Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


“Tiểu Tranh, nói chuyện với cha mẹ một chút.”
Lời nói của Đường Lập Thành làm Đường Tranh  hơi giật mình.

Anh nhìn Đường Lập Thành và Đổng Mai, hai người đều vô cùng nghiêm túc, cuối cùng gật đầu.
Ba người rời khỏi bệnh viện, rõ ràng bệnh viện không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
Cả ba về thẳng biệt thự, vào thư phòng của Đường Lập Thành.
Đổng Mai muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Đường Lập Thành cho bà một cái nhìn trấn an, bà không thể làm gì khác hơn, đành phải gật đầu rồi ngồi yên một bên không lên tiếng.
“Cha, cha nói đi.”
Đường Lập Thành nhìn chàng trai tướng mạo tuấn dật trước mặt, nghĩ đến chàng trai này từ nhỏ đến lớn đều ưu tú, hôm nay đã là chủ tịch tập đoàn  Đường Thị, xử lý mọi chuyện rất tốt thì trong lòng rất yên tâm.

“Năm đó cha đưa con từ cô nhi viện về đã dốc lòng bồi dưỡng con.” Đường Lập Thành lên tiếng, không quanh co lòng vòng: “Con cũng vô cùng ưu tú, chưa bao giờ để cha phải thất vọng.”
“Con rất xuất sắc.” Đường Lập Thành không chút do dự khen ngợi: “Bây giờ cha không cần phải làm gì cả, một mình con cũng có thể quản lý Đường Thị rất tốt.”
“Ban đầu, cha và mẹ con đã có một dự định.”
“Cũng chính bởi dự định đó mà cha mẹ đã bồi dưỡng con trở thành người thừa kế của tập đoàn Đường Thị, cũng bồi dưỡng con trở thành con rể tương lai của mình.” Đường Lập Thành nói thẳng: “Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, có vẻ như cha mẹ chưa từng hỏi ý kiến của con.”
Nói đến đây, Đổng Mai cũng lên tiếng: “Cha mẹ rất xin lỗi con về chuyện này, cha mẹ chỉ nghĩ Quả Quả thích ở bên con thì con cũng có thể chấp nhận sự sắp xếp của cha mẹ.”
“Lần này Quả Quả xảy ra chuyện, cha cuối cùng cũng đã nghĩ thông rồi.” Đường Lập Thành mỉm cười thoải mái: “Thực ra, cha mẹ cũng nhận thấy con không có loại tình cảm đó với Quả Quả, thế nên, sau này cha mẹ sẽ không nhắc lại chuyện muốn con làm con rể nữa.

Đường Tranh con vẫn là con trai của Đường Lập Thành này, người thừa kế tập đoàn Đường Thị vẫn là con.”
“Cha mẹ chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là con phải bảo vệ Quả Quả thật tốt, đừng để ai bắt nạt con bé.” Đổng Mai rơm rớm nước mắt, “Quả Quả là một đứa bé đơn thuần, con phải chăm sóc nó nhiều hơn.

Nếu sau này con bé có thích ai thì con phải giúp đỡ một chút, nhìn xem đối phương có xứng đáng để con bé kết hôn hay không.

Nếu con bé không muốn kết hôn thì mẹ cũng mong con chăm sóc bảo vệ con bé cả đời.”
“Tiểu Tranh, con nhất định phải nhớ kĩ, nếu như không phải chuyện lớn gì thì đừng kích thích Quả Quả.” Đổng Mai nghiêm túc nhắc nhở, nước mắt rưng rưng: “Con bé không chịu nổi kích thích, sau này mẹ và cha con không còn trên đời này nữa thì con nhất định phải chăm sóc con bé chu đáo.

Con bé cũng không trì hoãn con quá lâu đâu, con cứ để con bé bình an vui vẻ sống hết đời này.”

“Con sẽ chăm sóc Tiểu Quả thật tốt.”
Đường Tranh mơ hồ cảm giác được những lời Đổng Mai nói ẩn chứa điều gì, nhưng cảm giác này chỉ là thoáng qua.

Sau đó anh cho rằng hai người vì chuyện lần này mà sợ hãi.
Thế nên hai người mới trực tiếp ngả bài với anh.

Thực ra cho dù hai người không nói thì qua chuyện này, anh cũng sẽ chăm sóc Đường Quả thật tốt, không giống như trước kia nữa.
Chỉ dựa vào sự ngây thơ đơn thuần và đáng thương của cô thì anh đã không đành lòng không để ý đến cô,
Sau khi Đường Tranh đồng ý thì hai vợ chồng Đường gia đều mỉm cười.

Cả hai rất hiểu Đường Tranh, nếu như anh đã hứa thì nhất định sẽ làm được.


Thế nên hai người cũng không cần lo lắng về chuyện này nữa.
“Trước đây là cha mẹ sai.” Đường Lập Thành thở dài một hơi: “Tiểu Tranh, sau này con cứ coi cha mẹ là cha mẹ như bình thường, những chuyện trước kia hãy cứ để nó trôi qua đi.”
Đường Tranh gật đầu, anh cũng không hận hai vợ chồng Đường gia.

Nếu như không có hai người họ thì sẽ không có Đường Tranh ngày hôm nay.

Anh vô cùng biết ơn hai người họ, chỉ là không thích cuộc sống của mình bị người khác sắp đặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận