Ở kí túc xá, Trần Việt thả điện thoại, sau đó gom sách vở trên đầu giường lại, Bước xuống dưới đất.
Hắn Khoác đại một chiếc áo rồi ra khỏi phòng.
Nam phản diện cũng không để ý bạn trong phòng như thế nào, bọn họ cũng vậy, giao hữu hai bên vẫn không tốt.
Điện thoại của Nam phản diện cũng không tốt hơn Trần Vệ là bao, nhưng khi vào tay Trần Việt thì lại ra một phong thái khác, thần kỳ như vậy đấy.
Khi Trần Vệ lái xe đến cũng là lúc thấy Nam phản diện đang tựa lưng vào tường đợi cậu, Trần Vệ cố gắng đạp cho nhanh để chạy đến.
"...!đợi anh lâu chưa?".
Trần Vệ thắng xe, thở hỗn hển hỏi Trần Việt.
Nam phản diện nhìn Cậu, trong mắt của Trần Việt hiện tại như thế này, trên trán của Trần Vệ mồ hôi nhễ nhại, hai má đỏ lựng, ngực phập phồng....!xem ra...!cũng có chút đáng yêu....!
" không Sao, không lâu".
Hiếm lắm nam phản diện cười nhẹ, hắn đi đến, tay cầm lấy cổ lái:" xuống đi, để tôi chở".
" hả..
à..
được".
Trần Vệ chờ còn không kịp nữa là, cậu xuống xe, đứng một bên nhìn Nam phản diện ngồi lên vị trí của cậu, phía dưới là đôi chân thon dài chống xuống đất vẫn còn dư cả khúc, Trần Vệ nhíu nhíu mày, sao bất công vậy, cậu chống chân rất khó khăn đó....!
" lên xe".
Trần Việt giống như ra lệnh, cậu cũng đâu có dám cãi, vội ngồi phía sau.
" muốn đi đâu?".
Trần Việt là in hỏi.
Lần này Trần Vệ rất có chính kiến, vội vã dâng trào:" Đi ăn phở gõ nhé".
" ừ ".
Trần Việt cũng không có ý kiến, chân thon dài đạp cho xe chạy đi.
Đối với Trần Vệ, phở gõ rất ngon, đối với những người quanh năm ăn mì gói lại càng ngon, món ăn đường phố độc lạ và có nhiều biến tấu.
Trần Vệ vừa mới xuyên qua nên không biết đường, cậu ngồi phía sau làm đà điểu gà gật mặc cho Trần Việt chở đi, xuyên qua hai dãy phố kết đèn, Trần Vệ thoải mái ngắm cảnh phố nhộn nhịp.
Từ trường của nam phản diện đến ngõ phở gõ cũng gần, nhưng có một điều làm Trần Vệ có chút khó chịu, khi nãy Trần Việt đạp xe ngang qua một dãy hoa sữa, nó đã đến mùa kết hoa, từng chùm một kết trắng xóa trên nhánh cây, tản ra mùi hương nồng nặc.
Ai ngửi được mùi hoa sữa sẽ thấy nó rất thơm, có người lại không ngửi được thì cảm thấy đau đầu, cậu là người thuộc top sau.
Đến nơi rồi, Trần Việt dừng xe, Trần Vệ cũng hiểu ý mà leo xuống, sau đó nhìn nam phản diện đậu xe vào lề đường, hai người lúc này mới ngồi xuống quán mì phở.
Quán này làm ăn phát đạt thật, khách cũng rất nhiều, Trần Vệ gọi xong hai phần mì phở thì ngồi đợi, bàn có chút nhỏ, mặt cậu vừa vặn đối diện với Trần Việt.
Trần Vệ mất tự nhiên quay đầu nhìn ra đường, mắt lơ đãng nhìn dòng xe tấp nập qua đường, không một ai nói tiếng nào, mà Trần Việt thì chăm chú nhìn Trần Vệ.
Không hổ là nam phản diện, khí chất vùn vụt, chỉ có đi ăn mì phở gõ thôi mà cũng không kém đi tí khí chất nào.
Sắc đẹp hại chết người, Trần Việt mới ngồi một chút thôi mà xung quanh liền có mấy bạn gái trầm trồ, chỉ một chốc bàn cậu đột nhiên là tâm điểm.
Trần Vệ rụt cổ, xoa xoa tay, Chủ quán cũng vừa lúc mang mì ra, cũng đỡ xấu hổ.
" ăn thôi".
Trần Vệ xoa xoa tay, thích chí lấy đũa, trộn mì trong bát, Trần Việt ngồi bên cạnh vẫn không chạm vào, hứng thú nhìn cậu.
Trần Vệ gắp một đũa to cho vào miệng, thõa mãn đến hít cả mắt.
Ngon như vậy à? Trần Việt cũng nhíu mày tự hỏi.
Hắn cảm thấy chỉ mấy tháng thôi mà Trần Vệ thay đổi một cách kỳ lạ...!bình thường Trần Vệ rất ghét ngồi ăn chung với hắn, khi nhìn hắn vẻ mặt cũng không tốt đẹp, vì Trần Vệ nghĩ rằng do mẹ hắn hết hôn với ba cậu nên mới dẫn đến xui xẻo tai nạn.
Chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng không thích Trần Vệ của trước kia, bây giờ thì thuận mắt hơn nhiều.
Hắn thích.
Quả thật là theo ý của Trần Vệ thì mì phở rất ngon, món ăn bình dân, thời đại học cậu hay ăn nhất.
Theo lẽ thường con trai với nhau rất dễ làm thân, Trần Vệ ngước nhìn nam phản diện cũng ngồi gắp mì, nhưng ăn rất từ tốn thì khẽ cười, Trần Việt bên này cũng thấy cậu ăn ngon nên khẩu vị cũng tăng lên.
Cũng không biết phải nói gì với nhau, hai người im lặng ăn xong mì, sau đó lên xe Trần Việt đạp về trường.
Trần Vệ ngồi phía sau, ngắm nhìn đường phố về đêm, bụng cũng thõa mãn no nê, nhớ lại ngày hôm nay tất bật, cậu đột nhiên mở miệng:" hôm nay anh làm việc, đột nhiên anh đã có suy nghĩ...!sau này anh giàu nhất định phải ăn hải sản cho đã đời".
Cậu ở phía sau vỗ vỗ lưng nam phản diện:" mua tôm hùm không lồ cho em".
Trần Vệ nói xong, tâm vô cùng hạnh phúc, một con người có chí tiến thủ, đương nhiên là lấy ước mơ làm niềm vui mà tiến, Trần Việt vẫn giữ nguyên tư thái chạy xe, khẽ ừ, trong đầu nam phản diện lại không nghĩ như Trần Vệ.
Nam phản diện đang nghĩ không ngờ Trần Vệ lại sống khổ sở như vậy.....!nghe giọng đầy ước mơ hoài bão liền biết....!
Trần Việt cũng biết Trần Vệ có việc làm, trước đó không hề quan tâm, đột nhiên hôm nay lại không muốn mặc kệ....!
Xem ra tình cảm gia đình theo như Trần Vệ nghĩ cũng dần dần gắn kết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...