Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi Con




...

Kết quả điều ta của Lâm Tư Tư rất nhanh đã có, gia đình nạn nhân được hoàn lại 3.000 tệ và 200 nhân dân tệ tiền bồi thường, còn cô ta bị kết án một năm tù.

Tư Niệm lập tức nhận được tin tức.2

Số tiền bị đánh cắp và hai trăm tệ tiền bồi thường đã nhanh chóng được cảnh sát chuyển đến cho Tư Niệm.

Cô cũng nhận được tin Lâm Tư Tư bị bỏ tù.

Tuy rằng chỉ có một năm ngắn ngủi, nhưng ở thời đại này, tương đối nặng nề.

Nói cách khác, cho dù sau này Lâm Tư Tư có đỗ đại học, cô cũng sẽ không có cơ hội tham gia kỳ thi công, thậm chí ba thế hệ tiếp theo cũng sẽ mất đi bằng cấp của cô.

Không biết liệu Phó gia có thể chấp nhận một cô con dâu như vậy hay khôn?!

Tóm lại, khi Lâm Tư Tư ra tù, sẽ có rất nhiều chuyện đang chờ đợi cô ta, trước mắt cô ta sẽ không thể đến làm phiền cô được.

Về phần sau này cô ta có trả thù cô hay không, Tư Niệm không quan tâm.

Dù sao, cô thấy Lâm Tư Tư không thông minh như vậy, cũng không phải chuyện cô không thể xử lý được.

3.000 tệ cuối cùng đã được mang về.

Tâm trạng Tư Niệm rất vui vẻ, buổi tối cô và mẹ Lâm bận rộn làm nước xốt.

Bởi vì Lâm Phong phải giao hàng vào lúc bốn năm giờ sáng nên họ phải bắt đầu nấu nướng từ tối hôm trước.

Bằng cách này, sáng hôm sau thịt sẽ ngon và đạt được hương vị ngon nhất.

...

Từ sáng sớm, người dân trong thôn đổ xô đến trại lợn lấy thịt.


Bởi vì Chu Việt Thâm sẽ không giữ lại quá nhiều, dù sao nếu không bán hết, ngày hôm sau sẽ không còn tươi.

Vì vậy, tất cả đều đến sớm.

Thông thường, khi giết lợn sẽ có người canh giữ chúng.

Vừa bước vào trang trại lợn, một mùi thịt nồng nặc xộc thẳng vào mũi, một nhóm cô gái lập tức đứng thẳng dậy.

"Ai~! Mùi hương đến từ đâu vậy?"

"Thơm quá, mùi gì vậy?"

"Lúc trước đi ngang qua cửa nhà ông chủ Chu tôi đã ngửi thấy mùi này, hình như là mùi thịt kho, rất thơm, mỗi lần đi ngang qua nhà, tôi đều sẽ dừng lại ở đó một lát!"

"Thịt lợn kho? Đó chẳng phải lúc trước đồng chí Tư Niệm đã nói là muốn dạy mẹ cô cách làm để bán sao?"

Mọi người lấy lại tinh thần, vội vàng chạy về hướng tỏa mùi thơm, đúng như dự đoán, họ đã nhìn thấy mẹ Lâm và Chu Tuệ Tuệ.

Hai người đang xẻ thịt cho công nhân trong nhà máy nếm thử, mùi thơm ngào ngạt đến nỗi chỉ ngửi thôi cũng ứa nước miếng.

Nhìn cũng ngon!

Vợ ông chủ Chu học tay nghề này từ đâu?

Những giọt nước mắt ghen tị chảy ra từ khoé miệng——

"Dì ơi, dì đang bán thịt à? Bao nhiêu tiền một cân, ăn thử được không?"

Mẹ Lâm vội vàng nói: "Đương nhiên, nếm thử nếu được hãy mua."

"Một cân giò heo là một tệ ba, các phần khác là một tệ."

Thịt hầm không có nhiều, cơ bản là tai lợn, chân lợn các loại.

Giá thịt đắt, thịt lợn ngon ở thị trấn được bán với giá một tệ năm một cân. Vì thế mẹ Lâm ướp hầu hết đều là chân giò và thịt bắp.

"Cái gì, đây không phải là nội tạng lợn sao? Còn tai và chân lợn, không có thịt, giá một tệ ba tệ? Sao không lấy mạng người ta đi?"

Họ mua thịt ở đây, rẻ hơn nhiều so với trong thị trấn, trong thị trấn giá một tệ năm, nhưng họ chỉ có giá một tệ hai.

Thịt lại tươi.

Đồ của mẹ Lâm có giá một tệ, quá đắt.

Khi mẹ Lâm bắt đầu kinh doanh, bà còn hoảng sợ khi bị nghi ngờ, bà giải thích tương đối bình tĩnh: "Gia vị cũng rất đắt, mọi người thấy giá cả hợp lý thì mua".

Con gái bà nói rằng không thể điều chỉnh giá chỉ vì người khác cho rằng nó quá đắt, điều này sẽ khiến người khác cảm thấy bà dễ bị chèn ép.

Hơn nữa, họ đều là những người ngại mất tiền, giống như làm bánh hồi trước, gia vị đều đắt.

Có thể dùng nhiều gia vị như vậy để ướp nhiều thịt, tốn thời gian và công sức, kiếm được ít tiền như vậy là hoàn toàn xứng đáng.

Mọi người nghe xong không nói nên lời.

Có người không vui, nhưng buổi sáng ai cũng chưa ăn gì, ngửi thấy bụng liền cồn cào, nhịn không được: "Cho tôi nếm thử, nếu ngon tôi sẽ mua."

Mẹ Lâm không nói gì, cắt một ít cho mọi người nếm thử.

Ban đầu mọi người đều không coi trọng chỉ nghĩ nó tẩm ướp gia vị đơn giản.

Ai biết được khi vừa cho vào miệng, lập tức mở to mắt.

Ruột già của con lợn này trông không đẹp mắt nhưng lại có vị rất thơm, không có mùi tanh và béo ngậy, càng nhai càng thấy ngon, nuốt thật lâu vẫn không ngừng nghĩ về mùi vị trong miệng.

Thịt lợn càng mềm và dẻo, tan trong miệng, mềm nhưng không béo ngậy.


Món này ngon hơn nhiều so với món thịt chiên thông thường!

Mọi người hãy nhìn tôi và tôi nhìn bạn.

"Cái này quá ngon, sao lại thơm như vậy! Dì à, cái này làm sao vậy?"

Mọi người nuốt nước miếng, muốn nếm thêm một chút, nhưng lại xấu hổ trước mặt nhiều người.

Mẹ Lâm nói: "Không khó, nhưng gia vị rất nhiều, phiền phức lắm."

Nghe mẹ Lâm đáp họ cúng không hỏi gì thêm.

Gia vị hay gì đó họ chỉ biết chút ít.

Họ chắc chắn sẽ không làm.

Bây giờ mua rất đắt.

Tuy nhiên, mẹ Lâm không quan tâm họ có mua hay không mà là người trong trang trại lợn đã ăn hết, họ đều mua của mẹ để về nhà uống rượu.

Bởi vì con rể nói đã tìm được kênh bán hàng cho bọn họ, nếu bán được sẽ bán trong thôn, không bán được cũng không sao.

Cho nên mẹ Lâm không muốn nói chuyện với những người này chỉ vì vài xu.

Bà cân một ít cho những người trong nhà máy, thấy thịt lợn đằng kia đã được đóng gói, bà cũng bắt đầu đóng gói và cùng nhau đi vào thị trấn.

Tất nhiên, mẹ Lâm và Chu Tuệ Tuệ đi bán bánh ngọt.

Ngoài làm món thịt kho, hai người còn có món bánh ngọt.

Gia đình đông con nên áp lực rất lớn, tất nhiên bà muốn kiếm nhiều tiền hơn khi còn có thể.

Nhìn thấy người sắp rời đi, mọi người đều lo lắng, vội vàng tiến lên nói: "Chờ một chút, chị à, cho ta một ít."

"Đúng vậy, tôi cũng mua một ít, mang về nhà cho gia đình cùng ăn."

"..."

**

Công việc kinh doanh của nhà họ Lâm đang phát đạt, khi nghe tin thịt hầm bắt đầu bán, người dân khắp nơi đều đổ xô đến nghe tin.

Ban đầu, nhiều người lúc đầu còn hoài nghi, nhưng cuối cùng thì mọi người đều thực sự thích.

Mỗi ngày mẹ Lâm không thể làm đủ để bán.


Sau này, Châu Tuệ Tuệ đơn giản làm bánh ngọt, mẹ Lâm làm thịt lợn hầm, mẹ chồng và con dâu chia công việc.

Bằng cách đó không phải lo lắng về việc bị quá tải.

Mặc dù chân cha Lâm không thuận tiện nhưng ông vẫn có thể giúp đỡ những việc nhỏ nhặt như dọn dẹp.

Cả nhà bận rộn, tuy mệt mà vui.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì năm nay cho dù thu hoạch không được tốt thì họ cũng sẽ có một năm bội thu.

...

Mùa đông năm nay đến muộn một chút nhưng thời tiết cũng đã dịu mát hơn.

Ăn tối xong, Chu Trạch Hàn đến gần Tư Niệm hỏi: "Mẹ, giáo viên nói ngày mai là Tết Nguyên Đán, chúng ta được nghỉ một ngày."

Tư Niệm nhướng mày nói: "Là ngày đầu năm, ngày mai chúng ta ăn bánh bao đi."

"Bánh bao? Là hình tròn sao?" Chu Trạch Hàn hai mắt sáng lên.

"Ngu ngốc, đó là xôi nắm."




Thông báo: 

Do hôm trước mình quên mật khẩu nên cập nhật chương trên Wattpad bị chậm hơn các kênh khác. Sorry mọi người.

Hiện kênh Facebook: Một Nhành Hoa đã cập nhật chương 264

Wordpress: Một Nhành Hoa đã cập nhật chương 267

Mọi người có thể lên 02 kênh này để đọc tiếp nhé <3

Mọi người ủng hộ Editor tại đây ạ <3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận