Xuyên thành người vợ vượng phu của nam phụ

 
CHƯƠNG 51
 
Nguyễn Du Du bị đánh thức bởi tiếng pháo yếu ớt vào sáng sớm, cô nhẹ nhàng lật người lại, nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của Thẩm Mộc Bạch.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhắm mắt lại trông hiền lành vô hại. Với lông mi dài và chiếc mũi sắc sảo, Nguyễn Du Du duỗi ngón trỏ trắng nõn nà mảnh mai ra và chậm rãi vẽ ra đường nét khuôn mặt của anh, cẩn thận để không chạm vào anh.
 
Trán, xương chân mày, sống mũi, môi mỏng, cằm ……
 
Cuối cùng, ngón tay của cô dừng ở khóe môi anh, nhớ tới sự dịu dàng của đôi môi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô từ từ đỏ lên.
 
Đột nhiên, Thẩm Mộc Bạch mở miệng và cắn nhẹ vào ngón tay cô.
 
"Ôi——" Nguyễn Du Du kêu lên.
 
Đôi mắt đen thuần khiết mở ra mang theo một nụ cười.
 
“Em đánh thức anh sao?” Nguyễn Du Du day dứt hỏi nhỏ.
 
“Không, anh tự mình dậy.” Thẩm Mộc Bạch duỗi cánh tay dài ra, vừa định ôm cô vào lòng,  anh chợt nghĩ đến tình trạng của một người đàn ông bình thường vào buổi sáng, rồi đưa tay xoa đầu cô như thể không có chuyện gì xảy ra, liền lật người ngồi dậy, "Du Du thức dậy thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai người xuống lầu, Thẩm Mộc Dương đã thức dậy và đang cho A Phúc ăn sáng.
 
“Anh hai, chị dâu nhỏ, chúc mừng năm mới.” Thẩm Mộc Dương chắp hai tay thành nắm đấm, “Năm mới vui vẻ! Đại cát đại lợi!”
 
“Chúc mừng năm mới Mộc Dương.” Nguyễn Du Du lấy từ trong túi ra một chiếc phong bao lì xì và đưa cậu ấy, “Chúc mừng năm mới! Vạn sự như ý!”
 
Thẩm Mộc Dương nhìn Thẩm Mộc Bạch trong tiềm thức, cậu ấy đã nhiều năm rồi không nhận được phong bao lì xì mừng năm mới.
 
Nguyễn Du Du cũng nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch, nhỏ giọng hỏi: “Anh quên chuẩn bị phong bao lì xì cho em trai à?"
 
Thẩm Mộc Bạch gật đầu và giả vờ lo lắng hỏi, "A, anh thật sự quên mất, Du Du phải làm sao đây?"
 
“Không sao đâu.” Nguyễn Du Du mím môi cười, “Cũng may là em chuẩn bị thêm một ít.”
 
Cô lấy từ trong túi ra một chiếc phong bao lì xì khác, đặt hai tấm chồng lên nhau đưa cho Thẩm Mộc Dương: "Nào, đây là phong bao lì xì của anh hai và…… và tôi cho cậu."
 
Khóe miệng Thẩm Mộc Dương nhếch lên, dưới cái nhìn của Thẩm Mộc Bạch, cậu ấy ngoan ngoãn cầm lấy phong bao lì xì, "Cảm ơn anh hai, cảm ơn chị dâu nhỏ."
 
Cậu ấy lặng lẽ sờ hai lần, cảm thấy trong phong bao lì xì cũng không ít, bèn lững thững về phòng xem.
 
Quả nhiên một phong bao là một nghìn.
 
Hai nghìn tệ không là gì đối với Thẩm Mộc Dương nhưng cậu ấy vừa nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lớn trên ngón tay của Nguyễn Du Du.
 
Thẩm Mộc Dương thở dài, cậu ấy vẫn luôn cho rằng chiếc Rolls-Royce Phantom là do Thẩm Mộc Bạch mua, cộng thêm một căn nhà ở Lâm Yển Cư gần đại học Yến Thành, chi tiêu của anh hai ngày càng lớn, thu không bằng chi chắc là cũng sắp hết sạch rồi.
 
Cậu ấy lấy trong ví ra một tấm thẻ đã chuẩn bị từ lâu, nghĩ đến việc mượn tay ông nội để đưa cho Thẩm Mộc Bạch.
 
Cậu ấy lặng lẽ vào phòng ông lão.
 
Ông lão vừa thức giấc, sau khi tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra liền nhìn thấy Thẩm Mộc Dương ngẩn người ngồi ở trong phòng, cười mắng một tiếng, "Đồ ngốc, mới sáng sớm làm sao vậy?"
 
“Ông nội.” Thẩm Mộc Dương đi tới ôm cánh tay ông lão, nói nhỏ: “Vừa rồi chị dâu nhỏ đưa cho cháu phong bao lì xì. Ông nội cũng chuẩn bị phong bao lì xì cho chị dâu?"

 
Khi hai anh em lớn lên, không có cái gọi là phong bao lì xì, bố mẹ cũng không thèm đoái hoài, mấy năm trước sức khỏe ông nội rất yếu, không có tinh thần.
 
“Chuẩn bị xong rồi, yên tâm đi.” Đây là lần đầu tiên cháu dâu đón năm mới ở nhà họ Thẩm, cho nên đương nhiên sẽ có phong bao lì xì. Ông lão hài lòng vỗ vỗ tay Thẩm Mộc Dương, đứa cháu nhỏ đang suy nghĩ điều này, chứng tỏ là một người biết quan tâm người khác.
 
“Vậy thì ông nội cho bao nhiêu?” Thẩm Mộc Dương lay cánh tay ông lão.
 
Ông lão trừng mắt nhìn cậu ấy, “Như thế nào, cháu cũng muốn à?” Ông lão quả thật có chuẩn bị một tấm thẻ cho Nguyễn Du Du, số tiền cũng không nhỏ.
 
Đó là bởi vì cháu trai lớn không bằng cháu trai nhỏ, không có tình thương của bố mẹ nên ông sẽ giúp đỡ nhiều hơn. Xét cho cùng, tất cả tài sản đứng tên ông lão đều đã lập di chúc và sau này sẽ để lại cho Thẩm Mộc Bạch nhưng dù sao thì tiền bạc của Thẩm Mộc Bạch bây giờ cũng không phải là quá dư dả.
 
Hơn nữa, ông rất hài lòng với đứa cháu dâu này, người khác không biết nhưng ông hiểu rất rõ về sức khỏe của mình, nếu không nhờ có cháu dâu từ trên trời rơi xuống thì lần đó ông đã không thể ra viện, chưa kể bây giờ tinh thần cũng ngày một tốt hơn, tự mình đi bộ đến chân đồi rồi đi bộ về khi nghỉ ngơi xong. Đây là điều ông lão chưa bao giờ dám nghĩ đến trước đây.
 
Khi Vương quản gia đi cùng ông dạo đến chân núi, ông đã phấn khích đến mức suýt khóc và nhiều lần lẩm bẩm "Chúa trời phù hộ cho gia đình họ Thẩm."
 
Ông lão cảm thấy, chính là Chúa trời phù hộ cho gia đình họ Thẩm có được một đứa cháu dâu tốt như vậy. Theo cách nói này thì quả thật nhà họ Chu đã làm được một chuyện tốt.
 
Vì vậy, phong bao lì xì mà ông lão đưa cho Nguyễn Du Du là một tấm thẻ, đoán chừng cô bé sẽ rất vui khi nhìn thấy nó.
 
Thẩm Mộc Dương nâng cằm, "Ông nội, cháu không muốn."
 
Cậu ấy lấy thẻ ra, dúi vào tay ông lão, "Cái này, ông chỉ đưa cho chị dâu nhỏ chứ không đưa cho anh hai, lỡ như anh hai ghen tức thì sao, thẻ này là tiền tiêu vặt của cháu đã để dành. Dù sao cháu cũng không dùng nhiều như vậy nên sẽ đưa nó cho anh hai, tiện thể đừng nói là của cháu, chỉ nói là của ông nội thôi."
 
Ông lão sửng sốt một chút, sau đó nắm chặt chiếc thẻ cười nói: "Được rồi, hai anh em nên tình cảm như vậy."
 
Ông lão cũng không phải thiếu tiền, đưa cho Thẩm Mộc Bạch một thẻ khác cũng không thành vấn đề nhưng vì Thẩm Mộc Dương để dành tiền tiêu vặt cho Thẩm Mộc Bạch, lại phải nhân danh đưa cho anh hai, ông lão đương nhiên muốn hoàn thành nguyện vọng của cậu ấy.
 
Điều quan trọng nhất là sự sẻ chia và yêu thương như thế này cần được khuyến khích và khẳng định.
 
Ông lão vỗ Thẩm Mộc Dương đầy ẩn ý, ​​"Cháu là một cậu bé ngoan, sau này dù anh em các cháu, ai có thành tựu hơn thì cũng đừng quên nhau."
 
“Đương nhiên.” Thẩm Mộc Dương nhướng mày tự đắc, “Cháu là do anh hai chăm sóc cho nên ai có thể quên được nhưng tuyệt đối không thể quên anh hai.”
 
Hai người nhìn nhau cười, ông lão lấy trong ngăn kéo một chiếc phong bao lì xì rỗng khác, bỏ thẻ của Thẩm Mộc Dương vào, lặng lẽ xếp lại một góc để phân biệt.
 
Thẩm Mộc Dương chui đến phòng khách trước, Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương cũng đã xuống lầu.
 
Nguyễn Du Du nhiệt tình chào ông lão, "Chúc ông năm mới vui vẻ! Chúc ông năm mới nhiều sức khỏe! Vạn sự như ý!"
 
“Tốt, tốt.” Ông lão vui cười đến độ không khép được miệng lại, lấy ra phong bao lì xì đã chuẩn bị đưa cho Nguyễn Du Du, “Năm mới vui vẻ, Du Du.”
 
Nguyễn Du Du cười đáp: "Cảm ơn ông nội!"
 
Ông lão đưa phần của Thẩm Mộc Dương cho Thẩm Mộc Bạch, "Năm mới vui vẻ, Mộc Bạch."
 
Khóe miệng Thẩm Mộc Bạch nhếch lên, nhà bọn họ đã nhiều năm không có thói quen phát phong bao lì xì. Khi cô bé đến, ngay cả ông nội cũng tham gia vào việc vui này.
 
Anh cũng nhận lấy: "Cảm ơn ông nội!"
 
Đường Tùng Phương nhìn Thẩm Mộc Dương rồi lại nhìn ông lão, nhìn đi nhìn lại mấy lần gợi ý, thấy ông lão không có phản ứng gì, liền cười nói: "Ông không thể thiên vị như thế, phong bao lì xì không thể chỉ gửi cho cháu trai lớn mà quên mất cháu trai nhỏ."
 
Nếu phong bao lì xì dày cộp lên thì bà ta sẽ không quan tâm đến. Rốt cuộc, nếu chi ra bằng tiền mặt nhiều nhất cũng chỉ là 10.000 nhân dân tệ thôi, 100 tờ tiền là có thể nhét đầy phong bao lì xì rồi. Mấu chốt là phong bao lì xì rất mỏng, rõ ràng là tấm thẻ trong ấy, nếu như vậy chắc hẳn là không ít tiền rồi!
 
Thẩm Vinh Hưng trừng mắt nhìn bà ta, người vợ này chỗ nào cũng tốt nhưng lại có cái nhìn nông cạn, gia sản đã nhiều không đếm xuể mà vẫn còn đi tính toán chút ít cỏn con đó.
 

Ông lão với vẻ mặt lãnh đạm, Thẩm Mộc Dương rút trong túi ra phong bao lì xì mà Nguyễn Du Du vừa đưa, "Đưa rồi, đã đưa từ rất sớm rồi."
 
Chỉ có một góc của chiếc phong bao lì xì lộ ra, Đường Tùng Phương cũng không phân biệt được là tiền mặt hay là thẻ, cộng thêm ánh nhìn cau có của Thẩm Vinh Hưng bà ta cũng không dám hỏi thêm, nghĩ sẽ tìm dịp để hỏi con trai mình xem được bao nhiêu tiền.
 
Ông lão không để ý đến chút tâm tư đó của Đường Tùng Phương, ông đang nhìn chiếc nhẫn trên tay của Nguyễn Du Du.
 
Trên chiếc nhẫn có một viên kim cương to lấp lánh, không thể bỏ lơ được. Kim cương không có gì là hiếm, mấu chốt là chiếc nhẫn được đeo ở ngón giữa bên tay trái của cháu dâu, chính là nơi nên đeo nhẫn đính hôn.
 
Thẩm Mộc Bạch nhận được cái nhìn khó hiểu của ông lão, chủ động giải thích: "Ông nội, cháu và Du Du chưa tổ chức hôn lễ. Chúng cháu định tổ chức hôn lễ vào tháng 4 hoặc tháng 5. Ông nghĩ sao?"
 
Ông lão lập tức vui cười, "Được lắm, nhất định phải tổ chức cho thật náo nhiệt!"
 
Ông lão hiểu giới trẻ thích hôn lễ kiểu phương Tây, trong đó có mục trao nhau nhẫn cưới. Chắc mẩm bọn nhỏ định thời điểm ấy mới đổi sang đeo nhẫn cưới. Cũng đúng, như vậy sẽ chính thức hơn.
 
“Hôn lễ là sự kiện trọng đại của đời người nên đừng cẩu thả!” Ông lão cười cho đến khi mắt híp lại, “Địa điểm, trang phục, sẽ mời bao nhiêu khách, các cháu hãy tự quyết định nhé và ông sẽ bỏ tiền ra!"
 
Ông hài lòng nhìn cháu trai lớn và cháu dâu, càng nhìn ông càng vui.
 
Nhà họ Thẩm đã nhiều năm không có hỷ sự nào, từ khi cháu dâu vào cửa ngày càng thêm sung túc, phúc khí đầy nhà. Khi nghe tin sắp tổ chức hôn lễ thì ông lão vui mừng khôn xiết.
 
“Hôn lễ?” Thẩm Vinh Hưng cau mày, “Có phải quá vội vàng không, đã đầu tháng hai rồi, còn hai ba tháng nữa thôi.” Dù sao cũng là con ruột của mình, giống ông lão nói, hôn lễ là sự kiện trọng đại của đời người nên không được cẩu thả.
 
Đường Tùng Phương trong lòng thầm vui, vội vàng càng tốt, vội vàng như thế tiêu tiền sẽ càng ít, tốt nhất là người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm. Khi đó, nếu có thành trò hề thì bà ta cũng nhất định không giúp đỡ gì.
 
Bà ta cười nói: "Chuyện của bọn trẻ chúng ta đừng xen vào. Sự nhìn nhận của bọn trẻ cũng khác với chúng ta. Ví dụ như trang phục chúng ta chọn chưa chắc đã hợp ý nên tốt hơn hết là đừng quản quá nhiều. Như ông lão nói hãy để bọn trẻ tự quyết định về địa điểm tổ chức, trang phục hay quy trình gì đấy."
 
Thẩm Mộc Dương vừa vui mừng vừa lo lắng, "Anh hai, sao anh không tìm một công ty tổ chức hôn lễ, vừa chuyên nghiệp lại có kinh nghiệm phong phú."
 
Thẩm Mộc Bạch nắm tay Nguyễn Du Du, "Du Du và tôi sẽ toàn quyền xử lý chuyện này, không cần phải lo lắng về điều đó. Tôi có tiền, tiền của ông nội sẽ được giữ lại trước, khi nào thực sự không đủ mới hỏi mượn ông.”
 
Ông lão gật đầu, “Được rồi, cứ quyết như vậy đi.” Ông lão có chút hối hận, vừa rồi lẽ ra phải đưa thẻ của mình cho cháu trai lớn, trong thẻ của Thẩm Mộc Dương chắc cũng không nhiều tiền.
 
Bởi vì có một hôn lễ sẽ được tổ chức, những ngày tiếp theo rất náo nhiệt.
 
Hết lần này đến lần khác, Thẩm Mộc Dương nảy ra nhiều ý tưởng quỷ quái, điên rồ và Nguyễn Du Du không phản bác lại cậu ấy, cô chỉ lặng lẽ ghi vào sổ với rất nhiều gạch đầu dòng.
 
Nào là "hôn lễ truyền thống, cô dâu và chú rể mặc bộ lễ phục đuôi tôm rất ngầu", "cô dâu và chú rể ăn mặc như cướp biển vùng Caribê và hôn lễ của họ được tổ chức trên một con tàu bị thủng", "hoặc hôn lễ được tổ chức thành vũ hội hóa trang, cô dâu còn chú rể và khách mời được hóa trang thành những nhân vật trong truyện thần thoại, cổ tích" v.v…
 
Sau đó, quyển sổ tay bị Thẩm Mộc Bạch nhìn thấy, ngón tay sắc bén gõ vào quyển sổ tay, nhìn Thẩm Mộc Dương cười, "Được rồi, sau này kết hôn, hãy chọn một trong những ý tưởng điên rồ này."
 
Thẩm Mộc Dương tưởng tượng mà rùng mình, nếu như truyền ra ngoài, ước chừng sẽ không có cô gái nào tới gả cho cậu ấy. Thẩm Mộc Dương ngoan hơn, Nguyễn Du Du suy nghĩ mấy ngày, rốt cục nghĩ được dáng vẻ đại khái khi tổ chức hôn lễ.
 
“Tiểu Bạch, chúng ta tổ chức hôn lễ kiểu phương Tây nhé?” Nguyễn Du Du tựa vào vòng tay của Thẩm Mộc Bạch, đôi mắt lấp lánh, “Có cỏ xanh và cổng chào làm bằng hoa, em mặc váy cưới, anh mặc vest. Anh nghĩ sao?"
 
“Được, chỉ cần Du Du thích, muốn tổ chức hôn lễ kiểu như thế nào cũng được.” Thẩm Mộc Bạch mỉm cười cúi đầu hôn lên trán cô, “Anh sẽ sắp xếp công ty phụ trách kế hoạch tổ chức hôn lễ, Du Du chỉ cần đưa ra yêu cầu và không cần quan tâm đến các chi tiết của việc triển khai."
 
Nguyễn Du Du nhìn lâu, "Tiểu Bạch, em muốn mời Chử Viên tham gia."
 
Thẩm Mộc Bạch gật đầu, "Mời tất cả bạn học mà em thân thiết."
 
Nguyễn Du Du suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Anh nói xem——em có nên học nấu ăn không? Không thể lúc nào cũng gọi đồ ăn được. Em phải cố gắng trở thành một người vợ, người mẹ tốt."
 

Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, "Không, anh không thể chịu được khi để Du Du làm việc vất vả."
 
Anh siết chặt lòng bàn tay dịu dàng và mềm mại của Nguyễn Du Du, “Khi chúng ta về, chúng ta sẽ chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn, có đầu bếp và bảo mẫu, Du Du không cần học gì cả. Mỗi ngày đến trường làm xong bài tập và có thời gian rảnh rỗi thì dành thời gian nhiều hơn cho anh nhé?"
 
Cô bé ngày nào cũng phải tự học một lúc, đến lúc khai giảng ban ngày thì lên lớp, chiều tối về nhà còn ôn bài, làm sao có thời gian học nấu ăn hay gì đó. Anh không thể chịu đựng được khi cô lại bị bỏng lần nữa. Ngoài ra, hai người sẽ tổ chức hôn lễ trong tương lai và thời gian của cô bé vào ban đêm tất cả sẽ là thuộc về anh……
 
“Chuyển nhà?” Nguyễn Du Du mở to mắt, “Chuyển đi đâu vậy?
 
"Nó vẫn sẽ ở trung tâm thành phố, đến nơi Du Du sẽ biết."
……
 
Hai người ở lại với ông lão cho đến ngày mồng ba tháng giêng âm lịch mới rời đi, Thẩm Mộc Bạch trực tiếp lái xe về nhà mới của họ.
 
“Cái này… Chử Viên nói ở trung tâm thành phố không có biệt thự lớn như vậy.” Nguyễn Du Du nhìn căn biệt thự ba tầng trước mặt, ngẩn người. Cô đến thế giới này đã được nửa năm, quả thực vẫn sẽ có biệt thự ba tầng ở trung tâm thành phố nhưng chưa từng thấy một căn nào có sân vườn trước sau rộng lớn như vậy.
 
“Chỉ là hiếm thôi, chứ không phải không có.” Thẩm Mộc Bạch nắm tay cô đi vào cửa, “Sân vườn trước rộng hơn, có thể trồng một số loại hoa và cây mà Du Du thích. Nếu muốn nuôi mèo, chó vẫn có đủ không gian cho chúng chơi đùa."
 
Điều anh không nói là: trong tương lai, nếu có thêm trẻ con vẫn có thể chơi đùa trong sân. Trẻ con thích chạy nhảy nghịch ngợm, sân vườn càng rộng chơi càng vui.
 
Gặp qua tất cả đầu bếp, bảo mẫu, tài xế và tất cả người hầu trong gia đình, Thẩm Mộc Bạch đưa Nguyễn Du Du đi xem xung quanh ngôi nhà mới.
 
Căn biệt thự thực sự cao bốn tầng, ba tầng trên mặt đất và một tầng hầm rưỡi ở phía dưới.
 
Có một căn phòng ở tầng một được trang trí rất đẹp, gồm phòng ngủ chính và có cả phòng tắm nữa, vừa nhìn là đã biết là để dành cho ông lão.
 
Thẩm Mộc Bạch nói: "Ông nội chưa hẳn sẽ ở chung với chúng ta nhưng cứ để trống phòng, thuận tiện cho việc ông đến thăm và muốn ở lại vài ngày."
 
Nguyễn Du Du gật đầu, hiện tại sức khỏe ông lão đã tốt hơn nhiều rồi, ước chừng việc đi lên lầu cũng không có vấn đề gì nhưng về già sợ ngã, không nên leo cầu thang thì tốt hơn.
 
Có hai phòng dành cho trẻ em trên tầng hai, một theo phong cách công chúa nhỏ màu hồng và một theo phong cách hoàng tử bé màu xanh lam.
 
Nguyễn Du Du đỏ mặt khi nhìn thấy nó, cô ấy mím môi cười bí mật nhưng không nói gì.
 
Thẩm Mộc Bạch chú ý tới biểu hiện của cô, thấy cô bé không có biểu hiện gì không vui, liền biết cô vẫn thích trẻ con. Nghĩ rằng sau này họ sẽ có một cặp, đứa con trai giống mình, đứa con gái sẽ nhu mì dễ thương như cô vợ bé bỏng, trong lòng nóng ran, siết chặt lấy tay cô.
 
Phòng của cả hai đều ở trên tầng ba, cạnh nhau, cạnh phòng làm việc.
 
Nguyễn Du Du đẩy cửa vào, khi nhìn thấy cách bài trí của căn phòng, cô tròn mắt ngạc nhiên.
 
Tầng dưới là phòng công chúa nhỏ thì phòng này là phòng công chúa thực sự.
 
Nguyễn Du Du mê mẩn chiếc giường lớn mềm mại, được phủ một tấm rèm vải từ trên xuống. Căn phòng thông trực tiếp với phòng thay quần áo, có hai dãy quần áo được treo trong đó, một dãy là quần áo bình thường như áo phông và quần jeans mà Nguyễn Du Du thường mặc và dãy còn lại là tất cả các loại váy đầm. Dưới hai hàng quần áo là giày và túi xách được phối sẵn. Phía dưới dãy quần áo thường nhật là giày thể thao, ủng lót lông và balo. Phía dưới dãy váy đầm là giày da và clutch nhỏ. Nguyễn Du Du nhìn vào khu giày da, không có giày cao gót, đều là giày gót thấp và đế bằng.
 
Ở cuối phòng thay quần áo có dãy những món phụ kiện. Có mũ, khăn choàng cổ và găng tay mà cô thích, cũng như vòng cổ và vòng tay đắt tiền nhưng không có hoa tai, vì Nguyễn Du Du không xỏ lỗ tai.
 
"Tiểu Bạch——" Nguyễn Du Du xoay người nhào vào trong vòng tay của Thẩm Mộc Bạch, ôm lấy eo gầy của anh, ngẩng mặt lên, lẩm bẩm nói: "Anh, sao anh lại tốt như vậy?"
 
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, “Như vậy là tốt rồi sao?” Cô bé thật sự rất dễ thỏa mãn, chỉ là trang trí sắp xếp một căn phòng cho cô là đã cảm động thành ra như thế này.
 
Anh biết đó không phải là vì tiền, nếu cô bé thực sự yêu tiền, cô có thể bán một vài chiếc bùa. Chỉ cần cô bằng lòng, hẳn là có vô số người ở Yến Thành xếp hàng chờ cô vẽ bùa.
 
“Ừm, như thế là rất tốt rồi.” Nguyễn Du Du dúi cái đầu nhỏ của mình lên ngực anh vài cái, thì thào nói: “Tiểu Bạch, anh là người tốt nhất mà em từng gặp, cảm ơn ông trời đã cho em đến bên anh.”
 
Trái tim của Thẩm Mộc Bạch rung động và anh hỏi, "Du Du, gia đình của em……họ đối xử với em như thế nào?"
 
Nguyễn Du Du nhẹ nhàng lắc đầu, "Không tốt."
 
Thẩm Mộc Bạch siết chặt vòng tay ôm cô, anh cảm thấy đau lòng.
 
Anh hỏi về gia đình của cô ở thế giới đó, đâu mới là gia đình thật của cô, vậy chắc cô bé cũng đã trả lời.
 
Thẩm Mộc Bạch không hiểu, một cô bé đáng yêu như vậy làm sao lại không được người nhà yêu thích? Không phải bố mẹ nào cũng sẽ yêu con cái, như Thẩm Vinh Hưng không yêu thương anh nhưng mà cô bé……vốn có sức khỏe không tốt.
 
Một đứa con ốm đau thường xuyên, một năm thì có hơn phân nửa thời gian đã nằm trong viện nhưng vẫn còn vẽ bùa để kiếm tiền cho bố mẹ, làm sao bố mẹ không hài lòng với một đứa con gái như vậy?

 
Trái tim anh như bị kim châm mấy lần, vừa xót lại vừa đau, anh cúi đầu hôn lên đầu Nguyễn Du Du, "Không sao đâu, sau này có anh rồi."
 
Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên, đôi mắt đen và sáng nghiêm túc nhìn anh, cái đầu nhỏ gật đầu, "Ừm, Tiểu Bạch, em có anh là đủ rồi."
……
 
Những người nổi tiếng ở Yến Thành về cơ bản đều biết nhau, đặc biệt là trong các gia đình quý tộc.
 
Hàng năm vào ngày 5 tháng giêng âm lịch, một số gia đình quý tộc sẽ chủ trì tổ chức một bữa tiệc linh đình không quá nhỏ nhưng cũng không quá lớn, nó giống như một buổi hội kinh doanh nhưng chỉ mời những người nổi tiếng thực sự ở Yến  Thành. 
 
Trước khi nhà họ Chu phá sản, Chu Quốc Vượng đã nhiều lần muốn tham dự bữa tiệc này khi còn đang trong thời kỳ phong độ nhưng chưa bao giờ nhận được lời mời.
 
Bữa tiệc năm nay diễn ra giống như thường lệ, những người có mặt đều là những gương mặt quen thuộc. Nhưng có một sự khác biệt, tôi nghe nói rằng người bí ẩn đứng đầu Dược Hoa sẽ đưa vợ của mình tham dự bữa tiệc.
 
Đó là lý do chỉ riêng nguồn tài chính thôi thì vẫn chưa đủ điều kiện để được mời đến một bữa tiệc như vậy nhưng nguồn tài chính của Dược Hoa thực sự quá mạnh, đã vượt qua những quý tộc hào môn ở Yến Thành, vượt qua Thẩm Thị chẳng hạn.
 
Thêm vào đó, người đứng đầu của Dược Hoa quá bí ẩn, chưa bao giờ nhận lời phỏng vấn, cũng chưa bao giờ lộ mặt trước truyền thông công chúng, điều này khiến mọi người rất tò mò. Thần thánh phương nào? Chỉ trong vòng chưa đầy mười năm mà đã gây dựng được một đế chế doanh nghiệp được kỳ vọng lớn như vậy, nó dường như đã vững vàng ngồi vị trí hàng đầu của Yến Thành.
 
Những người có mặt nhìn đi nhìn lại xung quanh đều là gương mặt cũ, hiển nhiên là người đứng đầu của Dược Hoa vẫn chưa tới.
 
Đường Tùng Phương mặc một bộ sườn xám bằng sợi mây thơm, tuy đã ở tuổi trung niên nhưng bà ta vẫn chăm sóc gìn giữ dung mạo cẩn thận, với mái tóc búi cao và cổ tay đeo những chiếc vòng ngọc mà bà chỉ đeo vào những dịp quan trọng.
 
Vào lúc này, bà ta đang nói chuyện thì thầm với một vài người phụ nữ bên cạnh.
 
"Mọi người nghĩ người đứng đầu của Dược Hoa là người như thế nào? Để xây dựng đế chế kinh doanh như vậy, anh ta chắc là người có thủ đoạn và xuất thân nhưng không ai biết anh ta là ai?"
 
"Ừ, bí ẩn quá. Không hiểu sao lại đột nhiên nghĩ thông rồi. Đồng ý tham dự bữa tiệc này?"
 
“Này, Mộc Dương của bà còn chưa có bạn gái sao?” Người phụ nữ ở bên dùng cùi chỏ chạm vào Đường Tùng Phương, “Nếu thích hợp, đây là cơ hội tốt.”
 
Đường Tùng Phương ngay lập tức động lòng.
 
Nếu bà ta thực sự có thể liên kết hôn nhân với Dược Hoa, bà ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nếu Mộc Dương kết hôn với công chúa của Dược Hoa, bà ta và Dược Hoa sẽ là xui gia, đến lúc đó, bà ta sẽ có thể nở mặt nở mày với cả hội phu nhân của Yến Thành này.
 
Chỉ không biết gia đình người đứng đầu của Dược Hoa có con gái vừa đúng lứa tuổi lại chưa có đối tượng hay không.
 
Nếu vừa hay như vậy, với ngoại hình của Mộc Dương, chỉ cần cậu ấy nỗ lực bỏ chút tâm tư hơn nữa, nhất định sẽ có thể chiếm được trái tim của cô gái.
 
Đường Tùng Phương đang nghĩ thầm nên lấy cớ nói chuyện với vợ của Dược Hoa như thế nào, sau đó làm sao để không lộ dấu vết để hỏi được cô ta có con gái không thì có người ở bên nhẹ nhàng đẩy bà ta, "Này, đứa con riêng rẻ tiền của bà sao lại đến đây?"
 
Đường Tùng Phương quay đầu lại nhìn. Quả nhiên, Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du đang bước qua cánh cổng.
 
Thẩm Mộc Bạch mặc một bộ đồ đen, cao ráo và đẹp trai, trong khi Nguyễn Du Du mặc một chiếc váy màu xanh ngọc bích, nhỏ nhắn và dễ thương.
 
“Là con dâu của bà à?” Người ở bên cạnh kinh ngạc nói: “Con dâu bà thật là xinh đẹp!”
 
Trên cổ Nguyễn Du Du là chiếc vòng cổ kim cương mà lần trước Thẩm Mộc Bạch đã mua cho cô, sáu mươi tám viên kim cương đủ kích cỡ chói lọi nhưng dù kim cương có chói mắt đến đâu cũng không thể che giấu được vẻ rực rỡ của chính Nguyễn Du Du.
 
Đôi mắt hạnh của cô bé đen và sáng, đôi má trắng nõn mềm mại, đôi môi căng mọng đỏ mọng, chiếc váy màu xanh ngọc bích khiến làn da cô trắng như sữa.
 
Ngay khi hai người bước vào, sảnh tiệc yên lặng trong giây lát, giống như có người ấn nút tạm dừng, mọi người đều ngừng bàn tán mà nhìn về phía bọn họ.
 
Thẩm Vinh Hưng cũng sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, bước nhanh tới gần anh, trên mặt lộ ra vẻ ảm đạm, mắng: "Mày ở đây làm gì?! Đây không phải là nơi bọn mày có thể đến!"
 
Đây là bữa tiệc dành cho những người quyền thế và nổi tiếng và không có nhiều người được mời. Hầu hết họ đến với vợ chứ không phải với gia đình và con cái của họ.
 
Chẳng hạn như ông ta, cho dù rất muốn Thẩm Mộc Dương đến đây làm quen với mấy vị tiền bối nhưng cũng phải cố nén suy nghĩ của mình lại.
 
Nếu Thẩm Mộc Bạch muốn lẻn vào dưới danh nghĩa của ông ta, không chỉ Thẩm Mộc Bạch sẽ xấu hổ mà ngay cả ông ta còn cảm thấy mình không thể cứu được thể diện và sẽ đuổi anh đi mà không cần ai khác động thủ.
 
Tác giả có chuyện muốn nói: Cám ơn các tiểu khả ái về tấm vé free:
Dư Quân ném mìn, thời gian ném: 2019-0
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận