Chu Trạch Hàn lập tức vui vẻ: "Mẹ, ngày mai chúng ta ăn bánh bao nhé?"
"Em thích ăn bánh bao, anh à, anh có thích không?"
Chu Trạch Đông không nói nên lời liếc nhìn em trai mình.
Cứ như thể cậu đã được ăn bánh bao.
Thấy Tư Niệm nhìn sang, Chu Trạch Đông ngồi thẳng dậy nói: "Mẹ, con cũng thích."
Có tiếng động ở cửa, tiếng bước chân đều đặn từ ngoài cửa truyền vào.
Khoảnh khắc Chu Việt Thâm mở cửa, anh cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Ở vùng nông thôn, ban đêm trời rất lạnh.
Tư Niệm có chút kinh ngạc, ngày lễ đang đến gần, trong thời gian này trang trại lợn vô cùng bận rộn.
Chu Việt Thâm có ít thời gian về nhà hơn.
Trời còn sớm thế này.
Cô quay người định nói gì đó, Chu Trạch Hàn liền lao tới, lập tức tóm lấy tay Chu Việt Thâm: "Cha, cha, ngày mai chúng ta ăn bánh bao đi, con muốn ăn mười cái bánh bao lớn."
Tư Niệm cười nói: "Tiểu Hàn nói ngày mai là Tết Nguyên Đán, em nghĩ có thể làm chút bánh bao, nh thấy thế nào?"
Chu Việt Thâm toàn thân lạnh lẽo, nhưng lúc này lông mày và ánh mắt sắc bén lại cực kỳ ôn hoà, thấp giọng nói: "Được."
Tư Niệm nấu cái gì cũng ngon, bánh bao chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Chu Trạch Hàn lại chạy trở lại, đem khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào cánh tay Tư Niệm, ngẩng đầu nũng nịu nói: "Mẹ, con còn muốn ăn xôi nắm tròn trịa, ngọt ngọt."
Tư Niệm lập tức cười nói: "Được, con muốn làm gì thì làm."
Cậu nhóc ngọt ngào nói: "Mẹ thật tốt bụng! Cảm ơn mẹ."
Chu Việt Thâm đi tới một bên, ôm Dao Dao đang chơi gấu bông, ngồi xuống bên cạnh Tư Niệm.
Anh nói: "10 giờ sáng mai, anh sẽ trở về."
Tư Niệm kinh ngạc: "Ngày mai không phải anh rất bận sao?"
Chu Việt Thâm nói: "Sau ngày đầu năm mới, chúng ta sẽ có một kỳ nghỉ."
Ngày đầu năm mới có rất nhiều hàng, bởi vì Chu Việt Thâm nói mọi người sẽ được nghỉ nên tối nay mọi người đều tăng ca.
Tư Niệm có chút lo lắng cho anh: "Anh bận đến bao giờ?"
"Nhanh thôi, em ngủ trước đi."
Tư Niệm nhìn chằm chằm anh một lúc rồi nói được.
Hai cậu bé hào hứng nói: "Cha có cùng chúng con đi dự lễ hội và làm bánh bao với không?"
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu: "Ừ."
"A~ Cùng cha làm bánh bao!"
Tư Niệm đứng dậy chuẩn bị bữa tối cho Chu Việt Thâm.
Chu Trạch Đông nhìn em trai đang hưng phấn nói: "Mau làm bài tập rồi đi ngủ đi." Lại nói: "Trong nhà không có nhiều củi đâu, ngày mai chúng ta đi lấy củi sớm về giúp mẹ nấu bánh bao."
Chu Trạch Hàn lập tức mở bài tập ra, bắt đầu viết như cái máy.
Bài tập hôm nay cô giáo giao là nói về ngày Tết.
Lúc đầu cậu không biết viết, nhưng bây giờ suy nghĩ trong đầu tuôn như chảy, cậu ấy mở vở sổ ra và bắt đầu viết.
Chủ đề: Làm bánh bao cùng Cha Mẹ.
Nội dung: Mẹ bảo rằng hôm nay là ngày Tết, mẹ muốn làm bánh bao cho chúng tôi. Cha mổ lợn về nói sẽ cùng chúng tôi làm bánh bao. Tôi đoán cha đang khoe khoang, cha chắc chắn không biết làm bánh bao. Nhưng tôi thì khác, mẹ tôi nói tôi thông minh, nhìn thoáng qua là tôi đã học được rồi, chiếc bánh bao ngày mai tôi làm nhất định sẽ to nhất và đẹp nhất, nhân tiện, tôi sẽ ăn thêm mười cái bánh bao, mười cái xôi nắm, à~ tôi hạnh phúc quá...
Anh cười toe toét khi viết.
Biểu cảm nhỏ gợn sóng đó khiến Chu Trạch Đông, người đang tập thư pháp ở một bên, phải nhìn anh nhiều lần.
Đang nghĩ gì thế, vui vậy sao?.
Cậu lắc đầu tiếp tục cúi đầu luyện tập thư pháp.
Tư Niệm mua rất nhiều sách luyện chữ, những phông chữ này cậu chưa từng thấy bao giờ.
Chu Trạch Đông rất hứng thú, mỗi ngày làm xong bài tập về nhà sẽ luyện tập ít nhất một giờ.
Sau khi luyện tập một thời gian, cậu nhận thấy chữ viết của mình ngày càng tốt hơn.
Mẹ thật tuyệt vời, mẹ đã mua rất nhiều thứ thiết thực cho chúng...
...
Phòng bếp.
Tư Niệm đang hâm nóng bữa ăn cho Chu Việt Thâm.
Cô nấu thêm món mỗi ngày và để riêng.
Chỉ muốn buổi tối Chu Việt Thâm trở về có thức ăn nóng.
Nấu bữa tối xong, củi trong bếp vẫn còn tia lửa, có thể đốt được một lúc.
Cô vừa mới ra khỏi nồi xào thì người đàn ông bước vào, thân hình cao lớn của anh đổ bóng lớn đè xuống phía sau cô như một ngọn núi.
Tư Niệm quay đầu nhìn người đàn ông, hai người rất gần.
Tim cô đập nhanh hơn, tay cô cũng nhanh hơn.
Khí lạnh trên người Chu Việt Thâm đã tiêu tan, toát ra cảm giác sảng khoái nhàn nhạt này.
"Sao anh lại vào đây, nh có đói không? Thức ăn xong ngay thôi."
Chu Việt Thâm cụp mắt nhìn cô.
Đôi mắt đen như mực.
Nó dường như có thể hút mọi người vào.
Lông mi của Tư Niệm run lên, cô đang lưỡng lự muốn nói điều gì thì Chu Việt Thâm đưa tay về phía cô.
Anh thấp giọng nói: "Anh đi đây, cũng muộn rồi, đi ngủ sớm đi."
Tư Niệm không cho anh đi: "Trước khi đi ăn chút canh cho ấm bụng, em lập tức chuẩn bị."
Chu Việt Thâm liếc sang một bên, đi tới, từ trong tủ lấy ra một cái tô lớn, mở nắp, canh còn đang bốc khói.
Cô thường hầm súp để ăn, rất tốt cho sức khoẻ.
Chu Việt Thâm mấy năm nay ăn uống không đều do lịch làm việc bận rộn, mặc dù có cái bụng sắt đá nhưng đôi lúc cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng sau khoảng thời gian này, dạ dày của anh dường như ngày càng tốt hơn, anh không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Chu Việt Thâm không có đi ra ngoài, cứ tùy tiện vào phòng bếp ăn cơm.
Nhà bếp của Chu gia rất lớn nên Tư Niệm đã đóng một chiếc bàn nhỏ.
Thông thường khi có khách, sẽ có người vào bếp dùng bữa.
Chiếc bàn này dùng rất tiện.
Sau khi Chu Việt Thâm ăn xong, cô thu dọn bát đĩa rồi đưa người đàn ông ra ngoài.
Bên ngoài trời tối và gió đang gào thét.
Tư Niệm mặc bộ đồ ở nhà mỏng manh, khi gió thổi qua, tay cô nổi da gà.
Chu Việt Thâm nhìn cô một cái thật sâu, lông mày cùng ánh mắt mềm mại: "Ngủ đi."
Tư Niệm chớp mắt, sau đó gật đầu.
"Anh đi trước đi."
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu nói được.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, bọn trẻ đều về phòng ngủ, Đại Hoàng cũng nghỉ ngơi, trong không khí chỉ còn lại tiếng gió và hơi thở của hai người.
Một lúc lâu sau, Chu Việt Thâm bước tới, đè lên thân hình mảnh khảnh của cô , dùng bàn tay to lớn ấn vào người Tư Niệm, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Chúc ngủ ngon."
Lông mi Tư Niệm run run nói: "Ngủ ngon."
...
Trong trang trại.
Tiếng lợn tru kéo dài đến một giờ.
Xung quanh trang trại không có nhiều người, bởi vì khi Chu Việt Thâm mở trang trại, ở đây có rất ít người.
Cho nên dù có giết lợn vào ban đêm cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác.
Tối nay giết lợn và đóng gói xong, Chu Việt Thâm và Lâm Tiêu đành phải lái xe xuyên đêm vào thị trấn để giao hàng.
Lái xe vào đêm khuya không an toàn, Lâm Tiêu lại không tin tưởng chính mình nên Chu Việt Thâm cùng nhau đến đó.
Nếu mệt có thể chuyển sang người khác.
Hai giờ sáng, Vu Đông ngáp một cái, đi về phía văn phòng Chu Việt Thâm.
Chu Việt Thâm đang ngồi ở bàn viết danh sách thì Vu Đông bước vào gọi ông chủ.
Anh không nhìn cậu, thu dọn đồ đạc trên bàn rồi nói: "Sao vậy?"
Vu Đông lập tức cười nói: "Ngày mai không phải chúng ta nghỉ lễ sao? Tôi gọi điện thoại cho mấy huynh đệ, tối mai cùng nhau vào thành tụ tập sao?"
Chu Việt Thâm đứng dậy, ghim danh sách lại rồi đặt sang một bên: "Không có thời gian."
Vu Đông chặc lưỡi.
"Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Mọi người cùng nhau rủ nhau uống rượu. Thật là một ngày nghỉ hiếm hoi, các anh không thể không đi, phải không?"
Thông báo:
Do hôm trước mình quên mật khẩu nên cập nhật chương trên Wattpad bị chậm hơn các kênh khác. Sorry mọi người.
Hiện kênh Facebook: Một Nhành Hoa đã cập nhật chương 264
Wordpress: Một Nhành Hoa đã cập nhật chương 267
Mọi người có thể lên 02 kênh này để đọc tiếp nhé <3
Mọi người ủng hộ Editor tại momo: 0399773732 hoặc tại đây ạ <3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...