Xuyên Thành Pháo Hôi Hoàng Phi Hoàng Thượng Liệu Có Còn Sủng


Du Phi khoan thai bước đi, gương mặt toát lên vẻ hào sảng của con gái nhà tướng gia, dung mạo them vài phần kiều diễm mạnh mẽ, pha chút hào khí, dang tay nhấc chân đều mang dáng vẻ mỹ nhân.
Bộ dáng này đúng là không sai biệt gì trong cốt truyện viết, vì nữ chủ nhập cung đều bị dáng vẻ này thu hút, mà nguyên tác viết, mỗi lần tú nữ nhập cung Du Phi đều là bộ dáng này không hề đổi.

Mà đổi lại Hoàng Hậu lại không để ý dáng vẻ này mỉn cười khẽ đáp “Muội hầu hạ Hoàng Thượng vất vả, ngồi đi.”
“Đa tạ Hoàng Hậu Nương Nương” Du Phi đáp lời cũng không hành lễ trực tiếp ngồi xuống vị trí của mình, với gương mặt đắc thắng đều là ý cười.

Đây chính là vinh sủng có đủ, có hoàng tự gồm cả Nhị Hoàng Tử, Tam Công Chúa, gia tộc phía sau vững chắc làm chỗ dựa, hiện đang đắc sủng.

Mà Hoàng Hậu thì ngoài danh vị con cháu Trần Gia nhà mẫu tộc của Thái Hậu, cùng địa vị chủ quản lục cung, chính thê ra lại chẳng có gì, không sủng, không có hoàng tự.
Một cảnh này thật là “Xông lên, choảng nhau đi.” Thẩm Khanh thầm nói trong lòng.

Trái với vẻ hóng hớt của nàng thì cái gì cũng không, kể cả một câu nói cạnh khóe nhau cũng đều không có.


“Thật nhàm chán, ngày tháng sau này không lẽ phải sống như này.” Nàng thở dài không thôi, ngẩn đầu đứng lên lại bắt gặp ánh mắt trừng trừng của Du Phi nhìn mình.
“Ối la la, chỉ là hóng dưa, dưa đâu chưa thấy chỉ thấy đạn bắn về phía mình thế này” nàng thầm gào thét , đối thủ của bà còn chưa lên sàn, nhìn chị đây làm gì?.

Nàng tận lực bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn lại cúi đầu, nội tâm lại gào thét, chỉ là nhịn qua hai năm nữa thôi mà.
Tiếp sau đó là màn ban quà, tặng thưởng cho các tú nữ mới nhập cung, mà quà của nàng, ngoài thở dài trong lòng miêng vẫn phải cười tươi tạ ơn.

Rời khỏi Phượng Nghi Cung, quả thật làm nàng cảm than không thôi, lòng người quả thật không đáng nói, quan trọng là làm sao có thể sống sót được tới khi nữ chính nhập cung, sống được rồi thì sao? Còn không phải bị nữ chính giết sao.
“Lương Nhân quỳ xuống, là ngự giá” Xuân Hoa kéo nhẹ vạt áo nàng
“Vãi..

ngày gì vậy, sao lại gặp tên tra nam này tận hai lần.


Gặp hai lần, Hoàng Thượng, còn không phải thời gian sắp tới lo cho cái mạng nhỏ này, còn phải thị tẩm chứ? “ Thẩm Khanh cúi người quỳ hành lễ lại không khỏi suy nghĩ lung tung.

Trái lại mớ suy nghĩ hổn loạn trong lòng, thì dáng người nàng khi hành lễ quả thật nhìn qua rất uyển chuyển mềm mại, Mái tóc dài đen bung xõa nhẹ nhàng, dưới lớp quần áo kiều mông cong cong khẽ làm người ta chú ý.

Hiên Viên Linh lại nhìn nàng chăm chú, không khỏi cảm than, nữ tử này quả thật đúng là vưu vật, ngày đó cảm thấy nàng đứng giữa các tú nữ đúng là như hạc giữa bầy gà, đúng là bị dáng vẻ này thu hút.

Nhưng, hắn là nam nhân còn là nam nhân đứng đầu thiên hạ, chú ý một nữ tử cũng không có chuyện gì sai, thiên hạ có nam nhân nào không thích cái đẹp.

Hôm nay, lại gặp mặt hai lần quả nhiên vừa đủ trùng hợp, thầm nghĩ nữ tử này bản thân muốn mời sủng, nhưng nghĩ lại hôm nay nhập cung đúng là đi thỉnh an Hoàng Hậu về.
“Qua hôm nay, tú nữ nhập cung, có thể thị tẩm rồi” hắn nói một câu
Triệu Hải ngơ ngác còn đang nghĩ hôm nay sao lại trùng hợp gặp vị Lương Nhân này tận hai lần, thì nghe Hiên Viên Linh hỏi, hắn kịp thời hồi báo “Bẩm, qua hôm nay có thể treo thẻ bài của các chủ tử”, lại thầm nghĩ, vừa nãy Hoàng Thượng nhìn Thẩm Lương Nhân này, không lẽ sẽ lật thẻ bài của nàng ta đầu tiên, vậy bên kia Du Phi, nghĩ tới đây hắn lại rung mình xua tay bỏ qua suy nghĩ này.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận