Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn


Editor: Mộc An Chi“Con trai cô ngoan thật đó.” Người phụ nữ bên cạnh thấy cách bọn họ ở chung, hâm mộ không thôi.Lâm Khinh Khinh cười cười với cô ấy: “Chị quá khen rồi.

Hải Từ, dì khen con, con phải nói cảm ơn.”Rất nhiều người mẹ khi nghe người khác khen con mình, đều sẽ khiêm tốn nói: Nói gì vậy, đó là chị không nhìn thấy lúc đứa nhỏ này nghịch ngợm thôi.

Nhưng đối với Lục Hải Từ, Lâm Khinh Khinh sẽ không nói như vậy.Đầu tiên, cô chưa từng thấy đứa nhỏ này nghịch ngợm.


Tiếp theo, từ trong trí nhớ nguyên chủ biết được, bạn nhỏ Lục Hải Từ chính là một bé ngoan từ khi biết nói.Cho nên Lâm Khinh Khinh không khiêm tốn phủ nhận, nhưng đứng trước lời khen ngợi của người khác, điều đầu tiên Lâm Khinh Khinh dạy Lục Hải Từ chính là học được nói cảm ơn.Cảm ơn, có đôi khi là một cách khiêm tốn khác.

Lấy thân phận bạn nhỏ như Lục Hải Từ, không cần phải khiêm tốn phủ nhận, mà là cổ vũ và đồng tình của cô.Lục Hải Từ lộ ra nụ cười tươi đặc biệt xán lạn của trẻ con, nói với người phụ nữ ở đối diện: “Cảm ơn dì.”Bé tươi cười xán lạn, giống như ánh mặt trời rạng rỡ nhất, có thể chói mù mắt người khác.Người phụ nữ nhìn cậu bé, cũng không nhịn được mỉm cười.Lâm Khinh Khinh không quen đối phương, dưới tình huống đối phương không mở miệng, cô cũng không chủ động nói gì.Từ khi cô tỉnh lại đến bây giờ, chưa từng thấy có người tới thăm người phụ nữ, cho nên cô không muốn chủ động tìm đề tài, miễn cho đụng đến chỗ kiêng kị của người ta.Chẳng qua, hiện tại tinh thần cô không tồi, ngồi không cũng nhàm chán, vì thế dứt khoát nói chuyện phiếm với Lục Hải Từ: “Bạn nhỏ Tiểu Hải Từ, chúng ta cùng chơi một trò chơi được không?”Bạn nhỏ Lục Hải Từ vừa nghe chơi trò chơi thì rất hứng thú, nhưng cậu bé lắc đầu ngay sau đó, còn nghiêm túc nói: “Mẹ ơi, bây giờ mẹ bị bệnh vẫn chưa khỏe hẳn, không thể chơi trò chơi.

Bị bệnh còn muốn chơi trò chơi, là chuyện chỉ những bạn nhỏ không nghe lời mới làm.”Phụt……Người phụ nữ bị lời nói của Lục Hải Từ chọc cười.Ngay cả Lâm Khinh Khinh cũng nhịn không được cười ra tiếng: “Phải phải phải, bạn nhỏ Lục Hải Từ nói rất đúng, ta sai rồi.

Thế chúng ta chơi trò một hỏi một trả lời được không?”Lục Hải Từ thở dài, dùng giọng điệu bất đắc dĩ bắt nói: “Được rồi, vậy mẹ muốn hỏi cái gì nha?”Đúng là hết cách mà, khó trách dì gia gia nói, nữ đồng chí tựa như các bạn nhỏ, đều phải dỗ dành thật tốt.


Mẹ cũng vậy, đã bị bệnh còn muốn chơi trò chơi.Một hỏi một trả lời cũng là trò chơi được không? Cậu bé cũng không dễ lừa như mấy bạn nhỏ ba tuổi.Lâm Khinh Khinh mím môi, nhịn cười đến đau bụng.

Thật vất vả kìm lại, cô hỏi: “Bạn nhỏ Lục Hải Từ, con thích ăn cái gì nhất?”Lục Hải Từ nghĩ nghĩ: “Con thích ăn kẹo sữa và bánh bao thịt nhất.”Bởi vì mẹ Quý Dương từng mua kẹo sữa và bánh bao thịt cho Quý Dương, cậu bé vĩnh viễn nhớ rõ dáng vẻ Quý Dương ăn kẹo sữa và bánh bao thịt, cảm giác cậu ấy siêu hạnh phúc.Cho nên, cậu bé cũng muốn mẹ cho cậu ăn kẹo sữa và bánh bao thịt.

Như vậy, nhất định bé sẽ càng hạnh phúc hơn Quý Dương gấp nhiều lần.Nhưng mẹ đã cho cậu bé kẹo sữa, nếu có thể cho bé thêm bánh bao thịt thì tốt rồi.

Như vậy, cậu sẽ nói với Quý Dương, mẹ bé cũng cho cậu ăn kẹo sữa và bánh bao thịt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui