“Đúng vậy, làm gì có chuyện mẹ già tới nhà con trai lại không cho ăn no.
Lão tam, ngươi xem ngươi nữ nhi của ngươi này, ngay cả chén canh đều thấy tiếc!”
Từ Tam ở một bên cười, sau đó lấy chén canh trong tay Xuân Đào đưa cho Từ lão thái thái.
Từ lão thái thái hừ lạnh một tiếng, nhận lấy canh chén ùng ục ùng ục mà uống lên.
“Cách ~”
Từ lão thái thái không nhịn được mà nấc một cái, sau đó lau miệng.
Ở nhà chưa từng được ăn no như vậy, vẫn là cơm gạo ăn ngon, thật mềm mà ~
Bỗng nhiên, đôi mắt hẹp dài của Từ lão thái thái nhìn vào phòng bếp, nhìn thấy hai túi gạo liền lập tức chạy tới, mặt dày vô sỉ nói: “Lão tam, gần đây răng của ta không tốt, hai túi gạo này liền cho ta mang về nhé”
Nói xong liền muốn khiêng đi, Từ Thịnh, Từ Quý, Từ Phúc ở nên cạnh thấy thế liền thay đổi sắc mặt.
Gạo là nương mới vừa mua trở về, mới nấu một bữa, hiện tại còn muốn lấy đi à?
Từ Tam cười gật đầu: “Được, nương, ta khiêng trở về giúp người”
“!!!”
Nghe vậy, Xuân Đào thay đổi sắc mặt, cha của nàng thật sự là quá phá của.
Xuân Đào nói: “Được cái gì mà được! Gạo là do ta mua trở về, ngoài ta ra thì ai cũng không có quyền lợi tặng người.
Cha, nếu người muốn hiếu kính bà nội thì tự đi lên trấn trên mua rồi đưa cho bà nội đi”
“Ta…”
Từ Tam làm gì có tiền, lúc trước vì trả nợ cờ bạc cho Xuân Đào mà tiền trong túi còn sạch sẽ hơn cả mặt, một cái tiền đồng cũng không có.
Xuân Đào đẩy hai người rời khỏi bao gạo: “Nếu không có tiền thì không cần khoác lác.
Đây là gạo hôm nay con vừa mới mua, nếu thiếu thì con sẽ đi báo quan, nói có người trộm gạo!”
Xuân Đào lời lẽ chính đáng làm cho Từ lão thái thái hoảng sợ.
Bà ta phát hiện hôm nay cháu gái ma bài bạc này rất nhanh mồm dẻo miệng, những lời nói ra đều làm bà ta hãi hùng khiếp vía, giống như thật sự sẽ đi báo quan.
“Không phải chỉ là hai túi gạo sao, nhìn ngươi keo kiệt này.
Lão tam à, nhiều năm rồi ta chưa đến nhà ngươi? Không ngờ vừa tới, lấy túi gạo thôi mà nữ nhi của ngươi lại muốn báo quan.
Ta sinh ngươi đã uổng phí rồi…”
Từ lão thái thái vừa nói vừa đấm ngực dậm chân, nước mắt nói rơi liền rơi, cực kỳ nhanh
Nước mắt lập tức rơi ào ào, khóc nhìn trông thật đáng thương.
Xuân Đào đều có chút sợ hãi, không tặng cho bà ta chiếc cúp thì thật có lỗi với kỹ thuật diễn này.
Từ Tam đứng ở một chỗ khó xử, ông rời khỏi phòng cũ Từ gia tám năm rồi, ngày thường chưa hiếu kính cho mẹ già thứ gì.
Hôm nay, mẹ già chỉ nhìn trúng hai túi gạo nhà ông.
Từ Tam dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Xuân Đào, hy vọng Xuân Đào nhả ra.
“…”
Xuân Đào thấy vậy thì trong lòng thật sự không biết phải nói gì.
Cha của nguyên chủ chính là loại ngu hiếu, nếu không phải mẹ của nguyên chủ kiên quyết đòi dọn khỏi phòng cũ Từ gia thì hiện tại nàng vẫn còn ở phòng cũ Từ gia làm trâu là ngựa cho người ta đấy!
Đừng nói là cơm gạo, ngay cả cơm gạo lứt thì bọn họ cũng chưa chắc có thể ăn.
“Cha, đưa hai túi gạo này cho bà nội rồi thì nhà ta sẽ ăn cái gì?
Nếu như sòng bạc lại đây đòi tiền thì bảo người ta đến nhà bà nội đòi sao?”
Nghe vậy, Từ lão thái thái lập tức không khóc nữa, giống như con nhím gặp phải kẻ địch, dựng thẳng gai nhọn trên cả người lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...