Đường Mặc Linh vốn dĩ nghĩ rằng anh đã từng đính hôn với Mục Tuyết, kết hợp với tình huống hiện tại của Mục Kinh Trập lại có chút đặc biệt, vì vậy anh cần một chút nỗ lực, nhưng cuối cùng, anh đã vấp ngã ở bước đầu tiên thổ lộ tình yêu của mình.
Cho dù có đánh chết anh cũng không ngờ lại có kết cục như vậy, điều này khiến anh càng phiền muộn hơn là việc bị từ chối, đây là lần đầu tiên trong đời Đường Mặc Linh nghiêm túc thổ lộ tình cảm, sao lại rơi vào kết cục như vầy?
Đường Mặc Linh hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh lại: "Mục Kinh Trập, anh biết em bây giờ có thể đã bị dọa sợ, anh cũng không ép buộc em, em cứ bình tĩnh trở về suy nghĩ thật kỹ, xin hãy tin tưởng anh là đang thật lòng."
Anh sẽ cho Mục Kinh Trập thời gian để tiếp nhận, bình tĩnh lại rồi mới tính tiếp, anh giơ tay lùi lại sau từng bước.
"Anh mau chóng làm hòa với Mục Tuyết đi, đừng có cùng tôi nói mấy lời chân thành." Mục Kinh Trập hét xong vội vàng chạy đi.
Tin tưởng là tin tưởng thế nào, bình tĩnh lại không có khả năng, nhưng cô có thể đợi.
Cô có thể đợi cho đến khi cuộc cãi vã giữa Đường Mặc Linh và Mục Tuyết qua đi, dù sao có đánh chết cô cũng sẽ không quay về làm bia đỡ đạn, miễn cho sau này bọn họ lại tìm tới trả thù.
Khi về đến nhà, Mục Kinh Trập nói với bọn trẻ, sau này khi gặp Đường Mặc Linh thì phải chạy đi, càng xa càng tốt, mấy đứa trẻ mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Mục Kinh Trập trở lại trong thôn, cô không thể tránh khỏi việc gặp Mục Tuyết, nhìn thấy Mục Tuyết gầy đi, cô chỉ cảm thấy tiếc cho cô ấy, trong lòng thở dài, vốn là ngọt sủng văn, vậy mà bây giờ là có thêm tình tiết ngược tâm.
Bởi vì Mục Tuyết nhìn cô bằng ánh mắt quá lạnh lùng, Mục Kinh Trập cũng không có lại gần, trong lòng vô cùng uất ức không nói nên lời, lần này cô bị oan nha, cô thật sự không có giở trò quỷ gì để cướp Đường Mặc Linh nha.
Mục Tuyết nhìn bóng lưng Mục Kinh Trập đi xa, tay vô thức nắm chặt, khi định thần lại, cô ấy nhìn thấy trên lòng bàn tay mình có mấy vết móng tay.
Cô ấy lúc trước đã vô số lần muốn tìm đến cửa để gặp Mục Kinh Trập, chất vấn tại sao lại phá hoại hạnh phúc của cô ấy, nhưng Mục Tuyết vẫn cần thể diện, không thể làm chuyện như vậy, càng không muốn bị người trong thôn chê cười.
Bây giờ cô ấy đã là trò cười rồi, những người đó nói cô ấy hái tới chọn lui, cuối cùng biến mình thành cô gái già, đính hôn rồi còn bị bỏ, còn nói cô ấy không biết thân biết phận, muốn gả cho một người đàn ông giàu có, cũng chẳng trách trèo cao thì té đau.
Bọn họ căn bản không biết rằng có Mục Kinh Trập đang phá hoại.
Mục Kinh Trập bị Đường Mặc Linh làm cho hết hồn, hơn nữa cũng đã hoàn thành tất cả công việc của mình, vì vậy mấy ngày nay cô cũng không có ra ngoài, ở lỳ trong thôn Đại Đông và dạy kèm cho mấy đứa trẻ.
Chúng vẫn không từ bỏ việc nhảy lớp, vẫn chăm chỉ học tập để nhảy lớp.
Hiếm có mấy ngày trôi qua yên tĩnh, mãi đến cuối tuần, khi bọn trẻ đến trường mỹ thuật và đổi sách ở nhà Quý Bất Vọng, Mục Kinh Trập mới dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài.
Sách của nhà Quý Bất Vọng giống như mỗi lần bọn họ đến lại có thêm sách mới, đám trẻ Thiệu Đông giờ đã quen với việc đến nhà anh để đọc và mượn sách, hoàn toàn coi Quý gia như một thư viện.
Đương nhiên, nơi này tốt hơn thư viện, muốn đọc gì cũng được, có ghế sô pha êm ái, đói khát còn có đồ uống cùng đồ ăn vặt.
Ban đầu, Mục Kinh Trập chỉ đơn giản nghĩ rằng Quý gia có rất nhiều sách, nhưng khi nhìn vào nó, cô có thể thấy có gì đó không ổn, Quý Bất Vọng giống như đang có thêm nhiều sách hơn, tức là đang mua nhiều sách hơn.
Gần đây, ngay cả sách tiếng anh cũng xuất hiện, những sách tiếng anh này được lựa chọn rất đặc biệt, chính là hai loại mà Thiệu Đông và những người khác đã học, mà lại tương tự như sách truyện cổ tích, ngay cả Thiệu Trung cũng có thể xem.
Thiệu Đông và những người khác nhìn thấy nó rất vui mừng: "Thầy Quý, chúng em có thể mượn những cuốn sách này không?"
"Đương nhiên." Quý Bất Vọng gật đầu khẳng định.
Mấy đứa nhỏ cười híp mắt cùng nhau đi đọc, Mục Kinh Trập vẻ mặt phức tạp nhìn Quý Bất Vọng: "Đó là quyển anh mới mua sao? Sách mới cũng là anh mua thêm sao?"
Lúc trước Quý Bất Vọng thổ lộ, anh cũng nói rằng muốn nuôi dạy bọn trẻ cùng với cô, nhưng sau đó Quý Bất Vọng cũng không đề cập về ý định của mình nữa, cũng không nhấn mạnh bất cứ điều gì.
Nhưng thời gian này, anh thật sự đã dựa vào lời bản thân nói mà từng bước thực hiện, để cho cô nhìn xem anh có đáng tin cậy hay không, anh thật sự là đang làm mọi việc vì đám trẻ Thiệu Đông.
Quý Bất Vọng không phủ nhận: "Ừm, hiếm khi bọn nhỏ thích nó như vậy.
Tự nhiên muốn mua thêm cho chúng đọc nhiều sách hơn, việc đọc nhiều sách cũng rất tốt.
Có bao nhiêu bậc cha mẹ ước cũng không được."
Đối với sách tiếng anh, Quý Bất Vọng cũng giải thích: "Tôi nghĩ bọn trẻ học rất nhanh, vốn từ vựng cũng đã đạt đến một trình độ nhất định.
Tôi dám khẳng định điều đó, nhưng khả năng viết và đọc của bọn chúng còn tương đối kém.
Giáo viên trường nghệ thuật cũng nói rằng tăng khả năng đọc của bọn chúng là rất tốt.
So với việc xem bản dịch thì để cho bọn chúng đọc bản gốc sẽ hữu ích hơn, cho nên tôi liền bổ sung vào."
"Có phiền anh lắm không?" Mục Kinh Trập có chút xấu hổ, cảm thấy mình vẫn làm chưa đủ.
"Không sao, chỉ là mua vài cuốn sách, tôi đã nhờ mấy người bạn của tôi ở nước ngoài mua chúng." Quý Bất Vọng nhẹ nhàng nói, nhưng thực tế anh đã đặc biệt nhờ người đi mua, đều là sách bản xứ của học sinh tiểu học hoặc trung học cơ sở ở địa phương.
Còn đặc biệt xin visa ra nước ngoài, chỉ để mua một số cuốn sách và truyện đọc, kể ra thì nghe rất viễn vông, nhưng anh chính là như vậy, sau khi quen rồi thì tìm một lý do là được.
Quý Bất Vọng nói không phiền, nhưng Mục Kinh Trập không phải kẻ ngốc, biết điều đó cũng không hề đơn giản.
"Cảm ơn anh rất nhiều, tôi không biết phải nói như thế nào nữa."
Quý Bất Vọng thẳng thắn nói: "Không cần khách khí, tôi cũng muốn tạo mối quan hệ tốt với bọn trẻ, hiệu quả cũng không tồi.
Thái độ của chúng đối với tôi đã tốt hơn rất nhiều."
Nói đến đây, Quý Bất Vọng dừng lại: "Đương nhiên, nếu có thể gây ấn tượng với cô thì càng tốt." Anh đang chứng tỏ lòng chân thành với Mục Kinh Trập.
Mục Kinh Trập cười nói: "Đúng vậy, anh khiến tôi phải lau mắt mà nhìn đó nha."
"Vậy thì tốt, mục đích của tôi đã đạt được rồi." Quý Bất Vọng khoát khoát tay: "Nếu mọi người đều có ấn tượng tốt, hôm nay hãy ở lại ăn cơm rồi trở về sau.
Lúc trước tôi đã nói qua, nhưng cô cứ từ chối."
Mục Kinh Trập đúng là trước đó đã từ chối, nhưng trên thực tế là cô cảm thấy mình không thể tiếp nhận được Quý Bất Vọng, đã gây quá nhiều phiền phức cho anh, cho nên cũng không thể mặt dày ở lại ăn cơm được.
Nhưng cho đến bây giờ, Quý Bất Vọng đã làm rất nhiều điều, cuối cùng cũng không thể từ chối.
Cô mới đồng ý không bao lâu, rong vòng nửa giờ sau, một bữa ăn thịnh soạn đã được dọn ra, có cả món mà Mục Kinh Trập thích và mấy món mà bọn trẻ yêu thích, tất cả đều do Quý Bất Vọng tự tay thu thập thông tin chuẩn bị.
Đây là lần đầu tiên bọn trẻ ở lại ăn tối, nhưng vì trên bàn đều là những món ăn yêu thích, nên đã nói lời cảm ơn Quý Bất Vọng trước rồi mới bắt đầu ăn.
Mục Kinh Trập vừa ăn vừa cảm thấy phức tạp, bọn nhỏ có thể không nghĩ tới, nhưng thấy thời gian dọn đồ nhanh như vậy thì cô cũng có thể nghĩ ra, những món ăn này nhất định đã được chuẩn bị từ trước.
Nhưng Quý Bất Vọng chưa bao giờ nói qua, nếu cô từ chối thì sao? Những món ăn này có quá lãng phí không?
Nói cách khác, mỗi lần mà bọn họ đi tới, khi Quý Bất Vọng muốn giữ bọn họ lại ăn cơm, liệu có luôn chuẩn bị trước như hôm nay không?
Người bình thường sẽ nói rằng nếu họ đã chuẩn bị trước để giữ khách thì sẽ khó từ chối, nhưng Quý Bất Vọng không bao giờ làm thế.
Nếu hôm nay Mục Kinh Trập cũng từ chối, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết điều này.
Mục Kinh Trập không xác nhận với Quý Bất Vọng, nhưng lần đầu tiên cô nghiêm túc suy nghĩ về việc có nên bắt đầu một mối quan hệ hay không..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...