Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư FULL


Chương 115: Quà sinh nhật
------------------
Nửa tháng trước.
Mộ Dung gia.
"Làm sao vậy, anh?" Mộ Dung Trác Thất rất ít khi nhìn thấy anh cả đang ngẩn người.
Hắn biết, từ khi Mạc Ly mất, tính cách huynh trưởng trở nên hơi kỳ quái, có lúc hỉ nộ vô thường, càng nhiều thời điểm lại ngăn cách bản thân, lạnh lùng không giống một người.
Mà như bây giờ, biểu tình cứng ngắc, song hai mắt lại lộ ra vô hạn cảm xúc không nói rõ được, lại là lần đầu thấy được.
Mộ Dung Dịch liếc mắt nhìn em trai mình, do dự nói: "Ờ...!em và Cố Thần rất quen biết đi, em biết...!nửa tháng nữa là sinh nhật Mục Lê, em biết y thích cái gì không?"
Mộ Dung Trác Thất lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng anh cả ấp a ấp úng nói một câu, hoàn toàn khác với giọng nói cảm quả thậm chí không cho thương lượng thường ngày.
Mộ Dung Trác Thất có chút ngạc nhiên vì sao anh cả lại biết đến sinh nhật của Mục Lê, chính hắn cũng không biết.
"Cái này...!em cũng không rõ lắm, kỳ thực ngoại trừ Cố Thần, Tăng Giang cùng Mục Lê bên cạnh cậu ấy, em cũng không rõ lắm, mà em biết lúc trước khai giảng, Cố Thần hình như tặng họ một cái khăn quàng cổ." Mộ Dung Trác Thất suy nghĩ một chút.
Mộ Dung Trác Thất có thể có ấn tượng, thật sự là vì khi đó nhận được khăn quàng cổ của Cố Thần quá mức hưng phấn, cho là đối phương thông suốt, hoặc là bọn họ là hai bên tình nguyện.
Sau đó hắn mới phát hiện, Cố Thần còn tặng cho sư đoàn trưởng các bạn tốt bên cạnh cậu mỗi người một cái, Tăng Giang, Mục Lê, Thiên Linh, bạn học cùng lớp Lâm Chi Chi, càng thậm chí cả Uất Trì Vũ cũng có một cái, còn đều là cùng kiểu.
Điều này làm cho Mộ Dung Trác Thất buồn bực phi thường lâu.
"Khăn quàng cổ?" Mộ Dung Dịch nhíu nhíu mày.
Hắn chợt nhớ tới một mùa đông rất nhiều năm trước, người kia đan cho hắn một cái khăn quàng cổ thuần trắng.

Bởi vì là lần đầu làm, mặc dù khéo tay như y, cũng đan rất lâu.
Khi đó hắn còn cười nói, có thời gian như vậy còn không bằng làm hai tấm thẻ, giá trị có thể mua hết mấy vạn xe khăng quàng cổ.
Khi đó y nói với hắn, đồ vật tự mình đan, dù sao cũng không giống.
Khi đó hắn không hiểu tâm của y, cũng không hiểu cái khăn quàng cổ kia.
Cái khăn quàng cổ kia đặt trong góc tủ quần áo của hắn, hắn tường thường sẽ thấy nó, nhưng chưa từng mang, bởi vì hắn không thích mang loại đồ vật có tính trói buộc này, cũng không thích màu sắc thuần trắng quá mức thanh lịch này.
Nó giống như người đan nó, thường thường ở bên người, lại không được nhớ tới.
Sau đó thì sao, người kia biến mất, mà cái khăn kia, cũng theo cây đuốc của một Thiên Linh phẫn nộ thiêu huỷ ký túc xá của hắn rồi cùng biến thành tro.

(Ada: oh shit, Linh thật điên cuồng...)
Bọn họ đã từng sinh hoạt chung một chỗ, tất cả hồi ức hắn có thể nhớ tới về người kia, liền cứ như vậy theo một cây đuốc, trôi theo dòng nước.
Giống như đang cười nhạo hắn đã từng không biết quý trọng, cuối cùng, một chút cũng không lưu lại để hắn nhớ lại.
Mộ Dung Dịch không nói gì nữa, quay người ra cửa.
Mộ Dung Dịch đi tới một cái cửa hàng quần áo trên phố đi bộ, hắn không thường xuất hiện trước ánh mắt công chúng, cho nên người đi tới lui trên đường cũng không có ai nhận ra hắn là người giàu có nhất tinh cầu này, chỉ là thấy hắn một thân trang phục hoa lệ cùng khí chất hơn người, cảm thấy không giống người sẽ đi dạo trên con phố này, chăm chú nhìn thêm một cái.
Mộ Dung Dịch rất nhanh tìm được một cửa hàng khăn quàng cổ, do dự một chút, vẫn quyết định đi vào.
Chủ cửa hàng là một người phụ nữ trung niên nhiệt tình, trong cửa hàng không có khách hàng khác, cho nên nàng rất nhiệt tình tiến lên chào đón.
"Tiên sinh, ngài muốn mua cái gì, chúng tôi chỗ này kiểu gì cũng có, không thiếu gì cả."
"Nơi này có bán, khăn quàng cổ tự mình đan không?"
"Ngài nói là vật liệu sao? Đương nhiên là có rồi, ở đây có nguyên bộ len sợi, tài liệu giảng dạy, công cụ, siêu cấp đầy đủ, tiên sinh có thể chọn trước màu sắc hoa văn muốn đan, tôi giúp ngài tìm sản phẩm."
Mộ Dung Dịch nhìn cả cửa hàng đủ các loại khăn quàng cổ hoa văn màu sắc phiền phức, rốt cục ở trong góc tối chọn một chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt.
Đồ án trên khăn là một con thú tai dài cùng một đám lớn Hoa Dạ Quang, toàn bộ đồ án ôn nhu mà tốt đẹp, Mộ Dung Dịch cảm thấy rất phù hợp với nụ cười của Mục Lê, lại không quá thích hợp.
Ông chủ nhìn hoa văn màu sắc hắn chọn, kỳ thực muốn nhắc hắn khăn quàng cổ kiểu này người mới không dễ đan, nhưng nhìn thấy thần sắc ôn nhu của Mộ Dung Dịch, không nói thêm gì nữa, mà rất nhanh tìm bộ nguyên liệu bao cho hắn.
Khoảng thời gian này mỗi cuối tuần về nhà, Mộ Dung Trác Thất đều thấy anh trai luôn cả năm không nghỉ cuồng công tác đang ở nhà, điều này làm cho hắn cảm thấy kỳ quái.
Cho nên thừa dịp ăn bữa khuya, Mộ Dung Trác Thất lén lút nhìn, kết quả phát hiện anh cả vậy mà ở trong thư phòng rất nghiêm túc đan khăn quàng cổ, đồng thời vừa bắt đầu đan liền không dừng được.
Phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Trác Thất chính là huynh trưởng trúng tà, sau đó mơ hồ cảm thấy phát hiện được chuyện gì.

Chẳng qua hắn cũng không nghĩ sâu thêm, rất nhiều chuyện, chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng.
Nhưng mà Mộ Dung Trác Thất không hề ôm thái độ lạc quan với chuyện anh cả mình đi đan khăn quàng cổ, bởi vì anh cả của hắn dù tài hoa vô song, nhưng ở một số sự tình cũng không như ý muốn.
Cái gọi là biết anh trai không bằng em trai, quả nhiên, qua mấy ngày, Mộ Dung Trác Thất liền nhìn thấy Mộ Dung Dịch ngồi ở trên ghế sô pha ngẩn người, trong tay cầm một đống đồ vật.

Mộ Dung Trác Thất cảm thấy cho dù có thiên vị anh cả hơn nữa, cũng không thể trái lương tâm gọi thứ kia là khăn quàng cổ.
Mộ Dung Dịch rất ủ rũ, nhìn xuống lịch ngày, qua mấy ngày nữa là sinh nhật Mục Lê.
Đó là một ngày khiến cho Mộ Dung Dịch rất cấm kỵ, bởi vì đó là ngày giỗ của Mạc Ly.
(Ada: Ly thật vui tính, lấy người giỗ làm ngày sinh nhật mới, là tái sinh hả...)

Nhìn khăn quàng cổ phi thường hỏng bét trong tay, Mộ Dung Dịch quyết đoán chạy một chuyến đến thị trường, mua khăn quàng cổ thành phẩm về.

Nhưng một cái khăn quàng cổ không phải do tự mình đan, giá trị của nó đại khái cũng chỉ giá trị bằng giá cả hắn mua về đi, có lẽ giống như, vị trí của mình trong lòng Mục Lê vậy.
Đồng dạng phiền não nên chuẩn bị quà sinh nhật gì như Mộ Dung Dịch còn có Cố Thần.
Chẳng qua cậu cũng không có tâm tư đi chuẩn bị trước nửa tháng như Mộ Dung Dịch, mà một ngày trước đó mới bắt đầu nước đến chân mới nhảy.

Đương nhiên cũng là do khoảng thời gian này phát sinh quá nhiều chuyện.
Cố Thần trước khi xuyên sau khi xuyên chỉ từng đưa hai loại lễ vật, khăn quàng cổ cùng cốc giữ ấm, cho nên Tăng Giang còn nói đùa cậu có phải đặc biệt sợ lạnh hay không.
Hiện tại cậu xem như là tiểu phú đi, phạm vi lựa chọn quà cũng rộng hơn, nhưng cậu lại có chút luống cuống tay chân, không biết nên chuẩn bị cái gì.
Vì vậy cậu đổ bộ lên diễn đàn mạng Giáo Tế nặc danh mở topic.
«Sinh nhật bạn rất tốt ở cùng, nên đưa lễ vật gì?»
Rất nhanh học sinh nhiệt tình ở Trung Ương Tinh trả lời topic.
Trả lời 1: Bạn tốt ở chung, hừ hừ~ buổi tối mặc vào áo ngủ tình cảm nhất nằm trên giường liền có thể
Trả lời 2: +1, tốt nhất mang thêm rượu ngon
Trả lời 3: +2, tốt nhất thêm đạo cụ tình thú.
....
Cố Thần cạn lời nhìn chủ đề càng ngày càng xây cao.

Tui nhất định là đầu bị nước vào mới có thể đến diễn đàn không đứng đắn này cầu giúp đỡ.
Cố Thần thay đổi dòng suy nghĩ, gửi thư tín cho người trong máy truyền tin, "Ngày mai là sinh nhật Mục Lê, tôi nên mang cái gì."
Rất nhanh, Cố Thần thu được mấy hồi âm.
Tăng Giang: Tôi đã làm xong một cái bánh ngọt, còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt.

Còn cậu, mang đầu óc tới là được rồi.

Mộ Dung Trác Thất: Cậu là hậu bối, tùy tiện chuẩn bị một chút, có tâm ý là được.
Cố Thần thở dài, tại sao các người không thể nói trắng ra cho tôi đưa cái gì, từng người từng đều đưa ra kiến nghị ba phải thế nào cũng được, phê bình "kém".
Một lúc sau, máy truyền tin của Cố Thần lại chấn động, Cố Thần mở ra, phát hiện vậy mà là tin nhắn của Thiên Linh.
Chuyện gì vậy? Bởi vì mấy ngày này mình không đi học sao? Quý lão không phải đã giúp cậu nghỉ sao? Thiên Linh muốn tới cuối năm tính sổ?
Cố Thần thấm thỏm mở tin nhắn ra, mới phát hiện tin nhắn của Thiên Linh là trạng thái trả lời, vừa nãy mình gửi tin tập thể không cẩn thận chọn thêm Thiên Linh.
Thiên Linh: sinh nhật Mục Lê? Vị cùng đi bí cảnh kia hả? Vậy ngày mai tôi cũng đi xem thử đi, gửi định vị địa chỉ cho tôi.
Cố Thần nhất thời phiền muộn, nếu như bây giờ cậu trả lời gửi nhầm rồi, không biết Thiên Linh sẽ nghĩ thế nào.
Trước mắt hiện ra khuôn mặt tựa như cười mà không phải cười của Thiên Linh, Cố Thần lập tức bỏ đi cái ý niệm này, thôi vậy, đâm lao thì theo lao, ngày mai nói với Mục Lê có thể thêm một người đến chúc mừng hay không là được, dù sao so ra thì Mục Lê thực sự ôn nhu hơn nhiều.
Không đạt được kiến nghị còn làm ra ô long, Cố Thần rất thất vọng, nhìn chằm chằm tin nhắn mấy người gửi về trùng lặp thông tin, cuối cùng tầm mắt rơi vào hai từ bánh ngọt và đồ ăn vặt trong tin nhắn của Tăng Giang.
Đúng vậy, Trung Hoa lớn của ta đất rộng màu mỡ, tám hệ món ăn không thiếu gì cả, hoàn toàn có thể chuẩn bị một bữa tiệc tối phong phú.
Cố Thần biểu thị dù mình trù nghệ không điểm, ở với Mộ Dung Trác Thất cùng Tăng Giang lâu như vậy cũng không tiến bộ, nhưng không liên quan, cậu có thể chế tác thẻ bài nhân vật, để thẻ bài chuẩn bị thức ăn.
Từ khi phát hiện mình có thể chế tác thẻ bài nhân vật, Cố Thần não động chưa từng khép lại.
Nói làm liền làm, Cố Thần lấy thẻ trắng ra, suy tư nên chế tác loại nhân vật gì.
Đầu bếp nổi danh của Trung Quốc có những ai?
Cố Thần bỗng nhiên có chút lúng túng, tuy rằng cũng trầm mê với không ít chương trình mỹ thực, nhưng chỉ là trầm mê với món ngon được bày ra, ngay cả đầu bếp cũng không nhớ được tên.
Cố Thần phiền muộn chỉ có thể hướng tới phương diện nhân vật lịch sử.
Suy nghĩ hồi lâu, Cố Thần nghĩ đến câu chuyện mài đinh mổ bò trong «Kinh Nam Hoa» của Trang Tử*, hình như cũng không có miêu tả chế tác mỹ thực.
*Trang Tử: tên thật là Chu, sồng cùng thời với Mạnh Tử, là nhà văn học, triết học, nhà tư tưởng nổi tiếng, là nhân vật tiêu biểu cho học phái Đạo gia, người thừa kế và phát triển tư tưởng của Lão Tử.
Lại tìm kiếm trong đầu chốc lát, lại nghĩ tới một vị Dịch Nha*.

Nhưng cậu nhớ tới xem qua «Cái Ống», bên trong có một phần là Dịch Nha nấu con của mình hiến cho Tề Hoàn Công** đang không có khẩu vị, thật sự là phản nhân loại.
*Dịch Nha: còn được gọi là Địch Nha, là cận thần được thiên vị của Tề Hoàn Công, coi làm đầu bếp riêng.

Ông giỏi nấu ăn cũng giỏi xu nịnh nên rất được tâm của Tề Hoàn Công.
**Tề Hoàn Công: nhà vua đời thứ 15 của nước Tề thời xuân thu, họ Khương , tên Tiểu Bạch.

Con trai của Tề Hi Công, em trai của Tề Tương Công, đứng đầu Ngũ Bá thời Xuân Thu.
Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Cố Thần quyết định chế tác Đổng Tiểu Uyển*.
*Đổng Tiểu Uyển: là một kỹ nữ tài hoa sống vào cuối đời nhà Minh, đầu đời nhà Thanh.

Đổng Tiểu Uyển tuy là gái lầu xanh, nhưng rất có nghiên cứu về điểm tâm bánh ngọt, Cố Thần nhớ tới bánh xốp cuộn Đẳng Đường cậu từng ăn qua*.

Trong ấn tượng của cậu, nàng vì tìm được người chồng tốt, làm theo "Muốn bắt được tâm của nam nhân trước phải tóm lấy dạ dày hắn", nghiên cứu chế tạo không ít đồ ăn.
* bánh xốp cuộn Đẳng Đường(卷酥董糖/ quyển tô Đằng Đường)img
.
Cố Thần cầm thẻ trắng, bắt đầu cấu tạo hình tượng Đổng Tiểu Uyển.
Đại khái là vì cấu tạo là thẻ bài nhân vật nữ, Tinh thần lực của Cố Thần lúc này cũng trở nên uyển chuyển, uyển chuyển quấn vòng lấy thẻ trắng, ở trước mặt thẻ du tẩu nước chảy mây trôi.
Chưa tới một khắc đồng hồ, một tấm thẻ bài đã chế tác xong.
Tên thẻ bài: Đổng Tiểu Uyển (thẻ bài hai sao)
Kỹ năng một: Da thịt hổ.

Ném da thịt hổ ra, phe địch sau khi nuốt phải hiệu quả công kích phòng ngự giảm một nửa.

Chỉ có tác dụng với thẻ bài hai sao trở xuống.
Kỹ năng hai: Đổng Đường.

Ăn Đổng Đường, lực công kích bên ta tăng gấp đôi, có tỷ lệ 30 % phát động trạng thái Tám vẻ đẹp của sông Tần Hoài, được trạng thái lực công kích gấp năm lần, sức phòng ngự là không.
Cố Thần nhìn dữ liệu thẻ bài, xa xôi thở dài một hơi.
Cậu đã sớm nên nghĩ tới, phần lớn thẻ bài chế tác ở thế giới này, mặc dù là thẻ bài nguyên sang có đặc thù hơn nữa, thì kỹ năng vẫn nằm trong quy tắc tuần hoàn của thế giới này.
Nếu không cậu còn có thể chế ra một đống thẻ bài có năng lực của các loại nghề nghiệp, như vậy cậu thật sự có thể xưng bá thiên hạ.
Nghĩ rõ điều này, Cố Thần cũng không bực mình, cậu cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình cũng chưa đến mức hoàn mỹ, nhưng cậu cũng không có gì không vừa lòng.
Phiền muộn duy nhất vẫn là rốt cuộc phải tặng quà gì cho Mục Lê.
=
=
=
=
=.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui