Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Phụ Niên Đại Văn


Editor: Mộc An ChiLâm Khinh Khinh ghi nhớ thứ Lục Hải Từ thích ăn, từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được, trước khi Lục Thừa có nhiệm vụ đã cho cô ta 100 đồng và một ít phiếu, hơn nữa khi nguyên chủ lấy chồng, bà nội Lâm cũng cho cô ta 100 đồng làm của hồi môn, ngoài ra sau khi gả cho Lục Thừa, dì Lục Thừa lén cho cô ta 1500 đồng, cho nên trước mắt cô phi thường có tiền.

Nhắc đến việc dì Lục Thừa cho 1500 đồng tiền, dì Lục Thừa nói là quà ra mắt cho cháu dâu, thật ra chính là tiền của cây nhân sâm lâu năm kia.

Bà nội Lâm nói đây là của hồi môn cho cháu gái, sao dì Lục Thừa có thể mặt dày dùng của hồi môn của cháu dâu được chứ?Cho nên đây là biến tướng trợ cấp cô ta.

Chẳng qua, nguyên chủ lén giữ số tiền này, dù là người nhà họ Lâm hay Lục Thừa, cô ta đều giữ bí mật.

Nghĩ đến này, Lâm Khinh Khinh cũng cạn lời.


Người nhà họ Lâm suy nghĩ cho cô ta đến vậy, nhân sâm lâu năm đáng giá 1200 đồng cũng cho cô ta làm của hồi môn, vậy mà cô ta không nói cho người nhà họ Lâm biết về số tiền này, quả thật ích kỷ bạc bẽo.

Phải biết rằng, bà nội Lâm tự ý đưa củ nhân sân này cho cô ta làm của hồi môn, cho dù những người khác trong nhà họ Lâm yêu thương cô ta, chẳng qua đứng trước một số tiền lớn như này, sao bọn họ có thể không so đo?Chẳng qua, bà nội Lâm giấu giếm tốt, chuyện nhân sâm lâu năm này, những người khác trong nhà họ Lâm không biết, cũng may là bọn họ không biết, bởi nếu biết, chắc chắn nhà họ Lâm sẽ loạn cả lên vì chuyện này.

Lâm Khinh Khinh nghĩ đến đây, quyết định chờ Lục Thừa trở về sẽ nói rõ về 1500 đồng tiền với anh, xem ý kiến của Lục Thừa ra sao.

Đồng thời, đến lúc đó cũng phải nói một tiếng cho bà nội Lâm biết, nhưng vẫn phải chờ gặp mặt trực tiếp.

Nếu cô viết thư, lỡ như bị những người khác trong nhà họ Lâm nhìn thấy, công sức bà nội Lâm che giấu coi như đổ sông đổ bể, cũng sẽ khiến những người khác trong nhà họ Lâm oán hận bà nội Lâm.


Đương nhiên, da mặt cô không dày đến mức thoải mái dùng tiền của nguyên chủ, chỉ là hiện tại bản thân cô không có tiền, chờ sau khi cô có tiền, cô sẽ không đụng đến số tiền của nguyên chủ, hoặc thay đổi các cách hiếu thuận bà nội Lâm và cha mẹ nguyên chủ trong tương lai.

Về phần tiền của Lục Thừa, tạm thời cứ yên tâm thoải mái sử dụng, coi như tiền lương bao ăn bao ở chăm sóc con của anh, nhưng vẫn phải ghi chép kĩ càng số tiền cô dùng cho bản thân, chờ sau này cô kiếm được tiền trả lại cho anh.

Thành thật mà nói, cô vẫn muốn tự tìm một công việc.

Biết Lục Hải Từ thích ăn kẹo sữa và bánh bao thịt, Lâm Khinh Khinh nói: “Vậy chờ mẹ xuất viện, ngày mai đi xem có mua được thịt không, nếu mua được thì ngày mai sẽ làm bánh bao thịt cho con ăn.

”Lục Hải Từ nghe xong sửng sốt, ngay sau đó oa một tiếng khóc: “Oa hu hu hu……”Tiếng khóc này chẳng những dọa cho Lâm Khinh Khinh hoảng sợ, mà cũng khiến người phụ nữ cùng phòng bệnh hoảng sợ.

“Sao vậy sao vậy?” Lâm Khinh Khinh vội vàng ôm lấy cậu bé, ôm cậu vào trong ngực, còn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Sao tự nhiên lại khóc?”Nhưng sau cái ôm của cô, tiếng khóc của Lục Hải Từ càng lớn hơn nữa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận