Xuyên Qua Thành Người Phụ Nữ Cặn Bã

Editor: Nana Chan

Trong gương là cô gái có một đầu tóc quăn lộn xộn, dài đến ngang lưng, được nhuộm thành màu vàng kim. Chắc là phải mất rất nhiều thời gian để nhuộm. Nhưng tóc mới mọc ra sát trên da đầu lại đen như mực. Hai loại màu sắc lộ rõ nét tươi sáng, rất không cân đối. Trải qua cả đêm bị giày vò và tàn phá, một đầu tóc quăn màu vàng kim không hài hòa này cũng bị phơi khô giống như rơm rạ vậy, khô héo lộn xộn, khó coi.

Trên khuôn mặt trẻ tuổi còn mang theo lớp trang điểm còn sót lại. Một gương mặt tiêu chuẩn của người nổi tiếng trên Internet, cũng không biết trang điểm làm sao mà đôi mắt to đến quá mức.

Lúc này Cố Dĩ Hân cảm thấy phản ứng bình thường phải là thét lên chói tai, để bảy tỏ sự khủng hoảng và từ chối tai nạn bất ngờ này. Nhưng trong cổ họng giống như bị thứ gì chặn lại, kêu không được.

Tim đập nhanh vô cùng, giống như muốn dọc theo thực quản nhảy ra ngoài, cô nhịn không được giơ tay kìm ngực lại. Dùng lòng bàn tay cảm nhận được nó đang đập mạnh liên hồi, truyền đến nhiệt độ ấm áp từ trong cơ thể.

Cảm xúc chân thật như vậy khiến cô ý thức được rõ ràng, đây hoàn toàn là sự thật. Không phải cảnh trong mơ cũng không phải ảo giác.

Nhưng nếu là sự thật, thì sao cô ngủ một giấc dậy, lại biến thành một người xa lạ, xuất hiện ở một nơi lạ lẫm thế này?

Khi cô ngủ, cuối cùng thế giới này đã xảy ra chuyện gì?

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên cô xoay người bước ra khỏi phòng tắm. Trong lúc vội vàng nên đụng một cái vào cửa phòng tắm, phát ra "Rầm" một tiếng, tiếng vang nặng nề làm vỡ nát sự yên tĩnh của cả phòng. Bờ vai đụng đến đau âm ỉ, nhưng cô không rảnh để ý.

Trở lại trong phòng, ánh mắt tìm tòi bốn phía. Sau đó, nhìn thấy một cái túi xách trên chiếc sô pha nhỏ. Cô chạy tới hai ba bước, mở túi xách ra từ từ móc ra một cái điện thoại di động mới nhất, may mắn là điện thoại di động này không cài đặt khóa vân tay. Cô vuốt ngón tay lên, màn hình lập tức giải khóa.

Mở trang web ra, cô trực tiếp tìm tên của mình. Baidu lập tức nhảy ra một đống tin tức của cô.

- -Ngày 20 tháng 5, chứng thật của công ty giải GT, ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Cố Dĩ Hân bị phát hiện đã chết ở trong nhà. Nguyên nhân tử vong là do uống thuốc ngủ quá liều......

- -Ngày 30 tháng 5, lễ tưởng niệm của Cố Dĩ Hân, người nhà, bạn bè, bạn bè trong giới cùng với vô số fan điện ảnh của Cố Dĩ Hân đều có mặt để chia buồn. Mẹ Cố không chịu nổi đả kích, ngất xỉu mấy lần, fan điện ảnh khóc lóc nức nở......

- -Ngày 20 tháng 6, cha mẹ Cố Dĩ Hân đã vì di sản của Cố Dĩ Hân mà ra tòa thẩm vấn......

Trên mạng còn có rất nhiều tin tức của cô, nhưng cô đã không nhìn nổi nữa.

Cô, đã chết?!

Cố Dĩ Hân giống như lập tức bị rút hết sức lực. Cả người ngồi liệt trên đất ở cạnh sô pha, đầu óc choáng váng.

Uống thuốc ngủ quá liều ư? Quả thật cô nhớ rõ lúc ấy cô uống hai lần thuốc ngủ. Cụ thể đã uống bao nhiêu, lại không có ấn tượng. Nhưng hoàn toàn không có hiệu quả, cô vẫn không buồn ngủ, sau đó lại đi uống rượu.


Chắc là do tủ rượu, thuốc ngủ còn không đến mức lấy mạng của cô, nhưng hơn nữa rượu cồn mà nói......

Hóa ra, cô đã chết, hiếm khi ngủ ngon được một giấc, vậy mà sau đó lại chết rồi.

Nhưng vì sao cô còn có thể tỉnh lại chứ? Lại còn tỉnh lại trong cơ thể của một người khác, vậy thì cơ thể của chủ nhân đâu? Đã đi đâu rồi?

Chuyện này thật sự quá kỳ lạ!

Cố Dĩ Hân vuốt màn hình điện thoại di động, nhìn thời gian một cái. Ngày 5 tháng 10, khoảng cách lúc cô qua đời, đã qua vài tháng. Một giấc này của cô cũng ngủ lâu thật, cũng đã ngủ cả một đời.

Ngơ ngác ngửa đầu nhìn lên trần nhà, tại sao lại sống lại chứ? Còn đoạt cơ thể của người khác, tình trạng này sẽ kéo dài trong bao lâu? Có phải là đợi cô ngủ tiếp một giấc, cuối cùng vẫn sẽ không tỉnh lại?

Trước đó cô vẫn chỉ một đầu dấu chấm hỏi. Còn bây giờ toàn thân trên dưới, mỗi một tế bào đều chứa đầy dấu chấm hỏi.

Thành Thành? Hai chữ này là sao? Kể cả chủ nhân của cơ thể này tên là gì cô cũng không biết.

Nghĩ như thế, cô lại quay đầu lại cầm lấy túi xách, lụt tới lụt lui ở bên trong, muốn nhìn xem có thể tìm được thông tin nào có ích hay không.

Túi sách rất lộn xộn, Cố Dĩ Hân dứt khoát đổ toàn bộ những thứ trong túi xách ra, một cái bóp tiền, một hộp đựng đồ trang điểm, mấy tấm danh thiếp, một hộp kẹo cao su, một hộp thuốc lá của nữ và một cái hộp quẹt, một chùm chìa khóa, cộng thêm mấy cái bao cao su!

Cố Dĩ Hân cầm lấy bóp tiền bao mở ra, mấy trăm đồng tiền, bao cao su, thẻ hội viên, thẻ tích điểm......, nhưng không có CMND mà cô cần, cũng không có bằng lái xe.

(Nana: Bỏ cả bao cao su ở trong bóp, bó tay chị nguyên chủ.)

Lại lụt một chút ở trong góc túi xách, vẫn không thu hoạch được gì.

Cô yên lặng thu dọn tất cả mọi thứ trở lại trong túi, thì mấy cái bao cao su cũng được xếp ngăn nắp vào bên trong.

Vốn dĩ có nhà, nhưng chắc không trở về được nữa. Ba mẹ của cô sau khi cô chết không bao lâu, thì gấp đến không đợi nổi mà vì di sản của cô xé rách mặt. Đến lúc này, đoán chừng đã chia đến không còn thừa lại mảnh vụn nào.

Một nơi xa lạ, một cơ thể xa lạ, cùng với một tương lai không hề biết rõ.

Cố Dĩ Hân cười khổ, chết mà sống lại có lẽ là chuyện vui hiếm có, nhưng còn sau này thì sao, cô nên đi đâu?


Cũng không thể ăn vạ ở chỗ này, chỗ này vừa nhìn thôi đã biết là khách sạn hoặc câu lạc bộ cao cấp. Kể cả mấy trăm đồng này trên người cô, chắc cũng không đủ tiền trả phòng.

Trước khi rời khỏi phòng, cô cũng không quên bỏ danh thiếp của Yến Triển Nam vào trong túi xách.

Lên giường với đàn ông, có lẽ là việc mà cơ thể này thường xuyên làm. Từ việc trong túi xách của cô ấy mang theo bao cao su bên người đã có thể chứng tỏ điều này. Nhưng với Cố Dĩ Hân mà nói, lại là lần đầu tiên cô hai lên kiệu. Tuy rằng nhớ lại vẫn chấn động lòng người như cũ. Nhưng cơ thể trần truồng của gã đàn ông, cơ bắp rắn chắc có lực, đã lưu lại ấn tượng sâu sắc ở trong đầu cô, không thể vứt đi được.

Đi ra cửa chính câu lạc bộ, thứ nhìn thấy đầu tiên là công trình kiến trúc cao ngất mang tính độc đáo ở phía xa xa. Cố Dĩ Hân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, còn tốt, đây vẫn là thành phố quen thuộc của cô.

Tuy rằng, thân phận diễn viên khiến phần lớn thời gian trong một năm của cô đều ở tình trạng bay khắp các nơi trên cả nước. Cha mẹ cô cũng không ở thành phố này, nhưng mỗi lần không có công việc. Cô đều sẽ bay về đây trước tiên, ở đây cô có nhà của mình, là nơi nghỉ lại quen thuộc nhất của cô.

Nhưng bây giờ, cái gì cô cũng không có.

Còn tốt, đợt rủi ro khó hiểu này, cũng không đưa cô đến một nơi xa xôi mà không hiểu được tại sao lại ở đó, thì đã là trong thảm họa có may mắn rồi.

Với miền nam mà nói, thời tiết 10 tháng sẽ không khác mùa hè lắm. Trên đường có rất nhiều trang phục quần đùi ngắn tay váy ngắn. Tuy rằng, Cố Dĩ Hân ăn mặc có hơi tiên phong một chút, nhưng cũng không đột ngột quá mức, chỉ là cô tự cảm thấy khó chịu. Một cơn gió thổi tới, cô luôn cảm thấy toàn bộ mông đều lạnh căm, giống như mặc quần thủng đáy vậy.

Trên chân là giày cao gót đế nhỏ cao gần 20 cm cũng khiến cô khó chịu, đây là lần đầu tiên cô khiêu chiến độ cao như vậy, độ khó lên đến hệ số 5.0.

Bầu trời xuất hiện những hạt mưa hơi nặng hạt, như đang nổi lên một cơn mưa có quy mô không nhỏ. Đầu đường, người qua đường vội vàng, chăm chú chạy đến nơi mà mình muốn, sợ đi chậm một bước, sẽ gặp phải mưa to chặn đường.

Cố Dĩ Hân đứng ở ngã tư đường đông như kiến, lại không biết mình phải đi đâu.

Nên làm gì bây giờ đây? Chẳng lẽ cô phải lưu lạc ở đầu đường xó chợ vậy sao?

Có lẽ cô nên lục tìm người nào đó trong sổ danh bạ điện thoại, sau đó cầu người đó giúp đỡ.

Cô vừa tự hỏi, vừa vô ý thức đi theo dòng người đi ở phía trước, đi thẳng đến một giao lộ đèn xanh đèn đỏ. Mọi người đều dừng lại chờ đèn đỏ, cô cũng dừng lại theo.

Trong đám người có cô bé, mặc một bộ váy hoa, tóc đen thật dài bị chia thành hai bím tóc xoăn. Trong tay cô bé cầm cái bong bóng, vô cùng thích thú mà quay đầu lại nói chuyện với bà của bé.

Một cơn gió thổi đến, cô bé không nắm chặt dây thừng, bóng bóng lập tức bay lên, bé hô to một tiếng "Bóng bóng của con!" Cũng bất chấp bây giờ đang là đèn đỏ, bỗng nhiên chạy ra ngoài.


Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì Cố Dĩ Hân đứng ở gần bên ngoài nhất đã không hề nghĩ ngợi mà lao ra theo, duỗi một tay ra túm cô bé trở về.

Cố Dĩ Hân dẫm lên giày cao gót, vốn không đi được, lúc này dùng sức không đúng cách, cơ thể mất cân bằng, cả người cứ vậy mà té xuống.

Xe gào thét đến, khó khăn lắm mới thắng gắp đến bên người Cố Dĩ Hân, nhưng cô vẫn bị đâm ra xa hơn hai mét.

Đám người lập tức tuôn ra từng đợt tiếng thét chói tai.

......

Cố Dĩ Hân cảm thấy mình giống như đang nằm mơ. Trong mộng cô đã chết, sau đó thì biến thành một phụ nữ khác, một phụ nữ có diện mạo không giống cô chút nào.

Trong mộng cô rất ngỡ ngàng, nên lựa chọn nói thật với cha mẹ. Sau đó tiếp tục cuộc sống lúc đầu, hay lấy một thân phận mới, mở ra một cuộc sống mới.

Cha mẹ cô đã ly hôn khi cô 10 tuổi, sau đó rất nhanh có những gia đình của riêng mình. Nhưng bọn họ cũng không vứt bỏ cô không thèm để ý, ngược lại rất cố gắng nuôi dạy cô. Vì từ nhỏ cô đã kiếm được tiền, rất có năng lực kiếm tiền.

Khi còn nhỏ, cô cho rằng ba mẹ rất thương cô. Sau khi lớn lên mới biết được, ba mẹ rất yêu tiền của cô.

Tất cả thu nhập của cô, đều bị cha mẹ chia đều nắm giữ.

Cô không muốn trở về tiếp tục làm một cô con gái ngoan ngoãn vô tri, cũng không muốn trở về tiếp tục làm cây hái ra tiền của cha mẹ, càng không muốn trở về tiếp tục bị internet phun nước bẩn.

Nhưng cô lại không biết nên làm sao để mở ra một cuộc đời đến cô cũng không biết rõ.

Trong lúc cô đang do dự không tiến, cảnh trong mơ biến mất, cô tỉnh lại.

Đây là một gian phòng bệnh có ba cái giường ngủ của phòng điều trị bệnh nặng. Nhưng những giường ngủ khác cũng không có người. Chỉ có cô nằm yên tĩnh trên giường bệnh ở phía trong.

Rất nhanh nhớ đến đợt tai nạn với xe ô tô kia, chắc là cô bị đâm đến hôn mê, sau đó được đưa đến bệnh viện.

Cũng không biết bị thương có nghiêm trọng không, nhưng ít nhất tạm thời cô có một nơi có thể ở lại.

Khi đợi cô phục hồi lại tinh thần, phát hiện bên cạnh còn có người, một người đàn ông, một người đàn ông ăn mặc loè loẹt.

Người đàn ông đang chơi di động, lơ đãng ngẩng đầu, bỗng dưng hoảng sợ chống lại ánh mắt với cô. Ngay sau đó lập tức phản ứng lại, kinh ngạc vui mừng mà hô lên: "Trình Trừng! Cô tỉnh rồi sao? Có chỗ nào khó chịu hay không? Cô từ từ chút, tôi đi gọi bác sĩ đến."

Nói xong cũng không đợi cô đáp lại, nhanh chân chạy ra cửa.


Cố Dĩ Hân nhìn bóng dáng hoảng loạn của anh ta biến mất, rất muốn gọi anh ta lại, nói cho anh ta biết có một loại tiện lợi hơn, gọi là nhấn chuông.

Rất nhanh, các bác sĩ y tá được gọi đến, tiến hành kiểm tra một lượt cho cô, cuối cùng kết luận là, chỉ hơi chấn động não rất nhỏ, căn bản không có gì đáng ngại.

Người đàn ông không quá tin tưởng, đuổi theo bác sĩ hỏi không ngừng, "Nếu không đáng ngại, vì sao cô ấy lại hôn mê đến một ngày một đêm? Bác sĩ, có cần cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa hay không?"

Bác sĩ không kiên nhẫn lấy khóe mắt nhìn anh ta, "Đã làm kiểm tra toàn thân rất kỹ càng tỉ mỉ, quả thật không có vấn đề gì, nếu các người thật sự không yên tâm, vậy thì lưu lại bệnh viện hai ngày, để theo dõi kỹ hơn đi."

Tiễn bác sĩ đi, lúc này người đàn ông mới trở lại bên giường của Cố Dĩ Hân, vừa ngồi xuống, vừa nói: "Trình Trừng, cô vậy mà làm tôi sợ muốn chết, nhận được điện thoại của bệnh viện, tôi cũng xém xíu nữa bị hù chết! Tại sao lại xảy ra tai nạn giao thông vậy chứ? Còn hăng hái làm việc nghĩa, trước một đêm cô cắn nhiều thuốc quá, hay là bị đàn ông làm cho ngu muội rồi?"

Nghe người đàn ông miệng không giữ cửa mà nói lời thô tục, Cố Dĩ Hân hơi phản cảm. Nhưng mà vẻ mặt quan tâm lo lắng của người đàn ông thật ra lại rất chân thật. Nghĩ đến anh có lẽ là bạn thân của nguyên chủ.

"Tại sao không nói gì cả, chẳng lẽ bị xe đâm choáng váng?" Người đàn ông thân mật cúi người bò đến bên đầu giường của cô, đôi mắt sát lại gần cô.

Một mùi nước hoa thơm nồng xông vào mũi, Cố Dĩ Hân không nhịn được dịch qua một bên một khoảng, mặt không thay đổi nói: "Anh là ai?"

Người đàn ông lập tức ngồi thẳng người, miệng há thành hình chữ O, trừng lớn mắt, nhếch lên tay hoa lan, ngón tay run rẩy chỉa về phía cô, "Cô cô cô...... Cô nói gì, cô nói lại lần nữa xem!"

Kỹ thuật diễn quá vĩ đại, tay hoa lan lại càng phải chấm điểm kém, Cố Dĩ Hân tiếp tục không thay đổi hỏi: "Anh là ai? Gọi là gì?"

Bỗng nhiên nụ cười trên miệng của người đàn ông cứng lại, "Trình Trừng cô thích diễn thật đấy, mất trí nhớ thối nát như vậy, bây giờ phim truyền hình cũng không thích dùng nữa rồi, tôi mới không bị cô lừa đâu."

Nói xong bỗng nhiên anh ta lại bò đến bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Tôi là chồng của cô đây, kể cả việc này cũng có thể quên sao?"

Cố Dĩ Hân càng hoảng sợ hơn: "Chồng ư?"

Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, người đàn ông cũng hoảng sợ: "Cô tin sao?"

Cố Dĩ Hân: "......"

Người đàn ông: "......"

Sau đó vài giây, bỗng nhiên người đàn ông lại chạy ra ngoài tìm bác sĩ, quả nhiên anh ta không biết có loại đồ vật như nhấn chuông này.

Kế tiếp lại là một cuộc nhốn nháo hoảng loạn. Người đàn ông nói với bác sĩ tình trạng mất trí nhớ của Cố Dĩ Hân. Sau đó cô lại bị lăn lộn đi kiểm tra một lần nữa. Tất cả kết quả đều thể hiện tình trạng cơ thể của cô tốt vô cùng. Trong đầu cũng không có bất cứ thứ gì không nên có.

Đương nhiên Cố Dĩ Hân biết cô rất khỏe mạnh. Nhưng vì có thể thuận lợi mở ra một cuộc sống mới, cô không thể không lấy ra việc thối nát này ra dùng một chút. Dù sao kỹ thuật diễn của cô tốt, hơn nữa mà nói, có ai lại có thể nghĩ đến, lúc này cơ thể này, đã bị đổi linh hồn chứ!

Đến nỗi nguyên chủ còn có thể trở về hay không, cô cũng không thể quan tâm nhiều đến thế, có thể sống ngày nào thì hay ngày đó đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận