Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

 
CHƯƠNG 52
 
Ngay sau khi những lời của Thẩm Vinh Hưng vừa dứt, người chủ trì chương trình đã bước đến chào anh, "Ồ, Thẩm Tổng, cuối cùng anh cũng đến rồi. Tôi lo rằng anh sẽ không xuất hiện lần này nữa."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vinh Hưng vốn tưởng rằng "Thẩm Tổng" mà người chủ trì nói là mình nhưng kỳ lạ là vừa rồi ông ta đã gặp mặt mọi người, vậy tại sao người chủ trì chương trình lại nói rằng ông ta "rốt cuộc đã đến rồi?” Ngay khi ông ta định nói lại thì thấy người chủ trì chương trình lướt qua ông ta và bắt tay Thẩm Mộc Bạch.
 
Thẩm Vinh Hưng: "……" Con trai ông khi nào đã có thể tham gia bữa tiệc như vậy, lại để người chủ trì tiếp đón nhiệt tình như vậy?
 
Người chủ trì liếc nhìn Thẩm Vinh Hưng một cách mơ hồ, mọi người đều là cáo già trong giới kinh doanh nhưng vẻ kinh ngạc trên mặt Thẩm Vinh Hưng không thể che giấu, hiển nhiên ông ta không hề biết rằng Thẩm Mộc Bạch với thân phận nào để đến tham dự.
 
Người ta nói rằng Thẩm Vinh Hưng đối xử không tốt với đứa con trai do vợ cũ sinh ra và ông ta đã tạo nên tiếng xấu là một thiếu gia vô dụng, bây giờ điều đó có vẻ đúng. Người ngoài không biết người đứng đầu của Dược Hoa là Thẩm Mộc Bạch, thậm chí cả bố ruột của anh cũng không biết, có thể thấy Thẩm Vinh Hưng không biết gì về tình hình của Thẩm Mộc Bạch, như vậy thì hơi quá đáng.
 
Trước bữa tiệc, người chủ trì mới biết người đứng đầu của Dược Hoa là Thẩm Mộc Bạch, hai năm trước người chủ trì đã gửi lời mời đến Dược Hoa nhưng họ không hề hồi đáp và cũng không biết ai là người đứng đầu thực sự của Dược Hoa. Không ngờ lần này phía Dược Hoa chấp nhận lời mời và trước bữa tiệc đã báo cho người chủ trì biết tên của người đứng đầu Dược Hoa để tránh hiểu lầm khi đến nơi.
 
Sự thật đã chứng minh rằng việc thông báo trước là chính xác. Nhìn xem, ngay cả Thẩm Vinh Hưng đã ngăn không cho Thẩm Mộc Bạch bước vào. Nếu không biết trước, người chủ trì đã phải chịu trận mà nhìn Thẩm Mộc Bạch bị chặn lại phía bên ngoài.
 
Thẩm Vinh Hưng ngây người nhìn người chủ trì kéo Thẩm Mộc Bạch đi và đi đến giữa sảnh.
 
Từ khi Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du bước vào sảnh tiệc, tất cả mọi người đều chú ý đến hai người họ, những người có mặt đều là những người trung niên có sự nghiệp thành công, còn có một vài người lớn tuổi đức cao vọng trọng. Tuổi đời non trẻ như thế chỉ có hai người họ, mọi người đều thầm đoán lý do Thẩm Mộc Bạch đến. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Những người tinh ý hơn đều đã nghĩ tới người đứng đầu Dược Hoa vẫn chưa xuất hiện nhưng nhìn vào những lời đồn đại suốt thời gian qua về đại thiếu gia vô dụng thì rất khó để liên tưởng hai người này lại. 
 
“Khụ khụ.” Người chủ trì ho khan hai tiếng, ánh mắt của mọi người đều tập trung, người chủ trì nở nụ cười: “Hôm nay chúng ta có thêm hai người bạn mới, đã mời mấy lần rồi mới bằng lòng đến tham dự. Chúng ta hoan nghênh người đứng đầu tập đoàn Dược Hoa——Ông Thẩm Mộc Bạch và phu nhân là Bà Nguyễn Du Du!"
 
Ngay khi giọng nói cất lên, cả sảnh đều bao trùm bởi bầu không khí im lặng đến rợn người.
 
Người đứng đầu tập đoàn Dược Hoa……Thiếu gia vô dụng Thẩm Mộc Bạch……
 
Hóa ra là cùng một người?!
 
Mọi người ngơ ngác nhìn ba người đang đứng giữa khán đài, Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương ngạc nhiên đến độ cảm thấy mất phương hướng, nếu không phải người chủ trì với sự điềm tĩnh vốn có thì Thẩm Vinh Hưng sẽ nghi ngờ rằng đang nói đùa.
 
Đường Tùng Phương cảm thấy tất cả những điều này là quá vô lý, bà ta chưa bao giờ để mắt đến đứa con riêng này, làm sao anh có thể xây dựng một đế chế kinh doanh như Dược Hoa?
 
Chẳng lẽ người chủ trì không mời được người đứng đầu Dược Hoa nên mới tùy tiện đưa một người đến đây, hoặc giả có thể là một thủ đoạn để ép người đứng đầu Dược Hoa xuất hiện?
 
“Haha, mọi người đừng chỉ có vui mừng, hãy vỗ tay.” Người chủ trì phá vỡ sự im lặng rợn người ấy bằng một tràng pháo tay. 
 
Đám đông như được giải thoát khỏi trạng thái hóa đá, ngay sau đó trong sảnh tiệc vang lên tiếng vỗ tay.
 
Ánh mắt của mọi người chuyển từ Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du sang khuôn mặt của Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương. Hơ hơ, những gì mà bố mẹ nhà họ Thẩm đã làm thực sự rất thú vị, họ thậm chí còn không biết rằng con trai của họ là người đứng đầu của Dược Hoa.
 
Thẩm Vinh Hưng không thể diễn tả được tâm trạng lúc này.
 
Thẩm Mộc Bạch hóa ra là người đứng đầu cả đế chế kinh doanh, phải biết rằng Dược Hoa từ lâu đã vượt mặt sản nghiệp Thẩm Thị và người lặng lẽ đạt được những thành tựu to lớn đó thực sự là con trai ruột của ông ta, điều này khiến Thẩm Vinh Hưng không kìm được niềm tự hào.

 
Trong lòng tự hào vẫn có chút chua xót ghen tị, con trai của ông ta đạt được thành tích như vậy, ngay cả bản thân cũng không so sánh được. Thẩm Mộc Bạch có năng lực hơn và trẻ hơn ông ta, đứng đó như một vầng quang chói lọi.
 
Những ánh mắt đầy ẩn ý của những người xung quanh khiến ông ta cảm thấy xấu hổ.
 
Thẩm Mộc Bạch…… anh không tiết lộ với người khác cũng không sao nhưng kể cả người làm bố này còn không biết! Rốt cuộc anh vẫn là một đứa con bất hiếu!
 
Đầu óc Thẩm Vinh Hưng hỗn loạn, khi người chủ trì giới thiệu xong, Thẩm Mộc Bạch bị chặn lại để trò chuyện, còn Nguyễn Du Du cũng đang nói chuyện phiếm với những người xung quanh, sau đó ông ta mới hoàn hồn trở lại.
 
Những người đang nói chuyện với Thẩm Mộc Bạch lâu nay muốn bàn chuyện làm ăn với Dược Hoa nhưng khi thấy Thẩm Vinh Hưng đi tới với vẻ mặt u ám, họ đã khôn ngoan bỏ đi.
 
Bây giờ họ đã biết người đứng đầu Dược Hoa là ai, từ từ vẫn có thể bàn chuyện làm ăn sau, xung đột giữa hai bố con thì họ vẫn phải tránh né đi thì hơn để tránh làm xấu mặt nhau.
 
“Mày——” Thẩm Vinh Hưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm và bình tĩnh của Thẩm Mộc Bạch, lồng ngực như bị nhét một cục bông lớn, thở không nổi, “Sao mày lại cố tình che giấu chuyện này? Sợ rằng bố sẽ lợi dụng mày à?!"
 
“Cố ý che giấu?” Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, “Tôi chưa bao giờ cố ý che giấu, chỉ cần ông hỏi đến, tôi nhất định sẽ nói.”
 
Đôi mắt đen thuần khiết của ông ta nhìn Thẩm Vinh Hưng lặng lẽ, không chút gợn sóng, "Tuy nhiên, ông chưa bao giờ hỏi tôi bận bịu chuyện gì, dự định tương lai hay kế hoạch cuộc sống và sự nghiệp của tôi."
 
"……" Thẩm Vinh Hưng mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện cổ họng khô rát, không nói được lời nào.
 
Đúng vậy, những gì Thẩm Mộc Bạch nói là sự thật.
 
Không biết từ bao giờ, ông ta lại bỏ qua người con trai này, thậm chí còn không nhớ Thẩm Mộc Bạch đi du học từ khi nào, tại sao lại phải ra nước ngoài học thay vì lựa chọn Đại học Yến Thành.
 
Ông ta cũng không nhớ Thẩm Mộc Bạch trở về nước khi nào và anh đã làm gì sau khi trở về.
 
Ông chưa bao giờ hỏi đến, trong lòng ông ta Thẩm Mộc Bạch chỉ là thế hệ thứ hai giàu có, tiêu xài hoang phí của cải gia đình, ăn chơi đàn đúm, vô công rỗi nghề.
 
Những người khác cho rằng con trai lớn của ông ta là một thiếu gia vô dụng nhưng bản thân chưa bao giờ bác bỏ điều đó vì ông ta cũng nghĩ như vậy.
 
Thẩm Vinh Hưng sắc mặt xám xịt, cúi đầu, lẳng lặng quay người bước đi, bóng lưng có chút suy sụp chán chường.
 
Thẩm Mộc Bạch không nói gì, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Du Du ở cách đó không xa, cô bé đang nói chuyện phiếm với những người xung quanh, nhìn cũng không có vẻ gì khó chịu.
 
Một nụ cười dịu dàng hiện lên trong đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch.
 
Anh đến đây không phải để khiến cho Thẩm Vinh Hưng khó xử, ông ta không xứng đáng để anh suy ngẫm đến. Anh muốn cho cô bé của mình một danh phận rõ ràng để những người như Trần Mai không gây rắc rối, vì một chiếc xe có thể bịa ra chuyện bao nuôi và hàng loạt lời nói dối.
 
Bên cạnh đó, ngay cả khi vụ kiện Trần Mai thắng, một số người cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi những tin đồn, không phải ai cũng có thể phân biệt được đúng sai. Sau khi cô bé bắt đầu đi học trở lại, anh sợ cô sẽ phải đối mặt với những người như vậy và tiếp tục nghe những lời bàn tán đó.
 
Chỉ cần anh tiết lộ danh tính của mình, cô bé là vợ của người đứng đầu Dược Hoa, sẽ không còn ai dám nói huyên thuyên nữa.
 
Nguyễn Du Du dường như nhận thức được ánh mắt của anh, nhìn lên, mím môi cười.
 
“Ồ, hai người có một mối quan hệ tốt như vậy, thật sự rất đáng ghen tị.” Chính mẹ của Triệu Húc Phong đã lên tiếng, bà đã nhận ra Nguyễn Du Du ngay khi cô đến. Dù gì cũng là đại ân nhân của con trai mình.
 
Vì vậy, bà ấy là người đầu tiên nói chuyện với Nguyễn Du Du, ở đây có cả người trung niên và người già, Nguyễn Du Du còn quá trẻ và đây là lần đầu tiên đến tham dự những buổi tiệc như thế, bà ấy không muốn Nguyễn Du Du cảm thấy khó chịu và muốn đưa cô sớm làm quen và hòa nhập với mọi người.

 
Người thứ hai bước đến là mẹ của Chử Viên, Nguyễn Du Du lúc trước là khách đến chơi nhà, bà biết điều đó nhưng không ngờ cô bé lại là phu nhân của Dược Hoa.
 
Người thứ ba bước đến là mẹ của Ngô Trung Trạch, bà chưa bao giờ gặp Nguyễn Du Du nhưng bà biết Thẩm Mộc Bạch là bạn thân của con trai bà và bà đã nghe vô số lời nói về Nguyễn Du Du từ con trai mình. Nếu bà không biết bọn họ đều chơi với nhau rất thân thiết còn nghĩ rằng con trai mình đã phải lòng cô bé.
 
Người thứ tư đến là mẹ của Tống Cẩm Minh, bà có động cơ thầm kín, thật tiếc khi Nguyễn Du Du, một cô gái xinh đẹp và giỏi giang lại không thể làm con dâu của bà. Nhưng cô bé phải có bạn bè xung quanh và bạn bè của cô chắc hẳn phải rất thú vị. Hy vọng có thể giới thiệu họ cho con trai làm quen. Dù sao, con trai và Thẩm Mộc Bạch là bạn tốt, vợ của con trai và vợ của Thẩm Mộc Bạch theo lẽ là bạn tốt của nhau, như thế chẳng phải rất hợp lý sao?!
 
Đường Tùng Phương tức nôn.
 
Nhìn thấy một vài phu nhân vây quanh Nguyễn Du Du như sao quấn trăng, mỗi người đều mỉm cười âu yếm, ánh mắt giống như đang nhìn đứa con gái bảo bối của mình, trong lòng bà ta không khỏi khó chịu và hoảng sợ.
 
Trước giờ vẫn luôn xem thường Thẩm Mộc Bạch nhưng anh thực sự lại rất tài giỏi và ngay cả Nguyễn Du Du lần đầu tiên xuất hiện trong một dịp như vậy cũng được mọi người hoan nghênh chào đón đến vậy. Điểm mấu chốt là cô không hề có một chút sợ sệt khi đứng trước đám đông, trông vô cùng phóng khoáng chẳng giống một cô gái quê nhút nhát chút nào.
 
"Này" người phụ nữ bên cạnh chạm cánh tay của bà ta, "Không phải nói con dâu của mình là một cô gái nông thôn quê mùa không thể giao lưu nơi đông người sao? Nhìn không ra, trông rất đẹp và thành thạo phép tắc xã giao cứ như là một khuê nữ đã được dạy dỗ nghiêm khắc từ khi còn bé."
 
Đường Tùng Phương bĩu môi, thật sự không có tâm trạng nói chuyện với những kẻ quanh co này.
 
Nhưng người đó vẫn không cam lòng bỏ qua, còn nói: "Con riêng của bà cũng giỏi che đậy ghê gớm, tâm cơ thâm sâu như vậy, e rằng Thẩm tổng nhà bà không phải là đối thủ đâu."
 
Đường Tùng Phương sắc mặt càng trở nên tệ hơn, đây là điều mà bà ta lo sợ nhất.
 
Mọi người đều là người trưởng thành, bản thân đã làm gì đều biết rất rõ. Bà ta tin rằng Thẩm Mộc Bạch không phải là một kẻ ngốc, có thể thấy được điều đó từ thái độ của anh đối với Thẩm Vinh Hưng và chính bản thân. 
 
Anh cũng biết rằng mối quan hệ bố con tệ như thế là có vô số lần châm dầu đốt lửa của bà ta.
 
Tuy nhiên, Thẩm Mộc Bạch chưa bao giờ trực tiếp đối đầu với bà ta.
 
Bà ta cứ luôn cho rằng là do lúc đó còn nhỏ nên ngốc nghếch, không rõ tâm tư của bà ta, đến khi lớn rồi biết rằng sẽ không đấu lại nên mới cụp đuôi ngoan ngoãn không gây chuyện.
 
Bây giờ xem ra anh cũng không ngốc, càng không nhát gan, ngược lại còn rất giỏi giang ưu tú.
 
Anh luôn kìm chế không phát tiết, chẳng lẽ là muốn chờ cơ hội để giáng cho mình một đòn chí mạng? Bằng không, anh có dã tâm và năng lực, tại sao anh lại sẵn sàng chịu uất ức như thế?
 
Điều khiến bà ta lo sợ hơn nữa là Thẩm Vinh Hưng biết người con trai này tốt như vậy, liệu sẽ giao lại cả Thẩm Thị cho anh? Rồi những nỗ lực cực nhọc bao nhiêu năm của bà ta cũng là đổ sông đổ bể và rồi Mộc Dương của bà ta sẽ chẳng được gì cả.
 
Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương nỗi lòng trùng điệp nhưng Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du như cá gặp nước.
 
Hai người họ đến đây để công khai danh tính, kẻo có người tọc mạch sau lưng. Bọn họ không phải muốn làm thân với ai, cũng không muốn tranh thủ cơ hội cho Dược Hoa, cho nên mọi chuyện cứ thế thuận theo tự nhiên nên so với những người khác có mặt tại đây mà nói thì trong lòng thoải mái, dễ chịu hơn nhiều. Nếu cảm thấy nói chuyện hợp cạ thì nói thêm vài câu, nếu không cũng sẽ không miễn cưỡng bản thân mình.
 
Nguyễn Du Du được đi cùng với mẹ của Triệu Húc Phong, Ngô Trung Trạch, Tống Cẩm Minh và mẹ của Chử Viên nên Nguyễn Du Du quen biết được khá nhiều người. Tuy chênh lệch về tuổi tác nhưng cô luôn dễ gần và tốt bụng, tính tình dịu dàng dễ thương. Các phu nhân không cầm lòng mà phát ra tình mẫu tử bao la véo lên khuôn mặt trắng nõn mềm mại kia.
 
Còn có người vì ghen tị mà đỏ cả con mắt, cố ý săm soi bắt lỗi, nhìn lên nhìn xuống nhiều lần, cuối cùng tìm được một việc, "Ồ, chiếc nhẫn này đẹp thật."
 
Chiếc nhẫn của Nguyễn Du Du được đeo ở ngón giữa bên trái nhưng người chủ trì vừa giới thiệu cô là "phu nhân của Dược Hoa", điều này có chút kỳ lạ.
 
Nguyễn Du Du cười nhẹ, "Đây là quà của Mộc Bạch. Mộc Bạch nói đeo một thời gian, sau đó sẽ chính thức đeo nhẫn cưới khi hôn lễ được tổ chức vào ngày 1/5."

 
“Ồ, hôn lễ!” Đôi mắt của một số phu nhân sáng lên, tất cả đều đã có con cái trưởng thành nhưng chưa kết hôn. Mẹ của Triệu Húc Phong giữ cô lại, nắm tay cô, bà phấn khích nói: "Du Du, ngày 1/5, chúng ta nói trước, nhà Húc Phong nhà này sẽ là phù rể! Phù rể chính! Đã nói trước rồi đấy nhé!"
 
“Này——" Mẹ của Ngô Trung Trạch trở nên lo lắng, "Tại sao phù rể chính lại là bên nhà bà, A Trạch nhà tôi cũng là bạn thân của Thẩm Mộc Bạch!"
 
Ngay lúc này, mẹ của Tống Cẩm Minh muốn cướp, bà do dự một lúc rồi mỉm cười, “Cẩm Minh nhà tôi sẽ không cướp của vị trí phù rể chính đâu, vị trí đó cần phải lo toan nhiều việc, tôi sợ Cẩm Minh làm không xuể.”
 
Khi bà ấy nói điều này, mẹ của Ngô Trung Trạch ngay lập tức hiểu rằng với rất nhiều thứ phải gánh vác trên vai phù rể, làm sao còn có thời gian và tâm trí để móc nối với phù dâu. Bà thay đổi lời ngay lập tức, "Vậy thôi đi, vì bà đã mở miệng nói trước, vậy A Trạch nhà tôi không giành vị trí đó, chỉ cần là phù rể thôi. Du Du, đến lúc đấy hãy tìm thêm vài cô phù dâu."
 
Mẹ của Tống Cẩm Minh lại gật đầu lia lịa, "Đúng, tìm vài cô, tốt nhất là xinh đẹp và dễ thương như Du Du."
 
Mẹ Chử Viên chậm rãi nói: "Viên Viên của chúng ta…...làm phù dâu nhé?"
 
Nguyễn Du Du gật đầu, "Ừm, cháu cũng hy vọng là vậy."
 
Những phu nhân quyền quý này không biết đã bao nhiêu lần nghĩ đến hôn lễ của con mình mà thậm chí đối tượng còn không có. Bây giờ Nguyễn Du Du nói rằng hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày 1/5, đột nhiên như được trút hết nổi lòng, kéo cô đi để nói về chi tiết của hôn lễ, lên kế hoạch ra làm sao.
 
Đường Tùng Phương nhìn Nguyễn Du Du được chào đón như vậy, trong lòng cảm thấy thật chua xót, bà ta quay lại nhìn vẻ mặt phức tạp của Thẩm Vinh Hưng, hướng về phía Thẩm Mộc Bạch với ánh nhìn vừa hài lòng vừa tự hào chưa từng thấy, trong lòng chợt dâng lên cảm giác khủng hoảng.
……
 
Sau bữa tiệc, danh tính của Thẩm Mộc Bạch nhanh chóng lan rộng, thậm chí anh còn nhận lời hẹn phỏng vấn của đài truyền hình, sau khi chương trình phỏng vấn được phát sóng, ước chừng mọi người sẽ biết.
 
Gây sốc nhất là Thẩm Mộc Dương, cậu ấy kích động gọi Thẩm Mộc Bạch, "Anh hai! Chuyện đấy có thật không?"
 
Thẩm Mộc Bạch bật cười, "Đồ ngốc, đang nói về chuyện gì vậy?"
 
"Còn có thể là gì nữa?! Đương nhiên là chuyện người đứng đầu của Dược Hoa!" Thẩm Mộc Dương suýt nữa nhảy dựng lên.
 
Thẩm Mộc Bạch giọng đều đều, "Ừm, đó là sự thật."
 
Thẩm Mộc Dương hét lên vài lần, "Anh hai, không phải anh đã bắt đầu kiếm được rất nhiều tiền từ lâu rồi sao?! Anh à, anh thật quá đáng! Khi em còn học cấp ba, em đã để dành tiền tiêu vặt của em cho anh, anh cũng không nói rằng mình rất giàu!"
 
Thẩm Mộc Bạch thấp giọng cười, "Khi còn học cấp ba……Khi đó, Dược Hoa mới thành lập không lâu, mọi chuyện cũng chưa đi vào quỹ đạo. Lúc đấy thực sự rất thiếu tiền, số tiền đó thực sự rất quan trọng.” Điều quan trọng là tấm lòng thành đó.
 
Thẩm Mộc Dương lập tức an tâm mà gãi gãi đầu, "Hơ hơ, này thì tốt rồi, có thể giúp ích cho anh là được."
 
Cậu ấy chợt nhớ đến khoản tiền tiêu vặt vừa đưa cho Thẩm Mộc Bạch hai ngày trước qua tay ông nội. Đó là một số tiền lớn, đột nhiên cảm thấy đau lòng nhưng số tiền đó lại mượn danh nghĩa của ông nội cho phong bao lì xì nên không thể nào đòi lại được, uất ức mở miệng nói “Anh hai, em muốn một chiếc Lamborghini”
 
Thẩm Mộc Bạch đã nhìn thấy tấm thẻ đó, nhìn thoáng qua đã biết đó là nét chữ của em trai mình, anh cười nói: "Được rồi, có thể tùy ý chọn. Sau khi chọn xong, hãy nói với anh, anh hai sẽ mua nó cho cậu."
 
"Thật sao?!" Thẩm Mộc Dương đột nhiên vui hẳn lên, "Anh hai! Anh của em! Vậy em đi chọn nhé!"
 
Thẩm Mộc Dương rất cao hứng nhưng ông lão Thẩm càng bình tĩnh hơn, quay đầu nói với Vương quản gia đang đi cùng mình: "Đứa cháu trai lớn của ta từ nhỏ đã thông tuệ và nhẫn nại, người như vậy sẽ không thể bị mai một đâu, đã chờ đợi ngày cháu trai phi vọt lên trời cao, hóa ra đứa trẻ này đã ngao du trên bầu trời từ lâu."
 
Vương quản gia hai mắt rơm rớm, lặng lẽ lau đi trong lúc ông lão không để ý, "Đúng vậy, đại thiếu gia chính là rồng trong loài người, rất giống với ngài."
 
“Haha, dù sao cũng là ta một tay dìu dắt lên, giống ta cũng bình thường.” Ông lão đắc ý cười to, “Tuy nhiên, cháu trai so với ta thì lợi hại hơn, năm ấy tôi cũng không đạt được thành tích giống như vậy.”
 
Ông lão ngồi xuống quảng trường nhỏ dưới chân núi, "Bây giờ là thế giới của thế hệ thanh niên bọn họ. Có Mộc Dương và Mộc Bạch ở đây, tôi cũng đủ yên tâm dưỡng già được rồi."
……
 
Thẩm Mộc Dương và ông lão Thẩm tràn đầy niềm vui nhưng những người khác lại có cảm xúc lẫn lộn.
 
Trần Mai vẫn đang ôm lấy một tia hy vọng, cô tự hỏi liệu cô có thể tìm ra cách để khiến Nguyễn Du Du rút đơn kiện trước phiên tòa hay không. Bây giờ khi nghe tin Thẩm Mộc Bạch thực sự là người đứng đầu của Dược Hoa, cô ta đã chết lặng và nói với bố mình, "Bố—— con phải làm gì đây, bố, Thẩm Mộc Bạch——"
 

Chưa kịp nói xong thì bị bố tát vào mặt, bố Trần đánh cực mạnh, Trần Mai ngã thẳng xuống đất, đầu óc ong ong và một dòng máu chảy dọc khóe miệng.
 
“Chuyện tốt con làm!” Bố Trần tức giận đến mức huyết áp tăng lên, mặt đỏ bừng, ngón tay run rẩy chỉ vào Trần Mai, “Khiêu khích người khác đã là không tốt, con lại đi khiêu khích phải người như vậy!"
 
Đến bây giờ ông ta mới hiểu ra tại sao nhà họ Trần lại bị bài xích một cách không thể giải thích được, cứ thế dần dần thua lỗ và cuối cùng phá sản.
 
"Nói thử xem, có phải lần đầu tiên ở khóa huấn luyện quân sự là con gây sự ra tay trước? Là con khiêu khích Nguyễn Du Du, đúng không?!”
 
Trần Mai không dám phát ra âm thanh và quay đi chỗ khác. Lúc đó cô chỉ nghĩ Nguyễn Du Du là một cô gái quê mùa dễ bắt nạt, còn Thẩm Mộc Bạch nổi tiếng là một tên thiếu gia vô dụng.
 
Dù có đánh Nguyễn Du Du cũng không sao nhưng không ngờ Nguyễn Du Du lại phản công, càng không nghĩ đến đã chọc nhầm sát tinh.
 
Bố Trần thở dài nói: "Thôi bỏ đi, con là con gái của bố, con làm sai là do bố không biết dạy dỗ."
 
Nhắc mới nhớ, hôm đó ông ta đến phòng y tế đón con gái, chẳng buồn nói lời xin lỗi với Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du. Lúc đó, ông ta cũng coi thường hai người này, gã thanh niên với mái tóc và đôi mắt đen chỉ nhìn ông ta một cách điềm đạm mà không nói gì.
 
Nhưng kể từ đó, gia đình họ Trần ngày càng xuống dốc.
 
"Vậy thì bố, vậy thì lần này……" Trần Mai câm lặng nhìn bố.
 
“Haizzz, đành chấp nhận vậy.” Bố Trần thở dài, “Hồi đó nhà họ Trần không có khả năng chọc vào Thẩm Mộc Bạch, hiện tại nhà chúng ta phá sản thì càng không phải là đối thủ. Anh ta cũng không cần phải tự mình ra tay, chỉ cần thả ra một chút lời bóng gió là sẽ có vô số người vì để làm hài lòng anh ta mà ra sức chống lại chúng ta."
 
Ông ta nhìn đứa con gái mặt mày đang tái mét, "Thôi đi, đừng cố nghĩ cách nào khác nữa, đừng manh động làm bậy, thành thật cúi đầu nhận lỗi khi phiên tòa bắt đầu xét xử, bị xử bao nhiêu năm thì đành chấp nhận vậy. Đợi một vài năm sau được thả ra, chúng ta sẽ rời khỏi đây và bắt đầu lại."
 
“Bố——” Trần Mai kêu lên một tiếng rồi che mặt khóc. Cô ta hối hận, thực sự hối hận, nói đến chuyện này, Nguyễn Du Du chưa bao giờ làm điều gì không tốt với cô ta, chính bản thân đã cố ý đánh nhau, đã cố tung tin đồn thất thiệt.
……
 
Giống như Bố Trần, Tào Toàn cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
 
“Chết tiệt!” Nghe nói Thẩm Mộc Bạch là người đứng đầu của Dược Hoa nhưng Tào Toàn lại không có cảm giác gì. Hai tiếng sau, khi cả nhà đang cùng nhau ăn tối, anh ta đột nhiên phản ứng lại, bật dậy khỏi ghế.
 
Bố Tào đập đũa xuống bàn một cái "bụp", "Con làm gì vậy? Đã lớn như vậy rồi mà vẫn hớt hãi giật mình đến mức không còn chút điềm tĩnh nào!"
 
Mẹ Tào nhanh chóng vuốt ve cả hai bên, “Được rồi, nó vẫn còn nhỏ, đừng tức giận.” Rồi lại quay nhìn Tào Toàn, “Hãy nghiêm túc ăn hết bữa cơm, đừng lụp chụp như thế.”
 
Tào Toàn lộ vẻ kinh ngạc, bối rối, cảm thấy cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra trong tình thế khó khăn của gia đình.
 
Từ lúc kết thúc kỳ thi cuối kỳ, công việc kinh doanh của gia đình họ Tào bất ngờ sa sút, một số đơn hàng lớn chuẩn bị ký kết đã bị hủy hết, nhiều khách hàng đã định gia hạn hợp đồng trong thời gian tới lại mất tăm tin tức.
 
Nghĩ đến vận mệnh của nhà họ Trần và nhà họ Chu, Tào Toàn toát mồ hôi lạnh.
 
Anh ta không biết mình có nên nói với bố không, nếu nói thì nhất định sẽ bị tẩn cho một trận ra hồn nhưng nếu không nói ra thì bố cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ lại để nhà họ Tào đi vào con đường cũ phá sản như nhà họ Trần, nhà họ Chu?
 
"Con trai, con ốm à? Sao sắc mặt con lại khó coi như vậy?" Mẹ Tào lo lắng đưa tay sờ trán, tuy rằng không nóng nhưng tay lại lấm tấm mồ hôi.
 
Tào Toàn tội lỗi nhìn bố mẹ, “Bố mẹ, con xin lỗi, con đã gây rắc rối, con đã gây rắc rối lớn rồi!” Anh ta hiểu rõ, anh ta phải chịu bất cứ hình phạt nào mà anh đáng phải chịu và thực sự không thể khiến nhà họ Tào phá sản, đừng nói là anh ta không chịu nổi cuộc sống nghèo khó, bố mẹ cũng đã lớn tuổi làm sao có thể chịu nổi cảnh phá sản?
 
“Con đã làm gì?” Bố Tào cau mày.
 
“Con, con đã chọc vào Thẩm Mộc Bạch……” Tào Toàn kể lại kỳ thi cuối kỳ với vẻ run rẩy, “Bố, mặc dù lúc đó con đã bào chữa, nói rằng con đã nghe người khác nói về việc Nguyễn Du Du gian lận, Chủ nhiệm Hoàng cũng không có bằng chứng để chứng minh rằng là con đã nói tận mắt nhìn thấy Nguyễn Du Du chuẩn bị tài liệu gian lận. Sự việc này con đã xóa sạch dấu vết nhưng……Thẩm Mộc Bạch đã lợi hại như thế, anh đã có mặt vào thời điểm đó và cũng đã nhìn thấy con, chắc chắn đã nhìn ra con nói dối."
 
“Mày, mày đúng là……nghiệp chướng mà!” bố Tào vung tay lên, Tào Toàn nhắm mắt lại, chờ bị đánh.
 
Tay của bố Tào còn chưa đánh xuống thì mẹ Tào đã giơ tay tát vào trán con trai một cái, "Đứa con hư hỏng!"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận