Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

Bà Ngô nghe xong lời Vương Quý Chi nói thì sửng sốt.
 
Kem dưỡng da?
 
Khăn quàng cổ?
 
Sao bà không nhớ rõ mình đưa cho Tạ Miêu những cái đó vào lúc nào nhỉ?
 
Bà Ngô vừa muốn nói gì đó, sau lưng đột nhiên bị người ta chạm một cái.
 
Bà vội vàng quay đầu, “Sao vậy?”
 
“Có con bọ.” Biểu cảm Cố Hàm Giang bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra điểm khác lạ.
 
“Phải không?”
 
Bà Ngô với tay vỗ vỗ vào vai mình, đang muốn tiếp tục nói chuyện với Vương Quý Chi, một bên khác lại bị Cố Hàm Giang chạm một cái.
 
“Lại có bọ?”
 
Bà vội vàng rung quần áo lên, phàn nàn: “Mùa hè có gì tốt đâu, chính là muỗi bọ nhiều, đi đến đâu cũng không bình yên. Hai ngày trước cũng không biết làm sao, có một con nhện lớn bò vào giày của Thục Cầm, sớm sáng con bé đi giày đụng phải, sợ đến mức trực tiếp gào lên.”
 
“Vậy cũng thật dọa người.”
 
Vương Quý Chi gật đầu theo, “Miêu Miêu nhà chúng tôi cũng sợ côn trùng, khi còn nhỏ không ít lần bị dọa khóc, vì chuyện này không biết đã đánh nhau với bọn Kiến Hoa bao nhiêu lần. Sau này con bé lớn rồi, luôn đi theo bác chạy lên núi, mới đỡ hơn một chút.”
 
Đề tài cứ chuyển hướng như thế, khiến Cố Hàm Giang ầm thầm thở phào.
 
Anh quay đầu lại nhìn Tạ Miêu, liền thấy cô gái nhỏ nhìn qua đang nói chuyện với hai bà, sắc mặt hơi bối rối, trong đôi mắt đào hoa vui buồn lẫn lộn nhưng lộ ra ý cười trong trẻo, là sự nhẹ nhàng và thoải mái hoàn toàn không thấy được khi đối mặt với anh.
 
Ánh mắt anh ảm đạm, đến gần cô vài bước, hỏi: “Thi cấp ba tốt chứ?”
 
Đây là đang nói chuyện với cô?
 
Trong mắt Tạ Miêu lóe lên chút bất ngờ, nhưng suy xét đến chuyện Vương Quý Chi và bà Ngô đều ở đây, không thể làm loạn quá, vẫn đáp: “Cũng được.”
 
“Muốn đi đâu học cấp ba?” Cố Hàm Giang lại hỏi.
 
“Vẫn chưa nghĩ đến.” Tạ Miêu có lệ với anh.
 
Nhưng anh lại giống như hoàn toàn không cảm thấy sự có lệ của cô, “Đến Nhất Cao ở huyện học đi, chất lượng dạy học trường Nhất Cao ở huyện tốt.”
 
Chuyện cô đi học cấp ba ở đâu liên quan gì đến anh?
 
Trong lòng Tạ Miêu chửi thầm, vừa ngước mắt, lại phát hiện không biết từ khi nào, đối phương đã chỉ còn lại khoảng cách không đến một thước với mình.
 
Cô vội vàng xê dịch sang bên cạnh, cách Cố Hàm Giang xa một chút.
 
Biểu cảm Cố Hàm Giang cứng lại, “Cô trốn tôi cái gì?”
 
Tạ Miêu: “...”
 
Mọi người đều đã cho vào quên lãng, người này còn đến tìm cô nói chuyện, biểu diễn cho ai xem?
 

Trước kia lúc bà anh ở đây, cũng chưa từng thấy anh để ý tới ai, hôm nay động kinh hả?
 
Trong lòng Tạ Miêu chửi thầm, bà Ngô lại vừa thả chậm bước chân, từng chút rơi lại phía sau.
 
Vương Quý Chi phát hiện, hỏi bà ấy: “Sao thế? Đi mệt hả?”
 
“Mệt cũng không phải mệt.”
 
Bà Ngô nhìn về phía trước kề vai mà đi, hai bóng lưng cực kỳ sóng đôi, mỉm cười thấp giọng nói: “Quý Chi, bà có cảm thấy hôm nay Hàm Giang nói rất nhiều không?”
 
Vương Quý Chi ngẩn ra, “Bà không nói tôi cũng không để ý, quả thật là có hơi nhiều.”
 
“Đâu chỉ có hơi nhiều, thằng bé tới chỗ tôi hơn một năm rồi, tôi chưa từng thấy thằng bé chủ động nói chuyện với ai.”
 
Bà Ngô thở dài, “Bây giờ nhìn như vậy, thật sự có tình người hơn nhiều rồi, tôi cũng có thể yên tâm một chút.”
 
Lúc trước khi nhận Cố Hàm Giang về, điều bà lo lắng nhất chính là tính tình quái gở lại nhạy cảm của thằng bé.
 
Ông nội và bố mẹ thằng bé sống hay chết bên ngoài hoàn toàn không có tin tức, ngộ nhỡ ngày nào đó bà không còn nữa, thằng bé và những người máu mủ nhà họ Ngô khác lại xa thêm một tầng, khó đảm bảo sẽ không biến mình thành một người cô đơn.
 
Cho nên biết Tạ Miêu thích thằng bé, người nhà họ Tạ cũng không vì nhà họ Cố gặp nạn mà ghét bỏ nó, trong lòng bà thật ra rất cảm kích. Chỉ hy vọng sau khi mình chết, bên cạnh thằng bé còn có một người bầu bạn, có cửa thông gia nhà họ Tạ này để thường xuyên qua lại. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
Nghĩ vậy, bà Ngô sát lại gần Vương Quý Chi, giọng nói đè thấp vài phần.
 
“Hai đứa nó đây là được rồi? Có đôi khi không thấy Miêu Miêu đến tìm Hàm Giang, tôi còn lo hai đứa nó ầm ĩ mâu thuẫn, bây giờ xem ra, người trẻ tuổi đánh nhau chút là chuyện thường, căn bản không cần đến chúng ta quan tâm.”
 
Bà Ngô chỉ biết Tạ Miêu đột nhiên không đến nhà bọn họ, Vương Quý Chi lại biết rõ, Tạ Miêu sớm đã không còn tâm tư với Cố Hàm Giang.
 
Chỉ có điều lúc trước hai nhà vốn đã chính miệng ước định, chuẩn bị chờ hai đứa lớn sẽ chính thức xem mặt, đính hôn, trước kia Cố Hàm Giang lại rõ ràng không nhìn trúng Tạ Miêu. Trên dưới nhà họ Tạ vẫn luôn dùng thái độ thuận theo tự nhiên đối với chuyện này, cũng không can thiệp quá nhiều.
 
Nghe bà Ngô nói như vậy, Vương Quý Chi chỉ cười cười, không tiếp lời, “Sắp đến trấn rồi, cũng không biết chuyến xe lên huyện này có đông không?”
 
Từ trấn Kiến Thiết đến huyện Hồng Hà cũng không tính là quá xa, mỗi ngày có khoảng 3-4 chuyến xe khách đi tới đi lui.
 
Chỉ là xe ít người nhiều, mỗi lần ngồi đều rất chen chúc, mùi trên xe cũng khó ngửi.
 
Khi mấy người Tạ Miêu đuổi tới kịp, trên xe căn bản đã ngồi đầy, chỉ có hàng cuối cùng còn hai vị trí trống. Bà Ngô, Vương Quý Chi và một người phụ nữ ôm trẻ con khó khăn lắm mới chen được đến hai vị trí kia, Tạ Miêu và Cố Hàm Giang chỉ có thể đứng.
 
Đời trước mỗi lần ngồi xe buýt tàu điện ngầm, Tạ Miêu đều cảm thấy mình giống như cá mòi chen chúc trong đồ hộp, cực kỳ khó chịu.
 
Nhưng ngồi xe khách ở thời đại này, cô mới biết cá mòi đóng hộp cũng đã may lắm rồi.
 
Xe khách chỉ có hơn 40 người, lại có thể nhét nút hơn 100 người, không tận mắt chứng kiến cô tuyệt đối không tin.
 
Tạ Miêu khó khăn vịn lưng ghế bên cạnh, cũng may bản thân trước khi ra ngoài không ăn quá nhiều, bằng không nói không chừng bữa cơm tối qua cũng có thể phun ra.
 
Đang chửi thề, một tiếng hét thảm thiết bên tai vượt qua âm thanh ồn ào trong xe.
 
Tạ Miêu quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông nhếch miệng lộ ra hai hàm răng vàng khè, trừng mắt nhìn Cố Hàm Giang chửi ầm lên, “Thằng… Thằng nhãi ranh mày làm gì thế? Mẹ nó mày muốn chết à mà xen vào chuyện người khác! Mau buông tay cho ông mày!”
 
Cố Hàm Giang không nói lời nào, chỉ gia tăng lực bóp tay đối phương, sự hung ác trong đôi mắt vốn đen như mực dần tuôn trào.
 
Tạ Miêu sửng sốt, lúc này mới phát hiện bàn tay ố vàng khói thuốc của người đàn ông kia cách ngực của cô một khoảng chưa đến một thước.

 
Cô giận dữ, tìm được chân người đàn ông kia hung hăng đạp mạnh một cái, còn nghiền mấy cái.
 
Người đàn ông kia đồng thời chịu đau hai nơi, lập tức nhe răng trợn mắt, đau đến không nói lên lời.
 
Thấy Tạ Miêu nhìn qua, Cố Hàm Giang hơi thu bớt cảm xúc, dùng sức hất người đàn ông kia ra: “Cút!”
 
“Mẹ nó mày mắng ai đấy?”
 
Người đàn ông khó khăn xoa cổ tay, đối với ánh mắt lạnh lùng không có bất kỳ độ ấm nào của Cố Hàm Giang, âm thanh lại yếu đi.
 
Khúc nhạc đệm nhỏ này qua đi rất nhanh, Tạ Miêu lại bị ghê tởm quá mức, dùng sức dịch chuyển sang bên cạnh.
 
Cô vừa mới có động tác, một cánh tay dài đã đưa qua nhốt cô lại, bảo vệ cả người cô vào trong lồng ngực.
 
Hai tay Cố Hàm Giang chống lên ghế ngồi, cứ thế dùng cơ thể chặn hành khách chen chúc, để lại cho cô một không gian thoải mái an toàn.
 
Dưới khoảng cách gần, Tạ Miêu có thể nhìn thấy rõ ràng yết hầu hơi nhô ra ở cổ áo của anh cùng hình dạng xương quai xanh xinh đẹp, ngửi được mùi hương trên người anh không giống với các loại mùi lạ trên xe khiến người khác khó mà chịu được, mùi xà phòng nhàn nhạt.
 
Mùi hương trong lành này đi vào xoang mũi, khiến cô dễ chịu một chút, tâm tình lại có hơi phức tạp.
 
Cố Hàm Giang còn có thể chăm sóc người khác?
 
Vì đang ở trước mặt bà cô và bà Ngô nên giả vờ giả vịt, anh cũng liều mạng quá nhỉ?
 
Nhìn Cố Hàm Giang tuy gầy, nhưng động tác bảo vệ Tạ Miêu rất vững vàng.
 
Mãi cho đến khi xuống xe, Tạ Miêu cũng không bị người ta chen lấn nữa, càng không gặp phải loại chuyện lúc trước.
 
Cô mạnh mẽ hít một hơi không khí trong lành, ngẫm nghĩ, vẫn nên lễ phép cảm ơn Cố Hàm Giang một tiếng.
 
Cố Hàm Giang cụp mắt nhìn cô, vừa muốn nói gì đó ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy người đàn ông miệng đầy răng vàng khè lúc trước đang lén lút nhìn về phía này.
 
Ánh mắt anh mãnh liệt, lập tức nắm quyền trừng qua.
 
Đối phương bị dọa sợ hết hồn, ngẫm lại trên cổ tay đến nay vẫn còn đau đớn, mắng thầm hai câu rồi xoay người rời đi.
 
Lúc này Cố Hàm Giang mới quay đầu lại, hỏi Tạ Miêu: “Dễ chịu chút không?”
 
Tạ Miêu không rõ sao đột nhiên anh lại hỏi câu này, ngạc nhiên.
 
Cố Hàm Giang thấy vậy, lại bổ sung: “Say xe.”
 
Tạ Miêu: “Tôi không say xe.”
 
Không say xe?
 
Cố Hàm Giang rõ ràng có chút ngoài ý muốn, “Vậy cô còn nhíu mày mãi?”
 
Cô nhíu mày là bởi vì trên xe chen chúc quá, mùi còn không ổn, cũng không phải vì say xe.
 

Tạ Miêu vừa định mở miệng, lại cảm thấy chuyện này không cần giải thích với Cố Hàm Giang.
 
Cô cười cười không nói chuyện, đang chuẩn bị quay đầu lại tìm bà Vương Quý Chi, cách đó không xa đột nhiên nổi lên trận xôn xao nhỏ.
 
“Ai da, mấy cậu nhìn xem, kia có phải là Cố Hàm Giang lớp chúng ta không?”
 
“Ở đâu ở đâu? Mợ nó đúng thật, sao cậu ấy có thể ở chỗ này? Nhà cậu ấy không phải ở trấn Kiến Thiết bên kia sao?”
 
Mấy nữ sinh cùng lớp với Cố Hàm Giang đột nhiên cảm thấy hôm nay không uổng công ra ngoài, mắt cả đám sáng như đèn pha ô tô.
 
Có người nhỏ giọng đề nghị, “Mọi người đều là bạn học cùng lớp, có muốn đi qua chào hỏi sương sương không?”
 
“Mau dẹp đi, chắc chắn cậu ấy không phản ứng gì với chúng ta đâu.” Đề nghị này lập tức bị phản đối.
 
Mọi người vừa nghĩ đến tính tình của Cố Hàm Giang, lại nhìn đến Tạ Miêu đứng rất gần anh, trong giọng nói mang theo sự trào phùng nhẹ.
 
“Đây lại là người từ chỗ nào chui ra thế? Lại còn dám bắt chuyện với Cố Hàm Giang, cũng không sợ lát nữa sẽ xấu hổ chết.”
 
“Chắc là không phải học sinh trường chúng ta, nhìn mặt là lạ.”
 
“Mặc kệ cô ta là ai, hãy chờ xem, Cố Hàm Giang chắc chắn sẽ coi cô ta như không khí, nhìn cũng lười đến nhìn một cái.”
 
Tạ Miêu không nghe rõ câu nói kế tiếp của bọn họ, nhưng mấy người này ngay từ đầu tiếng nói có hơi lớn, vẫn hấp dẫn tầm mắt của cô nhìn qua.
 
Vừa nhìn dáng vẻ mấy người nhìn qua bên này xì xào bàn tán, cô biết tám phần mấy cô ấy biết Cố Hàm Giang, vội vàng cách xa trung tâm câu chuyện một chút.
 
Không ngờ vừa mới cất bước, đột nhiên có một đứa trẻ giống như đạn bắn chạy ra, đụng phải cô.
 
Bên chân Tạ Miêu chính là một cục đá, cô bị vướng vào, suýt nữa mất thăng bằng ngã xuống đất.
 
Cố Hàm Giang, vội vàng duỗi tay đỡ lấy cô, “Cẩn thận.”
 
Một màn này, mấy nữ sinh cách đó không xa nhìn thấy, vẻ tươi cười cứng ở khóe miệng.
 
Đây thật sự là Cố Hàm Giang?
 
Không phải cậu ấy chưa từng để ý đến nữ sinh sao? Sao có thể ra tay đỡ người?
 
Nhưng mà càng làm cho mấy cô ấy kinh hãi rớt cằm còn ở phía sau.
 
Cố Hàm Giang vẫn luôn đỡ Tạ Miêu, chờ khi cô cuối cùng đứng vững rồi mới buông tay, tiếp đó, vừa nói chuyện vừa cùng đi với cô ấy…
 
Cùng đi với cô ấy?!
 
Còn có, Cố Hàm Giang lại có thể nói nhiều với người khác như vậy!
 
Các nữ sinh tự động bỏ qua hai bà lão, dùng biểu cảm hoảng hốt nhìn bóng lưng Cố Hàm Giang và Tạ Miêu hồi lâu, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ: Vãi lúa! Cô gái nào mà trâu bò thế!
 
Thật ra Tạ Miêu trâu bò cùng đi với Cố Hàm Giang không bao xa thì đã tách ra. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
Cô và Vương Quý Chi muốn đi mua đồ đón người, Cố Hàm Giang và bà Ngô muốn đến xưởng dệt, cũng không cùng đường.
 
Mà tách ra không bao lâu, bà Ngô đột nhiên cười tủm tỉm hỏi cháu trai nhà mình: “Hàm Giang, kem dưỡng trắng và khăn quàng cổ là thế nào vậy?”
 
Cố Hàm Giang còn tưởng rằng chuyện kia đã qua rồi, không ngờ bà sẽ đột nhiên hỏi như vậy, đờ người.
 
Bà Ngô liền nheo mắt lại, “Những cái đó đều là cháu đưa phải không? Bằng không cháu đụng bà làm gì?”
 
Cố Hàm Giang thấy không lừa gạt qua chuyện được, chỉ đành gật đầu, “Là cháu đưa.”
 
“Đưa thế nào vậy? Bảo Thục Cầm đưa giúp cháu?”
 

Bà Ngô nghĩ đến điều gì đó, “Bà nói con bé lấy đâu ra tiền mua phấn mua kẹp tóc, hóa ra là làm chân chạy vặt cho cháu, cháu có cái gì sao không sự mình đưa cho Miêu Miêu, khỏi phải lừa một vòng lớn, chơi bài bà đưa?”
 
Nếu biết là anh đưa, Tạ Miêu nhất định sẽ không cần.
 
Cố Hàm Giang mím môi, không nói chuyện.
 
Bà Ngô thấy vậy thì khoát tay, “Được rồi được rồi, cháu bằng lòng đưa sao thì đưa thế, bà không quản.” Dừng một chút, lại có chút tò mò hỏi: “Bà nhìn cháu trước đây cũng không để ý Miêu Miêu lắm mà? Sao muốn tặng đồ cho con bé thế? Nghĩ thông rồi?”
 
Trong ánh mắt sáng rực của bà Ngô có sự tìm tòi nghiên cứu, còn có chút cười nhạo, nhìn thấy đường nét cằm dưới tinh xảo hoàn mỹ của Cố Hàm Giang căng cứng.
 
Anh im lặng đối diện với bà một lúc lâu, mới giải thích: “Cô ấy đã cứu cháu.”
 

 
Chờ mua xong đồ lại đón được hai chị em Hứa Văn Lệ và Hứa Dũng, đã sắp đến giữa trưa.
 
Vương Quý Chi nhìn mấy đứa trẻ nóng đến mức trán đầy mồ hôi, từ trong túi móc ra 2 hào, đến cửa hàng mua sáu que kem. Ba người bọn Tạ Miêu mỗi người một que, còn lại bà cầm đến trạm xe khách, cho bà Ngô và Cố Hàm Giang mỗi người một que.
 
Bà Ngô không cần, chỉ đưa cho Cố Hàm Giang một que. Còn dư lại hai que, Cố Hàm Giang ăn một que kem ăn đến như gặp phải đại địch, đời trước Tạ Miêu ăn kem ly kem bông nhiều lại không thích ăn kem que lắm, toàn hời cho hai chị em Hứa Văn Lệ.
 
Ăn xong, Vương Quý Chi cũng kiên trì theo giá mua mấy tấm vải từ chỗ bà Ngô, một nhóm 6 người đồng hành quay về thôn Bắc Xá.
 
Lúc mấy người Tạ Miêu vào cửa, Tạ Vệ Dân vừa lúc mang theo mấy tờ giấy từ bên ngoài trở về.
 
“Sao con không ở ruộng?” Vương Quý Chi buồn bực.
 
“Có thanh niên tri thức muốn nhập đội chúng ta, con gọi điện thoại cho bí thư công xã xác nhận một chút.” Tạ Vệ Dân nói.
 
“Nhập đội?” Vương Quý Chi càng bất ngờ, “Thanh niên tri thức bây giờ đều bắt đầu trở về quê nhà sao, còn có người xuống đây nhập đội, ai vậy?”
 
“Hình như là một người vừa mới tốt nghiệp cấp ba ở huyện, gọi là gì nhỉ?”
 
Tạ Vệ Dân lật lật mấy tờ giấy, “A, tên Phó Quân. Con cũng không dám tin lúc này rồi còn có người xuống đây nhập đội, cho nên mới muốn gọi điện thoại hỏi thử, xem có phải nhầm lẫn gì không.”
 
Bọn Tạ Miêu không có hứng thú xem ai xuống nông thôn nhập đội ông ấy, cũng không biết người tên Phó Quân gì đó, trực tiếp vào nhà chơi.
 
Lại 10 ngày trôi qua, thanh niên trí thức xuống nông thôn còn chưa đến, ngày bọn Tạ Miêu trở lại trường nhận kết quả đã tới trước.
 
Vương Quý Chi sớm đã nghiêm túc ghi nhớ ngày này trên lịch dương, sáng sớm đã làm xong cơm sáng, gọi Tạ Miêu dậy.
 
Hứa Văn Lệ cũng đấu tranh từ trong ổ chăn bò dậy, “Chị Miêu Miêu, em đi cùng với chị.”
 
Một ngày trước cô ấy đã trở lại huyện, đã biết được kết quả của mình và Tào Khiết, bây giờ muốn là người biết đầu tiên kết quả tỉ thí giữa Tạ Miêu và Tào Khiết.
 
Vì thế Tạ Miêu vừa trở lại trường, sau lưng lại có theo năm cái đuôi lớn nhỏ.
 
Hứa Văn Lệ vừa đi vừa oán giận: “Chị không biết đâu, Tào Khiết mới thi hơn em có 10 điểm, đã đắc ý ngay cả mình họ gì cũng không biết. Chị nhất định phải điểm cao hơn cậu ta mới được, cho cậu ta tức chết.”
 
Đang nói, Vương Đại Lực chạy hồng hộc từ phía sau đuổi đến.
 
“Tạ Miêu, sao nhà cậu nhiều người đến thế? Đều đến xem thành tích với cậu sao?”
 
“Ừm.” Tạ Miêu bất đắc dĩ gật đầu.
 
Nhóc mập lập tức xụ mặt, “Tôi nhất định là nhặt được, bằng không sao nhà tôi không một ai đi cùng tôi chứ.”
 
Dáng vẻ này của cậu ta có hơi buồn cười, Tạ Miêu vừa định cười, Tạ Kiến Trung bên cạnh đột nhiên quát lên: “Chị, chị nhìn xem đó là gì!” Âm thanh cực kỳ kích động.
 
Tạ Miêu sững sờ, thuận thế nhìn theo hướng tay cậu ấy chỉ, thấy trên cổng chính trường học theo biểu ngữ đỏ tươi bắt mắt, trên đó ghi: “Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Tạ Miêu của trường chúng ta thi cấp ba đạt được thành tích tốt đứng đầu toàn huyện đứng thứ chín của thành phố!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui