Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

 
Chương 31
 
Trường trung học trong trấn Kiến Thiết bất kể là nguồn học sinh hay là lực lượng giáo viên đều không thể so sánh với Tam Trung và trung học cục Lâm Nghiệp trong huyện.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ lúc xây trường đến nay, lần thành tích tốt nhất của bọn họ, cao nhất cũng là thi được hạng thứ 231 toàn huyện. Năm ngoái sau khi khôi phục lại thi đại học, trong 29 người thi đỗ đại học của huyện Hồng Hà, càng không có học sinh nào thuộc khóa trung học trấn Kiến Thiết.
 
Mọi người đều biết thành tích của Tạ Miêu tốt, biết cô chắc chắn có thể làm rạng danh trường, nhưng mà không ngờ cô có thể thi được thứ nhất toàn huyện.
 
Lúc hiệu trưởng nhận được tin tức này, vẻ mặt tràn ngập vẻ không thể tin được, hỏi liên tiếp hai lần mới dám xác định Tạ Miêu này chính là Tạ Miêu của trường bọn họ.
 
Tiếp đó miệng ông ấy cười không khép lại được, vội vàng gọi mấy giáo viên phụ trách hậu cần, gấp rút làm biểu ngữ treo ở cổng trường học.
 
Lúc này hiệu trưởng còn đứng ở trong văn phòng, xuyên qua cửa sổ nhìn cảnh tượng huyên náo ở cổng phía xa.
 
Ừm, Tiểu Lưu này không tồi, năm nay trong lớp có mấy học sinh thi được top 300, tỉ lệ lên lớp cũng rất cao.
 
Chờ lão Trương lui xuống, thì nâng cậu ta lên, để cậu ta làm chủ nhiệm khối là được.
 
Hiệu trưởng quay lại bàn ngồi xuống, hài lòng nâng tách trà lên uống một ngụm lá chè, híp mắt khẽ hát “Bến Sa Gia”, cảm giác eo không mỏi chân không đau, làm 20 năm nữa cũng có sức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mà ngoài cổng trưởng từ lúc treo biểu ngữ kia luôn rất náo nhiệt.
 
Thật ra vừa mới khôi phục thi đại học, rất nhiều người còn chưa coi trọng việc này. Trong nhà người ta không có con cái học cấp hai thậm chí ngay cả thi đại học là gì cũng không rõ ràng, càng đừng nói đến thi cấp ba.
 
Nhưng bất kể là thời đại gì, dân chúng của đất nước có miệng ăn đều thích xem náo nhiệt.
 
Bọn họ cảm thấy, trung học trong trấn Kiến Thiết làm một cái biểu ngữ to treo ở cổng, chắc chắn là có chuyện rất tốt.
 
Lại nhìn đến nội dung, ôi chao, đứng nhất toàn huyện đứng thứ 9 của thành phố.
 
Mặc kệ thi cấp ba là cái khỉ gì, trấn bọn họ có thể xếp hạng đầu toàn huyện thứ 9 của thành phố, tuyệt đối là trâu bò in hoa, kiêu hãnh là được rồi.
 
Vì thế dưới tình hình Tạ Miêu hoàn toàn không biết, cô đột nhiên có thật nhiều thân thích bạn bè.
 
“Cô nói Tạ Miêu này sao? Tôi biết đấy, là cháu gái lớn của con rể dì họ bên chồng của em chị dâu bên ngoại của con dâu Vương lão tam nhà bên, lúc còn nhỏ tôi còn từng bế rồi, vừa nhìn đã biết là một người có tiền đồ. Cô hỏi vì sao tôi nhìn ra? Tôi nói cho cô nghe, khi con bé còn nhỏ trán rộng lắm, còn sáng loáng, không cần nhìn cũng biết là thông minh.”
 
So sánh ra thì phản ứng của đám học sinh đứng ở cổng thì bình thường hơn nhiều.
 
“Tạ Miêu đỉnh quá, lại có thể thi đạt hạng nhất của huyện, không phải nói trường chúng ta không lên được xếp hạng huyện sao?”
 
“Không lên được xếp hạng con khỉ ấy! Cũng đạt hạng 9 toàn thành phố rồi còn không lên được? Ai có thể lên được?”
 
“Đúng vậy, đứng thứ 9 toàn thành phố. Có thể tiến vào top 10 toàn thành phố, lần này cậu ấy thi được bao nhiêu điểm thế?”
 
Đám học sinh nghị luận sôi nổi, thậm chí có người nhìn biểu ngữ lớn kia, còn kích động hơn mình được hạng nhất.
 
“Thật sự không ngờ được trong khóa chúng ta lại có thể sinh ra một hạng nhất toàn huyện, chuyện này đủ để tôi khoe khoang mấy năm.”
 
“Cậu có gì hay mà khoe? Cậu cũng chả cùng lớp với Tạ Miêu.” Nam sinh bên cạnh cậu ta lập tức khinh bỉ, khinh bỉ xong lại không khỏi cảm thán, “Trông xinh đẹp như vậy, học hành còn giỏi giang, sao tôi được làm bạn học của nữ sinh lợi hại như vậy đến 3 năm nhỉ? Điều này không phải đả kích người sao?”
 
Bạn học vừa bị cậu ta khinh bỉ xong quả quyết quăng ánh mắt khinh bỉ trả lại cho cậu ta.
 
“Học cùng một lớp với Tạ Miêu có gì ghê gớm? Cậu khoe khoang cho ai xem thế?”
 

Nam sinh: “Chính là ghê gớm lắm nha, có năng lực cậu cũng học chung một lớp với cậu ấy đi? Ai da tôi quên mất cậu không thi đỗ cấp ba, không có cơ hội chung lớp với cậu ấy.”
 
Đối phương: “...”
 
Vì sao Tạ Miêu thi tốt như vậy trong lòng cậu ta không chút gợn sóng, nhưng lại muốn đánh chết tên vô cùng đắc ý này.
 
Tạ Miêu cũng biết trung học trong trấn Kiến Thiết và trong huyện có chênh lệch, hoàn toàn không ngờ đến bản thân lại có thể thi được hạng nhất toàn huyện.
 
Đời trước cô cũng nỗ lực như vậy, nhưng chưa bao giờ có được thành tích tốt thế này, nhìn qua lại có chút không tin được.
 
Đúng lúc này, Hứa Văn Lệ là người đầu tiên phản ứng lại, ôm lấy Tạ Miêu bắt đầu nhảy.
 
“Ahh ha ha ha đứng nhất toàn huyện, lần này Tào Khiết chết chắc chết chắc rồi! Em nhìn xem về sau cậu ta còn đắc ý thế nào!”
 
Nghĩ đến Tào Khiết coi thường nhà mình mọi nơi, Tạ Miêu cũng mỉm cười. Sau đó bên tai cô đột nhiên vang lên một tiếng gào, Tạ Kiến Trung giống như sói con hoang dã nhào tới, “Chị, chị đỉnh của chóp quá đi! Chị thi được hạng nhất toàn huyện đó, hạng nhất!”
 
Tiếp theo là Tạ Kiến Hoa.
 
“Ha ha ha chị em được hạng nhất toàn huyện! Không được em vui quá rồi, bây giờ bảo em làm một phát 100 trang bài tập em cũng có thể làm xong!”
 
100 trang bài tập? Anh Kiến Hoa vui đến ngu người rồi?
 
Tạ Kiến Quân đồng thời nhào đến nghe được, tạm thời chuyển phương hướng, từ một bên khác ôm lấy Tạ Miêu.
 
Ngay cả nhóc mập Vương Đại Lực cũng bị ảnh hưởng, đứng bên cạnh cười giống như tên ngốc.
 
Bên này khó khăn lắm mới bình ổn được, cổng trường học bên kia có người tinh mắt nhìn thấy mấy người bọn họ, “Trời ơi, kia không phải Tạ Miêu sao?”
 
Soạt soạt soạt, vô số ánh mắt nóng rực bắn qua đây, nhìn thấy Tạ Miêu bước chân dừng lại.
 
“Thật sự là Tạ Miêu kìa! A a a Tạ Miêu cậu đỉnh quá!”
 
Lý Lạp Mai nói xong thì chạy tới, ôm lấy Tạ Miêu bắt đầu lắc: “Cậu có thể thi được hạng nhất toàn huyện hạng 9 thành phố! Cậu trâu bò kinh được ấy! Tạ Miêu cậu trâu bò lắm lắm!”
 
Tạ Miêu bị lắc đến váng đầu, vội vàng ngăn cô ấy lại: “Đừng lắc đừng lắc nữa, lắc nữa tan thành từng mảnh bây giờ.”
 
Lúc này Lý Lạp Mai mới buông cô ra, nhưng vẫn không nhịn được hưng phấn uốn éo tại chỗ.
 
“Tớ biết mà, tớ biết chắc chắn cậu có thể thi tốt! Ha ha ha hạng nhất toàn huyện là bạn cùng bàn của tớ, quả thực là sướng chết!”
 
Mặc khác một vài bạn học quen biết Tạ Miêu cũng đi qua đây, vây quanh cô nói chúc mừng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
Tạ Miêu nói với bọn họ mấy câu, hỏi: “Mọi người thi như thế nào? Qua điểm trúng tuyển không?”
 
“Không biết.” Lý Lạp Mai lắc đầu, “Chúng tớ đến có hơi sớm, điểm cụ thể còn chưa dán lên.”
 
Đang nói, cổng trường lại có một trận xôn xao.
 
“Mau nhường một chút, giáo viên dán thành tích đến rồi!”
 
Bị thành tích tốt của Tạ Miêu kích thích, cảm xúc của các bạn bạn học đã hoàn toàn thăng hoa, thấy giáo viên đến dán thành tích, vội vàng nhường ra một con đường, nín thở tập trung tinh thần chờ đợi.
 
Lý Lạp Mai cũng túm lấy Tạ Miêu chạy qua, “Là thầy Lưu còn có thầy Chu.”
 
Trong lớp có một học sinh hạng nhất toàn huyện, thầy Lưu đi đường cũng dẫn theo gió, khỏi phải nói cao hứng bao nhiêu.
 
Trên mặt thầy tràn đầy ý cười, trải giấy viết thành tích màu đỏ sẫm trong tay ra, chờ thầy Chu quét xong hồ dán, tỉ mỉ dán giấy trên tường cạnh cổng trường.

 
Các bạn học vội vàng đi xem.
 
Đứng đầu chính là Tạ Miêu, 481 điểm. Bởi vì lần thi cấp ba này không thi tiếng Anh, khoảng cách đến max điểm chỉ có 19 điểm.
 
Chung quanh vang lên âm thanh hít thở một trận, có người lướt đến cái tên cuối cùng.
 
129 điểm…
 
Mợ nó!
 
Điểm trúng tuyển của trường học bọn họ mới 129, Tạ Miêu lại có thể thi được 481 điểm, còn là người không?”
 
Hơn nữa đề thi cấp ba rõ ràng khó hơn đề giữa kỳ cuối kỳ bình thường bọn họ làm, Tạ Miêu cũng có thể thi được điểm cao như vậy, quả thực là biến thái.
 
Một lát sau, mới có người khôi phục lại tinh thần từ trong khiếp sợ, từ trên hướng xuống dưới chăm chú nhìn lần nữa.
 
Hạng hai, Trần Đại Minh lớp 9-2, 417 điểm, đứng thứ 143 toàn huyện…
 
Trần Đại Minh cùng lớp với Tạ Miêu lại có thể lọt vào top 200 của huyện! Lớp số 2 trâu bò thế!
 
Mọi người kinh ngạc cảm thán một tiếng, tiếp tục nhìn xuống, nhưng mà…
 
Ngô Thục Cầm lớp 9-2, 388 điểm.
 
Lý Cường lớp 9-2, 332 điểm.
 
Vương Đại Lực lớp 9-2, 329 điểm.
 
Lý Lạp Mai lớp 9-2, 256 điểm.
 

 
Trên bảng vàng có đến 130 cái tên, riêng mình lớp 9-2 đã có hơn 30 suất, sao lớp bọn họ thi tốt thể nhỉ?
 
Mọi người đếm số lớp 9-2 viết phía trên, tất cả đều là vẻ mặt không thể tin được.
 
Trong sự khiếp sợ, Lý Lạp Mai tóm lấy Tạ Miêu, “Tạ Miêu, tớ đỗ rồi, tớ đỗ cấp ba rồi!”
 
Cô ấy nói, đột nhiên vành mắt đỏ lên, “Tớ thi đỗ rồi, tớ không cần đi làm việc nữa! Cảm ơn cậu!”
 
Vương Đại Lực kích động đến mức vành mắt đỏ bừng, “Tôi cũng đỗ rồi, tôi thi được 329 điểm! Cảm ơn cậu Tạ Miêu!”
 
Tiếp theo Trần Đại Minh cũng cười đi tới, nói tiếng cảm ơn với Tạ Miêu, “Lần này tôi thi cũng rất tốt, cảm ơn vở ghi chép của cậu.”
 
“Vở ghi chép của tôi?” Tạ Miêu sững sờ.
 
Cô không nhớ có đưa vở ghi chép của mình cho Trần Đại Minh mượn.
 
Trần Đại Minh liếc nhìn Vương Đại Lực, Vương Đại Lực lập tức gãi đầu: “Xin lỗi Tạ Miêu, tôi đưa vở ghi chép của cậu cho lớp trưởng mượn.”
 
Sau đó, liên tục có không ít học sinh đến nói cảm ơn với Tạ Miêu, có người mượn vở ghi chép của cô để chép lại, còn có bạn lúc trước tham gia lớp viết chính tả.
 
Tạ Miêu có chút dở khóc sở cười, xung quanh thấy một màn như vậy càng trừng mắt ngây ngốc.

 
Sao thế?
 
Lần thi cấp ba này thành tích của bọn họ tốt như vậy, chẳng lẽ là có liên quan đến Tạ Miêu?
 
Giáo viên nói Tạ Miêu kéo bầu không khí học tập của lớp 2 lên, là thật sao?
 
Đợi lời cảm ơn đều nói xong cả rồi, thầy Lưu và thầy Chu mới đi đến.
 
“Thi không tồi, giành vinh quang cho trường chúng ta.” Thầy Lưu cười nói.
 
Trên mặt thầy Chu từ trước đến nay luôn nghiêm túc cũng toàn là ý cười, “Đúng là thi không tồi, nếu như Vật lý có thể giống như môn Toán đều được max điểm thì càng tốt.”
 
Thầy Lưu vừa nghe liền đắc ý, lại cổ vũ Tạ Miêu: “Học hành chăm chỉ, hai năm sau, thầy chờ con ghi danh bảng vàng. Đến lúc đó thầy cũng có thể ra ngoài nói với người ta, thầy dạy được một sinh viên đại học.”
 
Mọi người tụ tập lại với nhau nói chuyện thật lâu mới tách ra.
 
Trước khi đi, Lý Lạp Mai còn hẹn riêng với Tạ Miêu, mời Tạ Miêu qua nhà cô ấy chơi hai ngày.
 
Mà mấy anh em nhà họ Tạ, từ lúc biết được thành tích của Tạ Miêu thì nhiệt tình cao hứng không thôi, đi dọc đường có thể đánh rắm ra cầu vồng.
 
Vương Đại Lực lại càng chăm chỉ bám người, vui vẻ đi theo đằng sau Tạ Miêu hỏi: “Tạ Miêu, cậu bắt đầu chuẩn bị bài chương trình học cấp 3 chưa? Khi nào cậu chuẩn bị bài gọi tôi với. Lần này tôi thi tốt như vậy, bố mẹ tôi chắc chắn sẽ vui chết mất.”
 
Thế mà đã bắt đầu hưởng thụ cảm giác thành tích tiến bộ, được hâm mộ được khen ngợi.
 
Mấy người nói nói cười cười về đến nhà, nhưng lại phát hiện trong sân nhà họ Tạ có một đám người đang đứng, đang chuẩn bị đi ra ngoài.
 
Nhìn thấy bọn họ, Tạ Vệ Dân đang dẫn đầu dừng chân lại, “Thành tích có chưa?”
 
“Thành tích có chưa gì đấy?” Có người tò mò.
 
“Chắc là thành tích thi cấp ba, chính là thành tích cấp hai thi cấp ba đấy.”
 
Mọi người vừa nghe là thi cấp hai lên cấp ba thì nhớ tới hình như Tạ Miêu học hành không tồi, Vương Quý Chi và mấy anh em họ Tạ suốt ngày nói lúc nào con bé lại thi đứng nhất, cũng không biết lần này thi thế nào.
 
Có người cũng hỏi theo: “Thành tích thi cấp ba có rồi hả? Miêu Miêu thi đỗ cấp ba không?”
 
“Chắc chắn là thi đỗ rồi, cái này còn cần phải hỏi hả?” Tạ Kiến Trung nghe xong có chút bất mãn, “Thành tích của chị cháu nếu không thi đỗ thì người khác cũng chả cần thi nữa.”
 
“Sao con lại ăn nói với dì Trương như thế hả?” Tạ Vệ Dân trừng mắt liếc cậu một cái.
 
Nghe được động tĩnh Vương Quý Chi cũng không thèm để ý đến đứa con trai Tạ Vệ Dân, đi ra hỏi: “Miêu Miêu thi được bao nhiêu điểm?”
 
Tạ Kiến Hoa vốn định nói “Bà làm đồ ăn ngon cho chúng cháu, chúng cháu sẽ nói cho bà biết.”
 
Kết quả Tạ Kiến Trung đã không thể giả bộ được hai giây, không đợi cậu ta mở miệng đã kéo miệng đến tận mang tai, gấp không chờ nổi nói: “Bà, lần này chị cháu thi được 481 điểm, có lợi hại không ạ?”
 
“481?” Trên mặt Vương Quý Chi lộ vẻ kinh ngạc, “Thật sự thi được 481 điểm?”
 
Vừa thấy biểu cảm này của bà đã biết 481 không ít, có người hỏi: “Điểm tuyệt đối là bao nhiêu?”
 
“Điểm tuyệt đối là 500, chị cháu thi được 481 điểm, là hạng nhất toàn huyện, đứng thứ 9 của thành phố.”
 
Điểm tuyệt đối là 500 Tạ Miêu thi được 481 điểm? Còn là hạng nhất của huyện Hồng Hà bọn họ, đứng thứ 9 toàn thành phố?
 
Các bà con suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
 
Đứng thứ nhất toàn huyện, thi dễ như vậy sao? Vậy sao mấy đứa nhà bọn họ thi cấp ba đều vất vả như vậy?
 
Chỉ có người nhà họ Tạ, sau khi nghe được hoàn toàn không có nghi ngờ, chỉ có kinh hỉ.
 
“Làm tốt lắm!” Tạ Vệ Dân khích lệ con gái nhà mình.
 
Vương Quý Chi càng xoay người quay về mài dao, “Miêu Miêu cháu muốn ăn thịt không? Bà tìm một người giết heo.”
 
Nghe thấy vậy Tạ Miêu dở khóc dở cười, vội vàng kéo bà lại, “Heo nhà chúng ta mới nuôi được mấy tháng, bây giờ làm thịt không phải uổng công sao?”

 
Trong chốc lát bà con từ trong khiếp sợ bình tĩnh lại, vây quanh Tạ Miêu bắt đầu khen ngợi.
 
Người trong nhà có con cái cũng thi cấp ba vào năm nay lại có chút thất thần, lo lắng nhanh chóng làm xong, quay về hỏi con xem thi thế nào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
 
Tạ Miêu ở trường học bên kia đã bị vây quanh một lần, bây giờ chỉ muốn trở về phòng yên tĩnh một chút, thật sự không chống đỡ được sự nhiệt tình của mọi người, chỉ hỏi bố cô: “Bố, mọi người nhiều người như vậy, là muốn đi làm gì thế?”
 
Tạ Vệ Dân sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, “Đúng rồi, đi đón thanh niên tri thức nhập đội, thiếu chút nữa quên mất.”
 
Mọi người cũng đều phản ứng lại, không nhàn rỗi nữa, vội vàng chạy đến chỗ cửa thôn.
 
Mà bên kia, Phó Quân cùng một đồng bọn ngực cài hoa đỏ lớn đứng ở xe tải chở thanh niên tri thức xuống thôn, đột nhiên có chút hoài nghi cuộc đời.
 
Đã nói là đến cửa thôn sẽ có thư ký đại đội dẫn theo bà con nghênh đón ở chỗ này rồi cơ mà?
 
Chắc Tạ Miêu đã vào kỳ nghỉ, có lẽ sẽ đến xem náo nhiệt.
 
Cổng thôn ngay cả cọng lông cũng không có, điều này khiến anh ta làm sao bây giờ? Cứ đứng đây như con hươu ngốc sao?
 

 
Hứa Văn Lệ vui vẻ đủ rồi thì quyết định trở về sớm một chút, nói tin tức tốt này cho Tào Khiết biết, để Tào Khiết khó chịu chơi.
 
Tuy Hứa Dũng vẫn muốn chơi với bọn Tạ Kiến Hoa những ngẫm lại mỗi ngày Tạ Miêu nhìn chằm chằm bọn họ làm bài tập còn đáng sợ hơn mẹ cậu ta, đến cùng rất sợ hãi.
 
Hai chị em túi lớn túi nhỏ quay về trong huyện, vừa vặn đụng phải Tào Khiết cùng hai bạn học ra ngoài.
 
Mấy người vừa đi vừa nói: “Tào Khiết lần này cậu phát huy tốt thật đấy, lại có thể thi được hạng 128 toàn huyện. Đáng tiếc là trong lần thi này không có tiếng Anh, bằng không với thành tích tiếng anh của cậu, nói không chừng có thể vào top 100.”
 
Hứa Văn Lệ thấy có người ngoài ở đây, không nói thêm gì, chào hỏi rồi chuẩn bị vào cửa.
 
Tào Khiết lại gọi cô lại, “Văn Lệ cậu quay về rồi hả? Sao không ở nhiều thêm 2 ngày?” Còn nói với hai nữ sinh kia, “Cậu hai nhà Văn Lệ mấy cậu cũng biết, lần trước cậu ấy trở lại trong mương nhà bà ngoại cậu ấy.”
 
Hứa Văn Lệ không thích Tào Khiết, ngoại trừ tính cách cậu ta ngang ngược vô lý lại còn thích xem thường mẹ mình xuất thân ở nông thôn, còn có một nguyên nhân.
 
Đó cũng là Tào Khiết là một người giỏi giả bộ, ở trường học và lúc riêng tư là hai bộ mặt hoàn toàn khác biệt, đặc biệt là trước mặt nam sinh.
 
Mà sở dĩ Tào Khiết có biểu hiện rõ ràng với nhà bà ngoại mình như vậy, nói trắng ra, chẳng qua là không coi trọng nhà bọn họ, lười giả bộ.
 
Hứa Văn Lệ vừa thấy Tào Khiết như vậy trong lòng liền thấy phiền chán, đặc biệt là nghe được cái từ mương này.
 
Cô dừng chân, “Sắp khai giảng lớp 10 rồi, tôi trở về chuẩn bị một chút.”
 
Tào Khiết nghe vậy, lập tức làm ra dáng vẻ nhớ đến giờ đó.
 
“Cậu không nói suýt nữa thì tôi đã quên, Miêu Miêu nhà cậu của cậu thi thế nào?”
 
“Sao thế? Cậu muốn biết à?” Hứa Văn Lệ nhướng mày.
 
Tào Khiết cười, “Mặc dù học hành là cho chính mình, tôi không muốn lấy thành tích thi cấp ba so sánh với người khác. Nhưng cậu ta kiên trì muốn đánh cuộc với tôi, dù sao tôi cũng tôn trọng đối thủ như cậu ta, hỏi thử một chút xem? Lần này cậu ta thi như thế nào? Lọt top 300 toàn huyện không?”
 
Hai nữ sinh đi cùng Tào Khiết đều là học sinh cấp hai, sớm đã nghe qua cậu nhà Hứa Văn Lệ ở thôn nhỏ trong trấn Kiến Thiết.
 
Nghe Tào Khiết nói như vậy, mấy cậu ta toàn cười.
 
Ai không biết học sinh xung quanh thị trấn nhỏ muốn tiến vào top 300 của huyện đều khó khăn, nhất định muốn so thành tích thi cấp ba với Tào Khiết, cái này là nghĩ nhiều đến mức nào?
 
Hứa Văn Lệ thấy vậy, trong mắt lóe lên vẻ tức giận, chỉ là nghĩ đến thành tích của Tạ Miêu, chút tức giận này rất nhanh lại bay đi theo gió.
 
Cô cong môi cười, “Tôi cũng đang muốn nói với cậu cái này đây, bây giờ cậu có thể bắt đầu chuẩn bị tiểu luận để khai giảng đọc rồi đấy. Chị Miêu Miêu lần này thi được 481 điểm, là hạng nhất toàn huyện chúng ta, hạng 9 toàn thành phố.”
 
“Cái gì?”
 
Nụ cười dối trá của Tào Khiết cứng đờ trên mặt, thất thanh hô lên: “Cậu nói cậu ta thi được hạng mấy?” 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận