Nhân sâm thường sinh trưởng ở những nơi có nhiều rắn rết, quả nhiên là thật.
Cố Cửu tức tối hỏi hệ thống: “Tiểu thống à, sao ngươi không nhắc nhở ta trước? May mà ta phản ứng nhanh, nếu chậm một chút, mạng ta đã toi rồi, ngươi tính sao?”
Hệ thống trả lời với giọng vô cảm: “Bổn hệ thống hiện tại cấp bậc quá thấp, chỉ có chức năng rà quét thảo dược.”
Cố Cửu chợt sáng mắt: “Ý ngươi là, thăng cấp lên thì có thể rà quét mọi thứ?”
“Thăng thêm hai cấp nữa, sẽ có chức năng rà quét vạn vật.”
Cố Cửu nghe vậy rất hài lòng, nghĩ thầm khi đó, mọi thứ xung quanh nàng đều sẽ nằm trong tầm kiểm soát của hệ thống.
Vẫn lo có thêm rắn độc xuất hiện, Cố Cửu nhanh chóng lấy hùng hoàng phấn từ trong giỏ ra, rải một ít quanh chỗ mình đứng.
Mùi hùng hoàng lan tỏa, khiến bụi cỏ như bị đun sôi, lập tức trở nên náo nhiệt.
Số lượng rắn rết trốn chạy lần này còn nhiều hơn lúc trước, tất cả đều lấy Cố Cửu làm trung tâm mà tản ra khắp nơi.
Cố Cửu làm rất đúng cách, đem đầu con rắn cạp nong đập nát, rồi gom nó với con đại xà vừa giết để riêng ra.
Giờ đây, nàng mới bắt đầu đào nhân sâm.
Thời gian không còn nhiều, phải tranh thủ trước khi Tạ Trạm và mọi người đến.
Những gốc nhân sâm có niên đại càng lâu thì rễ càng ăn sâu.
Nhân sâm ngàn năm, chỉ cần tưởng tượng cũng đủ biết rễ của nó phức tạp đến thế nào.
Cây nhân sâm này, dù chỉ một phần rễ, vào lúc nguy cấp cũng có thể cứu người.
Cố Cửu thật sự không nỡ làm hỏng một chút nào.
Nhưng thời gian không cho phép, nếu tỉ mỉ đào từng chút, có lẽ đến tối cũng chưa xong.
Nàng đành dùng phương pháp mạnh bạo, đào cả mảng đất lớn xung quanh nhân sâm, gom cả đất và cây, rồi ném tất cả vào không gian.
Nhìn thấy trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố lớn, Cố Cửu liền dùng công binh sạn lấp qua loa đất và cỏ khô vào hố, che đậy cẩn thận để không ai phát hiện.
Sau đó, nàng sang phía bụi cỏ bên kia, nhanh chóng đào thêm hai gốc nhân sâm 800 năm và hai gốc 500 năm, rồi cất tất cả vào không gian.
Kiểm tra thời gian thấy không còn nhiều, nàng mới bắt đầu gọi: "Tạ Trạm, Tạ Trạm, mau tới đây, chỗ này có nhân sâm!"
Tạ Trạm và mọi người sớm đã chờ đến sốt ruột, nếu không phải thỉnh thoảng Cố Cửu đáp lại khi họ gọi, thì bọn họ đã xông tới xem nàng ra sao rồi.
Khi nghe thấy tiếng nàng gọi, cả nhóm vội vàng chạy tới, nhưng vừa tới nơi thì bị hai con rắn chết khiến họ ngỡ ngàng.
Tạ Ngũ Lang lắp bắp hỏi: “Đây...!đây là ngươi đánh chết?”
Cố Cửu kiêu hãnh nâng cằm, đáp: “Ừ, ta rất lợi hại mà.”
Tạ Trạm nhìn chăm chú khắp người Cố Cửu xem nàng có bị thương không, rồi quở trách: “Tiểu cô nương nhà ngươi thể hiện cái gì? Lỡ đánh không chết mà bị rắn cắn thì sao? Hùng hoàng phấn mang theo là để ăn à?”
Tạ Ngũ Lang cũng lải nhải thêm: “Đúng thế, đúng thế! Các ca ca chẳng lẽ chỉ đứng nhìn thôi sao? Gặp nguy hiểm mà ngươi không gọi, tự mình xông lên, nếu bị thương thì làm sao? Ngươi nghĩ sẽ để các ca ca đến nhặt xác ngươi chắc?”
Cố Cửu bĩu môi, phản bác: “Chờ các ca ca tới thì chắc ta chỉ còn cái xác thôi! Con rắn cạp nong lao nhanh như thế, ta còn kịp kêu cứu sao?”
Dù sao thì nàng cũng cảm nhận được sự quan tâm của mọi người, chỉ có điều --- hình như họ đã hiểu lầm gì đó.
Nhớ lại năm xưa, nàng còn từng quyền đánh Nam Sơn mãnh hổ, chân đá Bắc Hải giao long kia mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...