Editor: Nana Chan
—— "Cuối cùng Cố Dĩ Hân lớn lên vẫn rất xấu!"
—— "Vẻ mặt toàn dùng axit hyaluronic*, không biết đã khô cứng thành cái dạng gì rồi!"
*Axit hyaluronic: chất chống lão hóa
—— "Ai da, khi còn nhỏ đáng yêu hơn nhiều, thuần khiết hơn nhiều."
—— "Thuần khiết gì chứ? Cũng không biết đổi mấy người bạn trai rồi, thuần khiết ở đâu không biết."
—— "Cố Dĩ Hân đúng là đứa hèn hạ!"
—— "Một tấm ảnh thôi cũng có thể bị các người bôi đen thành như vậy, đúng là thiếu đạo đức? Gần đây mọi người cũng nói cơ thể khó chịu."
—— "Mặt gầy thành như thế rồi, nói không chỉnh sửa ai tin chứ!"
—— "Không có tác phẩm nào ra hồn mà suốt ngày cứ lăng xê, có biết là phiền lắm không!"
......
Gần một năm trời Cố Dĩ Hân vẫn không ngủ ngon giấc. Đã đi khám bác sĩ, đã uống thuốc nhưng cũng không đỡ hơn bao nhiêu. Hơn nữa cơn mệt mỏi này đã quá sức kiểm soát. Vậy mà còn bị mất ngủ suốt cả đêm. Cả người gầy đến biến dạng. Vừa phải bắt kịp tiến độ quay phim đang bước vào thời điểm mấu chốt, gầy đến mức không thể nhìn nổi, đạo diễn yêu cầu cô phải có da có thịt hơn chút nữa, cuối cùng không còn cách nào chỉ có thể xin bác sĩ kê thêm một ít thuốc ngủ, hy vọng có thể tìm được một giấc ngủ ngon.
Trước khi ngủ, cô uống vài viên thuốc. Sau khi nằm xuống cả nửa ngày cũng không buồn ngủ. Hơi bực bội mà đứng dậy, lại uống thêm vài viên thuốc ngủ. Cũng không đếm kỹ mà đổ hết một lượt ra nuốt vào chung với nước. Nằm trên giường nhắm hai mắt lại thế nhưng chỉ thấy đầu óc nặng nề. Trong đầu bắt đầu hiện ra các loại suy nghĩ kỳ lạ, một phút cũng không thể bình tĩnh, cô bắt đầu nghi ngờ có phải thuốc này là thuốc giả không.
Nằm đến mức khó chịu, cô dứt khoát ngồi dựa vào đầu giường mở di động lên chơi, theo thói quen tính nhấn vào Weibo. Sau khi nhấn vào mới phát hiện đúng là tự chuốc lấy đau khổ. Bởi vì dưới Weibo không hiểu sao có một đống người bình luận mắng cô, mắng rất khó nghe, lần lượt liên tiếp gặp chuyện không may khiến tâm trạng cô ngày càng thêm u uất.
Cô lải nha lải nhải tự an ủi mình: "Dĩ Hân, không sao cả, không sao cả, không cần để ý những lời bọn họ nói, mày cũng đâu có biết bọn họ."
Bắt đầu vào lúc 5 tuổi, Cố Dĩ Hân đã nổi tiếng, thuận buồm xuôi gió mà phất lên, đóng không ít phim truyền hình mà nhà nhà đều biết. Khi 17 tuổi, bị đạo diễn nổi tiếng nhìn trúng. Lần đầu tiên đóng nữ chính trong phim điện ảnh. Bộ phim này trở thành bộ phim đắc khách nhất trong năm, càn quét hết các lễ trao giải. Cô cũng may mắn trở thành ảnh hậu trẻ tuổi nhất. Sau đó cô thuận lợi trên đất của Bắc Ảnh. Lúc này cô cũng nhận được rất nhiều sự ủng hộ của khán giả yêu thích phim điện ảnh trên TV, trở thành ngôi sao lớn trong giới điện ảnh chạm tay vào là bỏng, nổi bật có một không hai một thời.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, luôn có người nói cô phẫu thuật thẩm mỹ, nói cô là gái làng chơi. Có lẽ vì những thứ này là tội danh đúng sự thật nên cô cũng giải thích rất nhiều lần nhưng không ai muốn nghe. Cho dù cô nói thẳng ra cũng không có tác dụng, sau đó cô dứt khoát không giải thích nữa, rồi lại có người nói cô bị trúng tim đen.
Trước nay cô đóng phim rất cần cù chăm chỉ, luôn giữ phép tắc làm người. Nhân duyên ở trong giới giải trí coi như không tệ. Vì sao lại bị bôi nhọ thành ra như thế.
Cố Dĩ Hân vô cùng nhớ giới giải trí lúc cô còn nhỏ. Khi đó trong giới, hết sức đơn giản. Đóng phim cứ đóng phim, quay xong thì về nhà đi học. Vốn dĩ không có những chuyện đồn nhảm như vậy, cũng không có những lời buộc tội giết người vô hình trên internet.
Thật ra, ở trong giới này, Cố Dĩ Hân cũng coi như là một loại tồn tại khác biệt.
Bởi vì nổi tiếng lúc còn trẻ, fan hâm mộ của cô hết sức khổng lồ. Khoảng cách về tuổi tác cũng rất rộng, trai gái già trẻ đều có. Có sự ủng hộ vững chắc như thế, người tìm cô để đóng phim nhiều không kể hết.
Bởi vì lúc nào cũng có thể quay phim, cho nên từ trước đến nay cô không cần phải xã giao với ai cũng không cần phải a dua nịnh hót. Rời xa những thị phi ở trong giới, rời xa những quy tắc ngầm dơ bẩn. Khiêm tốn đến không thể khiêm tốn hơn. Bây giờ cô đã 25 tuổi, lịch sử yêu đương vẫn trống không như cũ.
Cô thật sự không có cách nào giải thích cách sống trong sạch như tờ giấy trắng này của mình được. Lại còn có thể bị bôi đen đến không có công bằng như vậy. Xã hội này thật sự quá khó hiểu.
Nhìn sơ qua những bình luận, những câu chữ khó coi đó như một nhát dao nhọn đâm lên người cô, đâm đến cả người đầy thương tích, máu tươi đầm đìa.
Cố Dĩ Hân bực bội ném di động, đứng dậy ra khỏi phòng, đi một mạch đến trước tủ rượu. Hấp dẫn tầm mắt của cô là chai rượu vang đỏ mà khi tối vừa mới khui.
Nếu kể cả thuốc ngủ cũng không cứu được giấc ngủ của cô, vậy thì thêm chút cồn để gây tê đi!
Mở nắp chai ra, đưa miệng bình lên bên miệng, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, hương rượu nho thanh thuần khiến nửa chai rượu rất nhanh bị cô uống hết.
Tác dụng của thuốc ngủ từ từ bắt đầu có hiệu quả. Hơn nữa còn có chất xúc tác của cồn, Cố Dĩ Hân bắt đầu cảm thấy nặng đầu, chân đứng cũng không vững, mí mắt dần dần nặng trĩu.
Cô ôm chai rượu trở về phòng ngủ, thả lỏng người ném mình lên trên giường.
Trước khi mất đi ý thức, cô hơi vui mừng nghĩ: Cuối cũng cũng có một giấc ngủ yên bình!
Một giấc này, cô ngủ rất sâu, rất lâu, hình như là ngủ cả một đời.
Cũng không biết qua bao lâu, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, luôn có một người rất không thức thời mà làm phiền giấc mơ đẹp hiếm thấy của cô. Không ngừng lắc lắc cô, thậm chí còn lỗ mãng đụng chạm vào cơ thể cô.
Cố Dĩ Hân thật sự không muốn tỉnh lại. Cô mất ngủ rất nhiều năm rồi, sớm đã quên cảm giác ngủ say là thế nào rồi. Cô muốn hưởng thụ thêm một lát. Sau lần tỉnh lại này, không biết còn có thể có giấc ngủ như vậy nữa không.
Nhưng cơ thể không khoẻ lại thêm người đó cứ lắc lư mãi, khiến cô không muốn tỉnh lại cũng không được.
Trong lúc mơ hồ, gian nan mở hai mắt, chỉ cảm thấy mí mắt cực kì nặng nề, đầu đau như bị ai dùng cây búa gõ vào vậy, từng đợt đau đớn, cơ thể không kiềm chế được mà đong đưa qua lại.
Vừa mới tỉnh lại nên tầm mắt có hơi mơ hồ. Cố Dĩ Hân mờ mịt trừng lớn mắt. Cuối cùng đến lúc cô nhìn thấy rõ ràng cảnh vật bốn phía, lập tức thét lên chói tai.
"A!!! A!!! A!!!!"
Tiếng kêu thê lương thảm thiết khiến người đàn ông đang kịch liệt ghé vào trên người cô cày cấy khiếp sợ. Ngay sau đó run rẩy, cứ thế bắn ra mà không hề báo động trước, bởi vì bị dọa bắn, cho nên không hề có chút xíu sảng khoái nào đáng nói.
Người đàn ông tức muốn hộc máu: "Cô có bệnh đúng không!"
Cố Dĩ Hân hoàn toàn bị dọa ngốc, nhìn một đôi bàn tay to của người đàn ông còn đặt ở trên eo cô, giống như bị điện giật. Lập tức vặn eo đá chân dữ dội muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, bảo vệ lấy mình.
Hai người đều trần như nhộng, bộ phận riêng tư nhất trên cơ thể vẫn kết hợp với nhau như cũ. Cô đá mạnh lung tung một hồi, người đàn ông không hề phòng bị lập tức bị đá trúng, ăn đau đến mức lui về sau hai bước. Vốn dĩ thứ tà ác kia được chôn trong cơ thể cô. Vì anh lui ra sau mà rút ra từ trong cơ thể của cô, trọng lượng của thứ đó không nhỏ, nặng trĩu, còn vẩy loạn qua trái phải hai cái.
Cố Dĩ Hân cảm thấy mắt mình muốn bị mù.
Trong lúc hoảng loạn vội vàng kéo chăn lộn xộn che mình lại kỹ càng.
Nhìn hành động khó hiểu của cô. Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, tiện tay kéo bao cao su xuống. Sau đó cột lại ném vào thùng rác, bình tĩnh mà xoay người vào phòng tắm.
Nghe phòng tắm lờ mờ truyền ra tiếng nước tí tách, trong lòng của Cố Dĩ Hân sụp đổ.
Khi nãy chỗ tư mật bị chạy nước rút vẫn còn cảm giác nóng rát, khiến cho cảm xúc của cô như bị dời sông lấp biển, như bị lăn trong chảo dầu.
Cuối cùng chuyện này là sao? Vì sao cô lại ở một nơi xa lạ, lên giường với một người đàn ông lạ lẫm thế này?
Trong trí nhớ, cô rõ ràng đang ngủ ở trên giường nhà mình. Vì sao lại tỉnh dậy ở một nơi khác chứ? Chẳng lẽ trong lúc ngủ mơ cô bị người nào đó dời qua đây? Bị bắt cóc sao? Trói cô đến đây lên giường với một người đàn ông. Sau đó sẽ càng bôi nhọ cô dữ dội hơn?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Cố Dĩ Hân càng thêm tái nhợt như một chút tro tàn.
Không đúng, không thể nào là bắt cóc, các biện pháp bảo vệ tại khu nhà nơi cô ở được làm tốt vô cùng. Ra khỏi cửa nhà, toàn bộ tiểu khu sẽ bị đưa vào phạm vi theo dõi 360 độ không một góc chết. Cho dù có bất kì sự khác thường nào, cũng sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
Không ai có thể lén đưa cô ra mà thần không biết quỷ không hay.
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, cô nghĩ đến muốn mặc quần áo vào. Nhưng vừa mới bò ra ổ chăn, cửa phòng tắm cạch một tiếng bị mở ra, giọng nói lanh lảnh kia hung hăng dọa cô kêu to một tiếng. Vì thế cô lại nhanh chóng chui về trong chăn, vẻ mặt phòng bị.
Người đàn ông khoác một bộ áo tắm dài trắng đi ra. Thắt lưng lỏng le quấn ở bên hông, giống như sẽ rơi ra bất cứ lúc nào.
Anh đứng lau tóc ở một bên, vừa đi đến mép giường. Sau khi nhìn thấy bộ dáng phòng bị khẩn trương của Cố Dĩ Hân, khinh thường nói: "Lại diễn trò gì nữa đây?"
Cố Dĩ Hân mím môi, hai tay gắt gao nắm lấy chăn. Dây thần kinh cả cơ thể đều căng thẳng, sợ anh bỗng nhiên lại nhào đến.
Không đợi cô đáp lại, người đàn ông không kiên nhẫn mà cười nhạo nói: "Không phải, lúc trước cô lì lợm la liếm muốn bò lên giường của tôi. Bây giờ đạt được mục đích, lại bày ra một bộ dáng liệt nữ trinh tiết, cuối cùng là có ý gì?"
Lì lợm la liếm muốn bò lên giường anh ta sao? Sao có thể, ngay cả anh ta là ai cô cũng không biết!
Từ từ, quả thật người đàn ông này xem ra nhìn hơi quen mắt.
Cố Dĩ Hân tìm tòi một chút ở trong đầu, đột nhiên nhớ tới.
Anh là Yến Triển Nam.
Chủ tịch của công ty giải trí
Z.N!
Nhưng cô không phải nghệ sĩ của công ty giải trí Z.N, càng không có mối quan hệ gì với Yến Triển Nam, vì sao lại lên giường với anh ta chứ?
Có trời mới biết, cô thậm chí cũng chưa từng nói đến chuyện yêu đương. Sao lại có thể nghĩ đến chuyện bò lên giường của một người đàn ông chứ?!
Thế giới này thật sự quá điên khùng.
Thấy cô vẫn không phản ứng như cũ. Yến Triển Nam cũng không ý định thân mật nói chuyện dài dòng với cô. Khom lưng nhặt lên từng món quần áo rơi lả tả trên đất, chậm rãi mặc vào. Sau đó mới móc ra danh thiếp kẹp trong túi áo ném lên trên giường, nói: "Tôi không có thời gian chơi đóng kịch với cô, đây là số điện thoại cá nhân của tôi, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
Vừa nói xong, người đàn ông đã ăn mặc chỉnh tề nhấc chân đi đến cửa, không có nửa phần do dự hay lưu luyến nào.
Nhưng trước khi mở cửa phòng, anh vẫn quay người, nói bổ sung: "Trình Trừng, lần này để cô đạt được ý nguyện, tôi không có lời nào để nói, cô cũng đã nhận được tiền. Nhưng muốn theo tôi, cô phải theo luật của tôi. Chờ sau khi cô cắt đứt sạch sẽ những quan hệ lộn xộn kia, lại đến tìm tôi. Còn nữa, đừng để tôi lại thấy cô ngủ gật lần nào nữa."
Lần này anh không ở lại nữa, mở cửa sải bước đi ra ngoài.
Cửa phòng bị anh tiện tay đóng lại, một cánh cửa nặng nề nhẹ nhàng khép lại, lập tức tách ra hai thế giới.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của Cố Dĩ Hân.
Cô giơ tay xoa mặt, cảm giác đầu như muốn nổ ra.
Danh thiếp có đường viền màu vàng, vừa ngắn gọn lại khí thế, lộ rõ thân phận bất phàm của chủ nhân. Ba chữ Yến Triển Nam ở chính giữa, không có bất kì chức vụ gì. Tên bốn phía cũng không có trang trí quá sức tưởng tượng. Ở dưới là một dãy số điện thoại, trừ thứ này ra, cũng không còn thông tin gì khác.
Quả nhiên là số điện thoại cá nhân.
Nhưng mà vì sao anh ta gọi cô là Thành Thành*? Hai chữ này là sao?
*Thành Thành: tên nguyên chủ là Trình Trừng nhưng chị Hân không nghe rõ, nên nghe lộn là Thành Thành. Hai từ Thành Thành và Trình Trừng này trong tiếng Trung đọc khá giống nhau.
Ở trong căn phòng rộng lớn thế này, không còn sinh vật nào khác, ngay cả ruồi bọ cũng không có. Lúc này Cố Dĩ Hân mới run rẩy bò xuống giường. Trên mặt đất còn rải rác một ít quần áo của phụ nữ, có thể là của cô.
Sau khi từng món quần áo được mặc vào, một lần nữa Cố Dĩ Hân lại cảm thấy thế giới này quá vi diệu.
Bộ váy ngắn liền thân màu đen bó sát người. Ra sức lôi kéo mới có thể khó khăn ôm lấy cái mông của cô. Lại tìm một vòng trên mặt đất, không tìm thấy bóng dáng của quần lót nào an toàn, ngược lại tìm được một chiếc quần chữ T màu đen nguy hiểm ở cuối giường.
Cố Dĩ Hân chưa từ bỏ ý định tìm lại một vòng. Ngoại trừ cái quần chữ T này, thật sự không còn bất kì thứ gì ở bên cạnh cái quần này.
Không sợ chết mà mặc cái quần chữ T vào, tự an ủi mình, có mặc vẫn tốt hơn không mặc.
Đáng được ăn mừng chính là, cô còn phát hiện một chiếc ác khoác nhỏ ở cạnh cửa. Thế thì cô không cần phải để bờ vai trần trụi mà ra ngoài.
Bởi vì đầu rất đau, lại có một đống dấu chấm hỏi trong đầu. Nên cô càng muốn nhanh rời khỏi nơi điên khùng này, tìm một người quen hỏi một câu tình trạng bây giờ ra sao.
Trước khi ra khỏi cửa, cô đi vào toilet một chuyến. Vốn dĩ đang chạy vào bồn cầu, nhưng khi đi ngang qua trước gương trang điểm, cô phải dừng lại ngay lập tức.
Người phụ nữ trong gương, không phải là cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...