Xuyên Thành Pháo Hôi Hoàng Phi Hoàng Thượng Liệu Có Còn Sủng


Từng chiếc lá khẽ rơi xuống sân, nàng lại một lần nữa thở dài và chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Kể từ ngày gặp ngự giá của Hiên Viên Linh đến nay cũng đã mãn một tuần.

Xuân Hoa không ngừng lo lắng cho nàng, lý do chỉ là vì sao Hiên Viên Linh không lật thẻ bài gọi nàng thị tẩm.

Nàng so với những tú nữ cùng nhập cung chỉ có địa vị thấp và tiền bạc không có, những thứ khác: ngoại hình thiên sinh chi lệ, dung mạo như ngọc, càng là tình cờ mà hai lần gặp ngự giá của Hiên Viên Linh.

Nàng so với những vị Mỹ Nhân, Qúy Nhân khác đều có đủ khả năng gây ấn tượng với Hoàng Thượng, vì sao Hoàng Thượng lại không tìm nàng thị tẩm.

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi bật cười, nha đầu Xuân Hoa này quả thật là một tiểu nha đầu đáng yêu trung thành.


Cả ngày chỉ thay nàng lo lắng vấn đề cơ bản này, còn kể chi tiết hôm nay là vị Qúy Nhân nào thị tẩm, ngày mai là vị nào, ôi phiền chết đi được mà.
Nàng buông nhẹ cành hoa trong tay xuống bàn, nhấp một ngụm trà, quả thật là những tú nữ đó cùng nàng có thể nói chính là ngoại hình thua kém.

Nhưng Hiên Viên Linh lại chọn bọn họ thị tẩm, điểm này chỉ có thể nói là bản thân Hắn trong tiểu thuyết gốc chính là như vậy.

Hậu cung không ngừng tuyển phi, không cự tuyệt nạp phi, muốn khai chi tán diệp cho hoàng thất, nhưng bản thân Hắn lại không quan tâm đến nữ nhân đó dung mạo ra sao.

Hắn chính là gần sắc nhưng không tham sắc, được sắc nhưng không cầu dục, kể cả khi gặp nữ chính Hắn cũng sẽ không vì nàng ta mà nhúng tay vào tranh đấu chốn hậu cung, phá vỡ thế cục cân bằng giữa tiền triều và hậu cung.

Vì vậy Hắn bị nhiễm ôn dịch qua đời, nữ chính nắm tay con lên đăng cơ, ừ kết cục vậy đối với một nam chính xem trọng địa vị quyền lực như Hắn quả không sai.
“Đi chúng ta đi cho cá ăn” Thẩm Khanh nghĩ đến đây lại hung phấn lạ thường, nàng phải ra ngoài chơi, tìm cái gì đó để làm, nếu không nữ chính chưa xuất hiện giết pháo hôi như nàng, thì nàng đã chết vì ngồi một chỗ rồi.
“Lương Nhân, người đừng buồn.

Hoàng Thượng do bận chính sự, nhưng mà rất nhanh thôi, Người sẽ lật thẻ bài của người.”Xuân Hoa phía sau lại lên tiếng an ủi, ngừng một lúc lại tiếp lời “Tuy rằng chỉ còn một mình nô tỳ, nhưng Người yên tâm, nô tỳ sẽ toàn tâm ý hậu hạ người”
“Xuân Hoa, mấy con cá này sao không ăn vậy?” Nàng cất tiếng hỏi, quả thật nha hoàn không cần nhiều, chỉ cần trung thành là được, người còn lại chê nàng không được sủng mà bỏ đi thì đã sao.
“Lương Nhân, mau hành lễ, Hoàng Thượng đến rồi” Xuân Hoa hốt hoảng gọi
Nữa sao, chỉ cho cá ăn mà cũng gặp Hiên Viên Linh, Chị đây không lẽ cả quãng đời còn lại chỉ có thể chui rúc trong Chiêu Hoa Cung mới yên ổn giữ được mạng.


Bà nó, tên nam nhân thối này có biết từ nãy đến giờ là bao nhiêu phút rồi không.

Tên này là cố tình bắt mình quỳ, cho rằng mình muốn mời sủng Hắn sao? Cẩu nam nhân, tra nam chết thiệt, chị đây mới không cần.

Nội tâm nàng không ngừng gào thét mà chửi bới, nhưng lại không biết rằng, Hiên Viên Linh lúc này nhìn như đang cho cá ăn, lại nghiêm túc đánh giá nàng.
Từ lần đầu tuyển tú, đến hai lần gặp gỡ ngang qua Phụng Nghi Cung, đến hôm nay, nha đầu này bá chiếm chỗ Hắn thích nhất.

Cả hậu cung, ai cũng biết đây là nơi Hắn thích nhất mỗi khi bước vào hậu cung, người tìm cách mời sủng Hắn ở đây cũng có vô số người, vô số cách.

Nhưng nha đầu này lại chọn cách thức không thể thô tục và vô tri hơn để Hắn chú ý.

Chỉ đơn giản ngồi cho cá ăn, cách thức này đám phi tử ủa Hắn đúng là nên học hỏi nha đầu này, quả thật vô cùng thực dụng rất là tình cờ không thể bắt bẻ được, chỉ là….Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng lúc này, đúng là thời tiết có chút nóng, lớp vải vóc khẽ run nhẹ bên trong chắc là tay chống đỡ khi quỳ sắp không chịu được nên có chút không vững.

Qủa thật là đã quỳ đủ lâu, chỉ là lúc nãy nhìn bộ dạng nàng ngồi đó thở dài một hơi, lại ngáp nhẹ một cái, mèo lười… Hắn vô thức tự nói câu này trong tâm.

“Tiếp tục cho cá ăn đi” Hắn nói
Tiếp tục, là cho đứng dậy rồi phải không? Hay là tiếp tục quỳ và cho cá ăn? Thối nam nhân này không những cố ý mà còn là cố ý chỉnh chết nàng mà.

Không được, nghe giọng Hắn nói như vậy, âm lượng trầm nhẹ không nghe ra tâm tình, nhưng ít nhất là không có khó chịu.
“Hoàng Thượng, thần thiếp chân không cử động được” Nàng khẽ mở lời thăm dò, quả nhiên Hắn liếc mắt sang phía Xuân Hoa, nha đầu cũng rất tinh ý nhanh nhẹ đỡ nàng đứng lên.

Bà nó muốn hỏng luôn cái chân thon dài cảu kí chủ đây mà, thế nhưng mặt lại một bộ dạng ủy khuất không thôi khẽ nhìn Hắn lại cúi đầu nhận hộp thức ăn.

Ngẩn đầu lần nữa thì Hắn đã đi xa bóng cũng không thấy, thiên hạ gọi đây là gì? Chính là hữu duyên gặp gỡ đổi lại một khắc quỳ, bà nó mà chị thật sự muốn nói tục…aaaaaaaa.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận