." Tô Trà nhìn tin tức trong tay, âm thầm kinh hãi.
May mắn, may mắn Tiêu Thiên Diệu đã để hoàng thượng mang Mặc Thần Y rời đi. Nếu không, lưu lại một người như vậy bên cạnh, không biết sẽ chọc bao nhiêu phiền toái, phải biết rằng......
Y giả, thật sự có thể giết người vô hình, sự tình long phách chính là một minh chứng đầy đủ nhất cho những lời này.
~~~Hết chương 127~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...