Y Lộ Phong Hoa

Editor: Tử Sắc Y

Nhàm chán vô nghĩa trợn trừng mắt lên, Dung tỷ đang nâng má ngồi ở trước bàn bát tiên suy nghĩ miên man. Mấy tháng này nàng thật sự là rất nhàm chán, vừa bị cấm túc ba tháng không nói, mặt mũi nàng cũng không còn, cho nên rất ít khi nào xuất môn, vốn nàng bị tổ mẫu hạ lệnh giúp đỡ quản lý chuyện nhà, nhưng hiện tại một chuyện tệ cũng không có. Nghĩ lại lúc nàng có cùng quyền giải quyết chuyện nhà, thì vài nha đầu bà tử gặp nàng đều là một dáng vẻ nịnh bợ, sau khi chờ nàng bị trách phạt, thì các nha đầu bà tử cũng chẳng ân cần như vậy với nàng, vì vậy mỗi khi nàng có tức giận phẫn hận, đều ghi tạc mấy chuyện ghen ghét đó lên đầu Vô Ưu!

Bình Nhi vừa ra khỏi cửa, thì nhìn thấy Nhị nãi nãi dẫn theo hai nha đầu trong tay còn cầm những đồ linh tinh đi về phía bên này, tuy rằng không muốn quan tâm, nhưng sau đó người đã đi lại đây, nàng cũng đành phải bước xuống bậc thềm, vái chào, nói: “Nhị nãi nãi, như thế nào mà ngài đi đến đây?”

“Đại nãi nãi đang làm cái gì đấy? Phiền toái ngươi thông báo một tiếng, ta đang vội tới thỉnh an với Đại nãi nãi!” Đôi mắt Lí thị nhìn về phía trong phòng một cái, cười nói.

“Ai nha, thật sự là không khéo, vừa rồi Đại nãi nãi hơi mệt mỏi, giờ phút này hẳn là đang ngủ, cũng vì ban đêm Đại nãi nãi phiền lòng ngủ không ngon, cho nên nô tì cũng không dám đi quấy rầy, không bằng như vậy, lúc khác Nhị nãi nãi lại đến?” Hai ngày này tâm lí của chủ tử nàng không được dễ chịu, càng không muốn đồng ý gặp Nhị nãi nãi sau khi xảy ra chuyện kia, cho nên Bình Nhi muốn đuổi nàng đi khỏi rồi quên luôn.

Nghe nói như thế, Lí thị chần chờ một khắc, sau đó vẻ mặt như ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vậy thì cứ như thế này đi, tự nhiên là không thể đánh thức Đại nãi nãi được, không bằng chúng ta cứ ở trong này chờ một chút là được rồi!”

Nghe được lời Lí thị nói muốn chờ, Bình Nhi nhanh nói: “Không biết đại nãi nãi còn muốn ngủ tới khi nào nữa? Làm sao mà để cho Nhị nãi nãi chờ lâu như vậy? Không bằng...”

Biết Bình Nhi đang từ chối, cho nên Lí thị nhanh đánh gãy lời Bình Nhi nói.”Bình Nhi, chúng ta chở ở ngay trong sương phòng là được rồi, nhớ đem cho ta chén nước trà nữa!” Trong lòng cũng vô cùng không vui, cho nên vẻ mặt cũng xuất hiện lên bộ dáng của Nhị nãi nãi, lại nói có như thế nào nàng cũng là nửa chủ tử, còn nàng ta chẳng qua là chỉ là một nha đầu!

Nghe nói như thế, mặt Bình Nhi trầm xuống, nàng biết đối phương đang bất mãn, còn sai bản thân nàng đi hầu hạ châm nước trà, nhưng nàng lại nói không nên lời cự tuyệt được, dù sao người ta cũng là chủ tử, tuy rằng chỉ là một người thiếp, nhưng cũng có tư cách để nàng châm nước trà!

Đang lúc giằng co, Hồng Hạnh đứng ở sau lưng Lí thị không có ý tốt cười nói: “Bình Nhi tỷ tỷ, Nhị nãi nãi thích nhất là trà bích loa xuân, ngươi nhớ phải đi ngâm bích loa xuân mới đúng đó!”

Nghe nói như thế, Bình Nhi cắn môi dưới nói: “Hồng Hạnh, Đại nãi nãi chưa bao giờ uống trà bích loa xuân, ta phải đi tìm lại, xem coi có hay không!” Hừ! Có thể ngâm ly trà cho người thì đã không có khuyết điểm gì rồi, còn chọn ba nhặt bốn (ý nói kén chọn).

Thấy dáng vẻ Bình Nhi giống như một chút cũng không lấy lời bản thân nàng đi làm, Lí thị không khỏi hơi buồn bực. Thanh âm cũng đề cao lên vài phần.”Bình Nhi, hiện tại Đại nãi nãi đúng lúc lên giá, ngươi cũng học được chiêu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng có phải hay không?”


“Ngươi...” Nghe thấy Lí thị mắng chửi mình, Bình Nhi tức giận đến cắn môi dưới, vừa mới muốn mở miệng tranh cãi, thì không nghĩ bên trong truyền đến một thanh âm nữ.

“Bình Nhi, ai ở bên ngoài nói chuyện vậy?” Thanh âm đại gia nàng có thể nhận biết được, đây chính là thanh âm của Đại nãi nãi Chu thị.

“Nãi nãi...” Nghe được trong phòng truyền đến thanh âm của chủ tử, Bình Nhi quay đầu định đáp lời.

Không nghĩ, Lí thị đột nhiên cười giành mở miệng trước.”Tỷ tỷ, là ta!” Nói xong, nhanh dẫn theo Hồng Hạnh với Liễu Xanh đi lên trên bậc thềm.

“Nhị nãi nãi, chờ ta đi về phía Đại nãi nãi bẩm báo...” Thấy Lí thị muốn xông vào, Bình Nhi chạy nhanh đi lên muốn ngăn cản đường đi của Lí thị.

Không nghĩ, Lí thị vốn không để ý tới lời của nàng, nói một câu.”Tỷ tỷ, muội muội đi vào!” Nói xong, nhanh đẩy Bình Nhi, liếc mắt nhìn nàng một cái rồi xoay người đẩy cửa đi vào phòng ngủ của Chu thị.

“Hừ!” Hồng Hạnh và Liễu Xanh cũng đi theo Lí thị đi vào, mắt mũi cũng đều hếch lên với Bình Nhi, thấy thế Bình Nhi quả thực là tức muốn chết, nhưng không thể không đi theo sau lưng các nàng.

Lí thị đi vào phòng ngủ của Chu thị, thấy trong tay Chu thị đang cầm một mảnh vải hoa văn ngồi ở bên giường, thì nhanh vái chào, cười nói: “Thỉnh an tỷ tỷ!”

Nhìn thấy Lí thị đến, Chu thị mỉm cười, nói: “Miễn! Bình Nhi, dọn chỗ cho Nhị nãi nãi!”

“Là.” Bình Nhi nhanh chuyển thêu đôn lại, sau đó đặt ở phía sau Lí thị, rồi đứng ở một bên không có lời chủ tử nói, cũng không chủ động dâng trà.

Sau khi Lí thị ngồi xuống, nhìn lướt qua trên giường được đặt nhiều kiểu dáng vải đẹp, không khỏi cười nói: “Tỷ tỷ, muội muội còn tưởng là ngài đang ở trong phòng chợp mắt đó, cho nên mới sợ tới mức ta đứng ở bên ngoài hơn nửa ngày cũng không dám đi vào!” Lúc nói lời này, đôi mắt còn liếc mắt lườm Bình Nhi một cái. Ý tứ rất rõ ràng, ý tứ kia chính là chủ tử hai người xướng bè với nhau thật sự là giống thật, không phải là không muốn gặp nàng sao?


Nghe nói như thế, Chu thị quay đầu liếc mắt nhìn Bình Nhi một cái, Bình Nhi cũng nhanh nói: “Vừa rồi nãi nãi quả thật là đang ngủ mà!”

“Ừ, vừa rồi quả thật là ta đang ngủ, chỉ là ngủ không được chốc lát thì đã tỉnh, cảm thấy buồn chán, cũng ngủ không được, cho nên mới lấy mấy mảnh vải hoa văn này đùa nghịch!” Chu thị thay Bình Nhi nói hoà giải.

Nghe nói như thế, khoé miệng Lí thị chỉ kéo kéo, cười nói: “Ta còn tưởng rằng tỷ tỷ còn đang giận ta, không muốn gặp ta chứ!”

“Nói chi vậy, chúng ta đều là người một nhà.” Chu thị ứng phó.

“Có những lời này của tỷ tỷ, ta cũng an tâm!” Lí thị cười nói, sau đó quay đầu nói với Hồng Hạnh và Liễu Xanh: “Nhanh đưa mấy đồ kia lại đây!”

Hồng Hạnh và Liễu Xanh lên tiếng trả lời, rồi lấy hộp đựng thức ăn và điểm tâm đặt ở trên bàn bát tiên, Chu thị không biết có ý gì, nhìn thoáng qua giấy bao thì đã biết đó chính là điểm tâm túi quế mang điềm lành, mà hộp đựng thức ăn cũng được Hồng Hạnh mở ra, bên trong đều là nho, chuối hoa quả rất đẹp, Chu thị không khỏi hỏi: “Muội muội đây là...”

“Tỷ tỷ, cái này chính là điểm tâm túi quế mang điềm lành, còn mấy hoa quả này đều là cháu ta phái người đưa tới bồi tội với ngài!” Vẻ mặt Lí thị hiện lên ý cười nói.

Nghe nói như thế, mặt Chu thị bỗng chốc thoáng trầm xuống, hiện tại nàng hận chết cái tên súc sinh kia, làm sao còn có thể nhận mấy thứ mà hắn đưa tới, cho nên lạnh lùng cự tuyệt nói: “Ta còn có không ít mấy thứ này, ngươi cầm lại cho hắn đi, nói cho hắn, về sau Tiết gia chúng ta không có cửa thân thích với hắn!”

Chu thị là người có tính tình rất là ôn hòa, dường như đều chưa từng nói qua những lời khiến người ta muốn xuống dưới mặt bàn, nhưng điều này cũng đã nằm trong dự kiến của Lí thị, dù sao cháu nàng đắc tội với bảo bối nữ nhi nhà người ta, còn liên quan đến chuyện danh tiết của nữ nhi, thì có mẫu thân nào còn tiếp tục khách khí đâu? Cho nên vẫn cười như cũ, nói: “Tỷ tỷ, ta biết ngài vẫn còn tức giận, đổi lại là ta, ta cũng rất tức giận. Nhưng mà hiện tại hắn đã biết sai lầm rồi, nếu không vì hắn bị phong hàn, bây giờ còn ở đang nằm trên kháng, thì hắn đã đi qua dập đầu với ngài và Vô Ưu nhận sai rồi! Ngươi nha đại nhân không chấp tiểu nhân mà, cho nên ngài tha thứ cho hắn lúc trước đi?”

“Biết sai lầm thì có lợi gì? Ngươi nhanh đem mấy thứ này đi đi, ta không phải là đại nhân, cho nên cũng sẽ không chấp tiểu nhân, ta sẽ không tha thứ cho hắn!” Hiện tại khi nhắc tới Lí Đại Phát, Chu thị vẫn còn ôm một bụng tức giận đâu!

“Tỷ tỷ, ta biết bây giờ ngài còn tức giận, chờ qua mấy ngày ta sẽ cho hắn đi lại đây dập đầu nhận sai với ngài? Lần này hắn cũng đã nhận giáo huấn rồi, ngày đó trước thì bị nước ấm làm bỏng, sau lại chịu lạnh ở bên ngoài, còn bị đại gia sai mấy gã sai vặt đánh một hồi, mấy vết thương còn chưa tốt nữa!” Lí thị vẫn nói dông dài như cũ.


“Vậy cũng là hắn gieo gió gặt bão! Không phải đại gia đã nói sao? Sau này không cho hắn đi vào cửa của Tiết gia nữa. Đương nhiên, ngươi là cô cô ruột của hắn, nếu ngươi muốn thấy cháu ngươi thì ngươi cứ đi về nhà mẹ đẻ xem đi!” Chu thị vẫn trưng ra một vẻ mặt như cũ.

“Tỷ tỷ luôn luôn là người có tâm địa thiện lương, lần này đoán chừng là bị tức giận đến hồ đồ rồi, nói chung là một ngàn nhất vạn kia đều là lỗi của cháu ta!” Lí thị lần này bộ dáng như đang hạ thấp tư thế, cầu Chu thị tha thứ.

Nhưng, Chu thị không có tâm tình vòng vo với nàng, nói: “Ta hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, ngày khác muội muội hãy đến nói chuyện?”

Nghe được Chu thị hạ lệnh trục khách, Lí thị đành phải đứng lên. Cười nói: “Vậy muội muội cáo từ, ngày khác sẽ qua xem tỷ tỷ!”

“Ân.” Chu thị gật gật đầu, cảm thấy cả đầu đều đau.

Lí thị vừa đi tới cửa, Hồng Hạnh và Liễu Xanh cũng đi theo ra, chỉ nghe thấy người ở phía sau lên tiếng nói với Bình Nhi.”Bình Nhi, đưa mấy đồ của Nhị nãi nãi để Nhị nãi nãi mang về!” Nghe nói như thế, khoé miệng Lí thị nhếch lên, sau đó nhấc chân đi ra cửa.

Vừa bước xuống bậc thềm, chỉ thấy một bàn tay Bình Nhi cầm hộp thức ăn, tay kia cầm theo hộp điểm tâm, bước nhanh đi đến trước mắt Lí thị, thoáng dương cằm, nói: “Nhị nãi nãi, nãi nãi chúng ta bảo ngài đều cầm về!” Nói xong, cầm trong tay hai hộp nhét vào trong lòng Hồng Hạnh, rồi quay đầu đi về phòng.

Nhìn lướt qua mấy hộp trong lòng Hồng Hạnh, Lí thị quay đầu nhìn liếc mắt về phía phòng ngủ Chu thị một cái, trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu dẫn theo Hồng Hạnh Liễu Xanh rời khỏi!

“Dung tỷ! Dung tỷ!” Một bước đi vào cửa phòng của mình, Lí thị đã lên tiếng hô.

Dung tỷ đang đợi thì nghe được mẫu thân kêu to, nhanh đi ra chào đón, nói: “Nương, ngài đi nơi nào vậy? Làm sao mà nhanh như vậy đã trở về rồi?”

“Đi tới sau viện nơi ma ốm kia!” Nói một câu, rồi ngồi xuống trước bàn bát tiên nói: “Mau cho châm chén nước trà cho ta, khát muốn chết!”

Lúc này, Hồng Hạnh và Liễu Xanh đi vào, đặt hộp thức ăn vừa cầm đi, còn có hộp điểm tâm ở trên bàn bát tiên, Dung tỷ cầm lấy ấm trà rót một ly nước trà, đưa cho mẫu thân, nói: “Nương, thì ra là ngươi đi tặng đồ cho đại nương? Nhưng làm sao mà lại cầm trở về?”

Lí thị nhận lấy ly trà trong tay nữ nhi, ngửa đầu ừng ực uống một hơi, sau đó mới dùng khăn tay xoa xoa cằm, nói: “Không phải là nương nói một lát sẽ cầm về cho ngươi ăn sao? Đến, nhanh nhìn xem, muốn ăn cái gì? Điểm tâm túi quế mang điềm lành từ trước nương đã muốn ăn rồi!” Nói xong, tay mở ra điểm tâm, tự bản thân cầm một khối, lại đưa cho Dung tỷ một khối, ăn vào!

Nhận lấy điểm tâm, cúi đầu cắn một ngụm, Dung tỷ không khỏi nói: “Uh, điểm tâm túi quế mang điềm lành này ăn rất ngon, may là mấy ngày nay ta chưa có ăn!”


“Đó là, nhưng không giống với điểm tâm túi quế mang điềm lành này!” Lí thị gật đầu nói.

Một bên Hồng Hạnh nhanh đi lên rót nước trà cho mẹ con Lí thị, khen tặng nói: “Nhị nãi nãi, ngài thật sự là cao minh, cầm theo điểm tâm cùng hoa quả, diễn một màn, rồi cầm trở về!”

Nghe nói như thế, Lí thị cười nói với Hồng Hạnh và Liễu Xanh: “Các ngươi cũng đều lấy một khối nếm thử đi!”

“Tạ Nhị nãi nãi!” Hồng hạnh và Liễu Xanh nghe xong, cười đi lên một người cầm một khối vô cùng vui vẻ ăn. Nô tài các nàng muốn ăn điểm tâm túi quế điềm lành tự nhiên là không phải lúc nào đều có thể đủ tiền trả.

Ăn một khối điểm tâm, Lí thị đắc ý cười nói: “Ta biết khẳng định là ma ốm kia sẽ không nhận lấy mấy thứ này, chẳng qua màn diễn này cần phải đi, nếu không lúc đó, chúng ta cũng không có gì để ăn do cậu ngươi mua!”

“Mỗi lần cậu mua cho nương đều là hàng hạ đẳng, nơi nào chịu tốn bạc đi mua mấy thứ đồ tốt này chứ! Hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi.” Dung tỷ cười nói.

“Chẳng những hôm nay chúng ta có có lộc ăn, hôm nay chúng ta còn muốn mượn hoa hiến phật đâu!” Lí thị cười nói.

“Cái gì mà mượn hoa hiến phật vậy?” Dung tỷ không hiểu hỏi.

Lí thị cười, quay đầu phân phó Liễu Xanh, nói: “Liễu xanh, ngươi lấy một bao điểm tâm, lại lấy một ít nho và vài trái cây đưa đến cho lão thái thái đi, nói là cữu lão gia đưa đến hiếu kính với lão nhân gia nàng!”

“Là.” Liễu xanh nhanh dựa theo Lí thị phân phó, cầm đi ra ngoài.

Liễu Xanh đi rồi, Dung tỷ nói: “Nương, đoán chừng là chuyện của Vô Ưu tổ mẫu còn chưa biết đi? Bằng không nàng cũng sẽ không ăn mấy thứ cậu đưa đến.”

“Cũng vì nàng hiện tại không biết, cho nên mới muốn đưa đi, đến lúc đó nàng đã ăn thứ cậu ngươi đưa, tự nhiên là cũng hơi ngượng ngùng !” Lí thị cười nói.

“Nghe nói cha đã phân phó từ trên xuống dưới người trong nhà, ai cũng không được tiết lộ cho người bên tổ mẫu biết! Nói là ai mà tiết lộ cho tổ mẫu thì sẽ hung hăng bị đánh bằng roi đó.” Dung tỷ nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui