Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Sớm Chết Của Nam Phụ Cố Chấp


Tác giả: Trường Diệp
Edit: ChiiChoo
Beta: Hikaririiin_
_________________________
"Anh trai, em có để lại chút thức ăn cho anh......" Cố Họa do dự một chút, nói tiếp: "Vậy thôi ạ..

em lên lầu."
Tần Giao nhìn thức ăn trên bàn, thật ra anh đã ăn tối rồi.

Tần Giao đi đến cạnh bàn ăn, đặt đồ ngọt trong tay xuống bàn, hỏi Cố Họa còn đang nhìn lén anh rồi từ từ lên lầu, "Tôi có mua đồ ngọt, em có muốn ăn không?"
Cố Họa nghe Tần Giao nói xong hai mắt lập tức tỏa sáng, nhanh chóng chạy đến trước mặt Tần Giao, "Muốn ăn, cảm ơn anh trai."
Cố Họa mở hộp đựng ra, bên trong là một chiếc bánh mousse xoài nhỏ nhìn rất tinh xảo, Cố Họa dừng động tác, lẩm bẩm một mình, "A Noãn thích ăn xoài."
Lúc Tần Giao vừa bước vào, Cố Họa đã bắt gặp sự kinh ngạc lóe lên trong mắt anh, cái bánh mousse xoài lúc này càng làm khẳng định thêm suy nghĩ của Cố Họa: Tần Giao cho rằng cô đã về nhà.

"Hửm?" Tần Giao không nghe được lời Cố Họa nói.

Cố Họa cười, "Em nói, em thích ăn dâu tây."
Tần Giao nhìn quả xoài, nụ cười của Cố Họa làm cho Tần Giao có chút hụt hẫng, chẳng qua cảm xúc này như bị thứ gì đó đè nén lại.

"Được, tôi đã nhớ, lần sau mua dâu tây cho em." Tần Giao nói.

Một câu nói đơn giản đã khiến Cố Họa vui vẻ trở lại.

Cố Họa ăn một chút bánh ngọt, quang minh chính đại mà nhìn Tần Giao.

Tần Giao cảm giác dường như đã quen ánh mắt không kiêng nể gì của Cố Họa, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn thẳng cô, "Mau ăn đi, ngày mai em còn phải đi học."
Cố Họa ngây ngô cười nói, "Tuân mệnh!"

Tần Giao cũng cười đáp trả cô.

Cố Họa cảm thấy vị ngọt của bánh mousse xoài cũng không ngọt bằng nụ cười của Tần Giao, làm Cố Họa cảm thấy thỏa mãn ăn xong bánh ngọt.

Cố Họa xuất hiện, khiến cho buổi tối Tần Giao về nhà sớm hơn, phòng khách luôn được bật đèn sáng chờ anh, mỗi lần mở cửa chỉ cần mới có động tĩnh, Cố Họa đã đi đến trước cửa, luôn nở nụ cười rạng rỡ nhất chờ đợi Tần Giao.

Thậm chí có đôi khi Cố Họa còn có thể nhận biết được tiếng xe của Tần Giao, Tần Giao còn chưa tới cửa, Cố Họa đã mở cửa chờ anh.

Chẳng qua cũng có lúc Cố Họa chịu không nổi, tuy rằng thành tích Cố Họa khá tốt, nhưng mà cũng khó chống đỡ được bài tập quá nhiều, làm xong bài tập liền ngủ luôn ở trên sô pha trong lúc chờ đợi.

Tần Giao đẩy cửa ra, lần đầu tiên Cố Họa không có đang đợi anh, trong lòng có chút không quen.

Tần Giao nhìn túi dâu tây trong tay đành phải cất vào trong tủ lạnh.

Tần Giao đang chuẩn bị lên lầu, phía sau sô pha truyền đến nỉ non, "Tần Giao, đại......!đồ đại ngốc." Tần Giao không nghe rõ, nhưng phản ứng đầu tiên đoán được là Cố Họa.

Anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh sô pha rồi ngồi xổm xuống, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Cố Họa yên tĩnh như vậy, Tần Giao khó có khi nghiêm túc đánh giá Cố Họa, bất tri bất giác giống như muốn đem khuôn mặt cô in đậm vào trong tâm trí.

Chỉ có điều, Tần Giao lại không biết điều đó.

Cố Họa không giống như Vu Khê Vũ là kiểu đem đến cho người ta cảm giác đẹp đến kinh diễm khi lần đầu gặp mặt, nhưng nét mặt cô lại rất hài hòa, thêm một chút thì không hợp, nhưng thiếu một chút thì lại không đủ.

Tần Giao lúc này mới để ý thấy, khóe mắt Cố Họa có một viên lệ chí như ẩn như hiện, vốn dĩ đã toát ra vẻ ngọt ngào của một thiếu nữ, còn giờ lại thêm một chút quyến rũ.

Cố Họa giống như mơ thấy gì, mím môi không vui, Tần Giao buồn cười nhất thời nghĩ đến những lời nói mớ vừa rồi, nhẹ giọng nói, "Cố Họa, em vừa nói gì?"
Tần Giao có một chút tò mò, chính anh cũng chưa chú ý, bản thân lại có thể tò mò đến lời nói mớ của Cố Họa, thậm chí còn mơ hồ mong đợi cô trả lời.


Không nghĩ tới, Cố Họa lại phẫn uất mà nói, "Tần Giao là......!Là đồ đại ngốc."
Tần Giao lần đầu tiên nghe được Cố Họa gọi tên mình, không ngờ lại êm tai như vậy, chẳng qua anh chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Họa sẽ mắng mình trong mơ.

Tần Giao định giơ tay búng vào trán Cố Họa, nhưng lại cố gắng đè nén suy nghĩ ấu trĩ này xuống, nhẹ nhàng vỗ vai cô, "Cố Họa, dậy đi, về phòng rồi ngủ."
Cố Họa mới ngủ được chút, nóng nảy đẩy tay Tần Giao ra, Tần Giao tiếp tục vỗ Cố Họa, lời nói lại hàm chứa ý cười, "Rời giường, trời đã sáng, em bị muộn học rồi."
Giấc ngủ của Cố Họa bị quấy rầy nên tâm trạng không vui liền nắm lấy tay Tần Giao, tay Tần Giao bị cô đè lên cổ, Tần Giao giơ tay lên, cứng đờ tạo thành quyền, chuẩn bị rút ra.

Không ngờ Cố Họa lại nghiêng người, chuẩn bị lăn xuống ghế sô pha, Tần Giao sợ tới mức vội vàng đỡ lấy cô.

Cố Họa lập tức vui vẻ, sau lưng cô được tay Tần Giao bảo vệ.

Ánh mắt đầu tiên của cô khi tỉnh lại chính là khuôn mặt khẩn trương hoảng sợ của Tần Giao.

Cố Họa lần đầu tiên gần Tần Giao như vậy, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở đối phương.

Tần Giao rút ra tay, quay đầu che đi vẻ mặt hoảng sợ, thế cho nên Cố Họa cũng không thấy được khuôn mặt ửng đỏ của Tần Giao.

Cố Họa đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt khi tỉnh dậy lúc nãy có dữ tợn không! Vậy chẳng phải hình tượng của mình trong lòng Tần Giao sẽ giảm đi sao.

Nhưng khi nghĩ lại thì cảm thấy nếu là có hình tượng cũng không bằng Tần Giao, nghĩ đến Tần Giao tối nay "ôm" cô, Cố Họa cao hứng bật dậy, "Vậy...em lên lầu ngủ."
Tần Giao không quay đầu lại, bình tĩnh lại nói, "Ừ, đi đi." Suy nghĩ một chút liền nói tiếp, "Nếu về sau em mệt thì đi ngủ trước đi, không cần chờ tôi."
Tần Giao rõ ràng là quan tâm nói, nhưng lời nói lại giống như không có chút cảm tình nào, Cố Họa nghe xong những lời lạnh lùng này, tâm trạng vui vẻ trước đó liền biến mất sạch.

Chạy tới trước mặt Tần Giao ngẩng đầu nhìn hắn, Tần Giao lui về phía sau hai bước, Cố Họa áp chế đi lên, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, tức giận nói, "Em không!"
Cố Họa chạy lên lầu trở về phòng, Tần Giao nhìn bóng lưng cô cũng biết được cô đang tức giận, chỉ là không biết phải nên làm gì.


Nghe được tiếng Tần Giao lên lầu, Cố Họa mở cửa, "Em đang rất tức giận, nhưng anh cũng có thể dỗ em."
Thấy Tần Giao không có đáp lại, Cố Họa nói tiếp, "Giống như anh dỗ A Noãn vậy."
Vừa trong mấy giây vừa rồi Tần Giao đang còn nhanh chóng nghĩ xem làm thế nào để dỗ con gái, sau đó phát hiện, bản thân chưa từng dỗ con gái.

Ngay cả lúc trước Dịch Noãn tức giận, Tần Giao cũng chỉ làm cho cô bình tĩnh lại.

"Tôi vừa mua dâu tây cho em, muốn ăn không?" Tần Giao sờ đầu Cố Họa, nhìn thẳng vào mắt cô, Cố Họa liền cảm lửa giận đang sôi sục của mình đã bị ánh mắt dịu dàng kia dập tắt.

Nhưng Cố Họa cảm thấy hiếm khi cô có thể kiên cường được một lúc, không thể chỉ vì kẻ hèn vài quả dâu tây mà nhân nhượng, chột dạ ngoảnh mặt đi nói, "Em đang tức giận!"
Tần Giao cười nói, "Tôi biết, vậy cho nên tôi đang dỗ em." những lời Tần Giao nói đánh thẳng vào tim Cố Họa, trong đầu một cái tiểu nhân đang vừa nhảy múa vừa hoan hô: A a a Tần Giao ở dỗ mình! Anh đang dỗ mình!
Cố Họa ra vẻ ngạo kiều, "Được rồi, tạm thời sẽ không tức giận." Sau đó vui vẻ xuống lầu, Tần Giao mắt mang ý cười nhìn Cố Họa tung tăng nhảy nhót, "Chậm một chút, cẩn thận té ngã."
Trên bàn đã dọn xong dâu tây rửa sạch, Cố Họa cầm lấy một quả nếm thử, chua chua ngọt ngọt, Cố Họa đưa cho Tần Giao một quả, "Anh trai ăn thử đi, siêu ngon luôn."
Nghe được xưng hô của Cố Họa với mình, Tần Giao lại nhớ lúc nãy Cố Họa gọi anh trong mơ, Tần Giao lắc đầu từ chối nói, "Tôi không thích ăn hoa quả."
Cố Họa gật đầu, nhưng vẫn không rút tay lại, "Em cũng không thích ăn rau."
Tần Giao nhướng mày, cầm lấy dâu tây ăn, "Vậy cho nên đây là đang trả đũa?"
Mấy ngày nay Cố Họa ở đây, Tần Giao phát hiện Cố Họa có tật xấu kén ăn, liền thay đổi biện pháp cho rau dưa vào bữa sáng Cố Họa.

Cố Họa gật đầu, "Đúng vậy, em đang nghiêm túc trả đũa."
Tần Giao nhìn Cố Họa vui vẻ, nhịn cười hỏi: "Không tức giận?" Cố Họa giả vờ suy nghĩ một chút, "Ừ, không tức giận."
Tần Giao nhìn bộ dạng trẻ con của Cố Họa đáy lòng tràn đầy ý cười, Cố Họa đang thưởng thức dâu tây, Tần Giao nhìn cô cười, còn Cố Họa thỉnh thoảng lại đưa anh dâu tây, anh cũng không từ chối nữa.

Cố Họa nhạy bén đương nhiên cũng đã nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Tần Giao với mình, thử thăm dò nói, "Em có thể gọi anh là Tần Giao, được không?"
Tần Giao nghe được Cố Họa dò hỏi, trong tiềm thức cảm thấy mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát, có một thanh âm nói cho anh, không nên phát triển như vậy.

Cố Họa nhìn thấy vẻ mặt Tần Giao thay đổi, lập tức nói, "Nếu không phải đáp án mà em muốn thì anh không cần trả lời em đâu." Nói xong trong lòng liền chán nản, cả người tràn ngập uể oải.

Cố Họa rất bá đạo nói trước không cho từ chối, trái lại Tần Giao lại bật cười, "Vậy tại sao ngay từ đầu em lại gọi tôi là anh trai? Bây giờ sửa miệng, cũng không dễ dàng chút nào."
Cố Họa nghe được giọng điệu trêu chọc của Tần Giao, trợn tròn mắt nói, "Dù sao em cũng nhỏ hơn anh 6 tuổi đấy, vừa gặp đã gọi tên anh thì không được lịch sự lắm, nhỡ anh chán ghét em thì làm sao bây giờ."
"Thì ra em còn biết em nhỏ hơn tôi 6 tuổi sao." Tần Giao bắt được điểm yếu trong lời Cố Họa.

Cố Họa cũng không chịu thua kém, nhìn thẳng vào Tần Giao không chút rụt rè, "Nhỏ hơn sáu tuổi thì sao chứ, hơn nữa sang năm em cũng đến tuổi thành niên rồi."
Cố Họa suy nghĩ một chút, nói tiếp, "Thành tích của em cũng rất tốt không hề xuống dốc."

Tần Giao nghe Cố Họa giải thích, nghĩ đến tháng qua, mỗi ngày về nhà người đầu tiên mà anh luôn nhìn thấy là Cố Họa, nhưng anh vẫn rất lý trí trả lời: "Học kỳ sau là học kỳ cuối cùng rồi, chờ đến khi em lên đại học sẽ gặp được nhiều người hơn."
"Nhưng mà, em không cần gặp thêm nhiều người." Cố Họa kiên định nói, "Em đã gặp được người tốt nhất rồi." Trong giọng nói có một chút nức nở, Cố Họa cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Nói xong, Cố Họa không muốn nghe Tần Giao từ chối mình nữa, không hề nhìn Tần Giao, một mình lên lầu, ở trên cầu thang Cố Họa do dự một lúc, Cố Họa nói, "Tần Giao, ngủ ngon."
So với ngủ ngon, Cố Họa càng nhấn mạnh thêm từ "Tần Giao".

Ban đêm, Tần Giao trằn trọc khó ngủ, bên tai là những lời mơ hồ như cố chấp của Cố Họa gọi anh "Tần Giao".

Tần Giao cảm giác, đáy lòng như có một thứ gì đó phá đất chồi lên.

Tần Giao cố gắng muốn đẩy những lớp mơ hồ kia để nhìn thấy rõ, nhưng lại bị một cỗ lực lượng vô hình chặn lại.

Tần Giao xoa xoa giữa mày, "Cố Họa, chỉ là bạn A Noãn......" Tần Giao lẩm bẩm liên tục giống như đang muốn tẩy não chính mình.

Thật khó khăn mới ngủ được, nhưng trong mơ lại là bộ dáng Cố Họa khóc thầm, Tần Giao lập tức tỉnh lại, tâm trạng càng thêm bực bội, tiếng khóc của Cố Họa vẫn còn văng vẳng nên tai.

Nhìn thời gian, Tần Giao qua loa thu dọn hành lý, đi ngang qua phòng Cố Họa, Tần Giao dừng lại, nhưng cuối cùng anh cũng không làm gì, vô lực rời đi......!
Đến khi Cố Họa tỉnh lại, đã cố gắng điều chỉnh cảm xúc bản thân, cô soi gương rồi mỉm cười, lại chỉ cảm thấy cứng đờ.

Tâm trạng Cố Họa hậm hực đi ra ngoài, không biết nên dùng vẻ mặt gì đối diện với Tần Giao.

Sau khi xuống lầu, lại chỉ nhìn thấy một mình Dịch Noãn ở phòng khách chờ cô, trên bàn cơm cũng không có bữa sáng quen thuộc.

Dịch Noãn nghe được âm thanh phía sau vội vàng xoay người thúc giục, "Này, nhanh lên nhanh lên, đừng nhìn nữa, anh hai mình sáng sớm đã đi rồi, còn nhắn cho mình là trong nửa tháng nữa sẽ không trở về.

Bọn mình mà không chịu đi nữa là muộn học đó."
Cố Họa siết chặt góc áo đồng phục: Anh không còn muốn nhìn thấy em nữa sao......
~Hết~
_________________
????Vì mk bận hơn mk nghĩ nên trong mấy tuần tới sẽ không có chương ms đâu???? xin lỗi mn nhìu, khi nào quay lại mk sẽ bù sau nha.????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận