Phượng Nghi Cung
Nhìn từ phía xa đã thấy kiến trúc nguy nga, nhưng khi đến gần mới thấy rõ sự lộng lẫy và tráng lệ, thể hiện rõ ở hai chữ “Phượng Nghi” này, chả trách người xưa bất luận giàu nghèo, ai cũng muốn tranh nhau vào cung, nghĩ lại có quyền có địa vị ai lại không muốn.
Nhắc tới đây, nàng lại vô thưc thở dài, đúng là không so sánh sẽ không có bi thương, Phượng Nghi Cung so với Chiêu Hoa Cung của nàng quả là thiên đường và đồng ruộng, càng nghĩ càng không có tinh thần.
Lúc bước chân qua cánh cổng này là nàng chính thức bước vào vở kịch cung đấu đặc sắc mà nữ chính giờ còn chưa xuất hiện, nhưng mà hôm nay thỉnh an sẽ có một trận quyết chiến nảy lữa giữa Hoàng Hậu và Du Phi, quả dưa này, nàng hóng, nhất định phải hóng, tận mắt chứng kiến so với ngồi đọc tiểu thuyết đương nhiên thích hơn.
“Chủ tử, nhất định phải cẩn thận lời nói, chú ý vị trí đứng” Xuân Hoa nhẹ nhắc một câu
“Nha đầu ngốc này, thân là Lương Nhân dĩ nhiên là đứng cuối rồi, này còn phải chú ý sao.” Nàng khẽ nói một câu.
Lại liếc mắt nhìn xung quanh, quả nhiên là đến sớm nhất, đây có thể gọi là ngoan ngoãn cung kính lấy lòng Hàng Hậu, để sống dễ dàng một chút.
Tiếp theo đó, lần lượt mọi người đều tới, theo địa vị ngồi vào chỗ của mình.
Nàng nhìn một lượt, trái phải chính là chủ vị của Nhu Phi, người mới nhập cung dùng thủ đoạn mời sủng Hiên Viên Linh ở Ngự Thư Phòng, kết quả bị hắn cấm túc, tới giờ tuy bỏ cấm túc nhưng cũng không có gọi thị tẩm, trên cơ bản mà nói chính là có cũng như không có, chỉ có địa vị là sống no ấm tới già.
Bên phải chắc đây chính là nữ phản diện của truyện rồi, đối đầu nữ chính đến khi nữ chính hắc hóa giết chính là Du Phi.
Có tam công chúa và nhị hoàng tử, cuối truyện nhị hoàng tử không có gì xuất sắc nhưng là vương gia an ổn sống nhàn hạ một đời, Du Phi có nhà mẹ hậu thuẫn, huynh trưởng ở chiến trường tận trung, dung mạo cũng xinh đẹp nên đắc sủng, chỉ là vì sủng mà kiêu quả không sai.
“Thật hóng cuộc đối thoại của nàng ta với Hoàng Hậu” Thẩm Khanh nghĩ thầm khóe miệng lại cong cong, bất giác nhìn về phía khác, kia chắc là Thuận Tần và An Tần, xa chút nữa là người cùng nàng vào cung, ba vị Qúy Nhân, bốn vị Mỹ Nhân.
Một đám người cùng ngồi chờ một người miệng thì mỉm cười mà lòng thì khinh bỉ nhau, một màn này đúng là đặc sắc, tiếc là đặc sắc hơn còn ở phía sau khi nữ chính xuất hiện.
“Hoàng Hậu Nương Nương, giá đáo” tiếng hô làm nàng hồi thần lại cúi đầu hành lễ.
Đây chính là yến oanh hội tụ trong truyền thuyết nhỉ? Nàng thầm nghĩ, càng them cúi thấp người lẩn trốn trong đám người, cố gắng làm cho bản thân nhạt nhòa nhất có thể, không bị chú ý, chuẩn bị tinh thần ăn dưa.
“Tất cả đứng lên đi, sau này đều là tỷ muội một nhà, cùng chuyên tâm hầu hạ HOàng Thượng, khai chi tán diệp cho hoàng thất, không cần phải đa lễ.” Hoàng Hậu nhẹ cất giọng
“Có ai chịu cảnh chung trượng phu có thể rộng lượng như vậy, nhất là trong nguyên tác Hoàng Hậu không có con, lại luôn tính kế giữ con giết mẹ.
Nếu không biết nguyên tác, chắc nữ nhân mới nhập cung sẽ khóc lóc vui mừng vì Hoàng Hậu độ lượng này.” Nàng cười khẽ trong lòng thầm kinh bỉ, lại nghĩ sắp có tiết mục để xem rồi.
Qủa nhiên, một giọng nữ nhân lanh lảnh cất lên “Nương Nương đừng trách ta đến muộn, chỉ là hôm nay Hoàng Thượng lên triều trễ, ta phải hầu hạ quả thật là thất lễ với Nương Nương rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...