Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


Sau khi Lâm Dật Trì ôm tâm sự rời đi thì Đường Tranh cười lạnh một tiếng.
Thấy Tiểu Quả tò mò nhìn mình thì khẽ ho nhẹ một tiếng, cầm lấy bó hoa bách hợp: “Tiểu Quả thích hoa hồng hay hoa bách hợp?”
“Hoa bách hợp.”
Câu trả lời không chút do dự của cô làm Đường Tranh vô cùng hài lòng.
Anh mỉm cười: “Vậy anh có thể cất bó hoa hồng trong bình đi được không?”
“Được ạ.”
Đường Quả ngây thơ trả lời, ánh mắt nhìn chăm chú vào bó hoa bách hợp, vô cùng yêu thích.
Điều này làm cho Đường Tranh cảm thấy bây giờ mình có vứt luôn bó hoa hồng đó đi cũng không sao, Tiểu Quả nhà anh thích hoa bách hợp chứ không phải hoa hồng tầm thường.
Anh tùy ý nhấc bó hoa hồng lên, sau đó cẩn thận cắm bó hoa bách hợp của mình vào.
Ngoài cười nhưng trong không cười: “Bỏ đi thì tiếc quá, để anh đưa cho người khác.”

Đường Quả gật đầu, nhìn theo bóng dáng Đường Tranh ra khỏi phòng bệnh.
Đường Tranh ra ngoài, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Anh đi tới thùng rác, vò cánh hoa hồng một chút rồi cười lạnh, ném bó hoa vào thùng rác.
Nụ cười trên môi vô cùng nguy hiểm, thậm chí còn có vài phần biến thái.
Đường Tranh trở lại phòng bệnh với một nụ cười dịu dàng, cứ như là mình và người kinh khủng lúc trước là hai người khác nhau.
“Tiểu Quả thích Lâm Dật Trì à?”
Đường Quả ngẩng đầu lên: “Sao anh lại hỏi thế?”
Đường Tranh hơi hối hận, mặc dù trong số những người cùng trang lứa, Lâm Dật Trì là ưu tú nhất.

Nhưng sau khi tiếp xúc với anh ta, anh lại cho rằng người này không nhất quán, không xứng với Đường Quả.
Hơn nữa, trong lòng anh cũng không mong muốn Tiểu Quả thích đối phương.
“Tiểu Quả chỉ cần trả lời có thích hay không?”
Đường Tranh không hiểu sao trong lòng lại có vài phần lo lắng, thậm chí còn hơi sợ hãi, sợ cô thực sự thích Lâm Dật Trì.
Đường Quả cười thầm trong bụng, nhưng vẻ mặt lại ngây thơ vô tội: “Không phải anh nói anh Lâm rất tốt sao? Chẳng lẽ trước đây anh nói sai? Em không nên thích anh ấy?”
Đường Quả không thừa nhận mình thích, cũng không nói là mình không thích, trực tiếp ném vấn đề này cho Đường Tranh.
Đường Tranh không nói nên lời, đúng vậy, đúng là anh nói Lâm Dật Trì tốt, cô quen biết Lâm Dật Trì cũng vì anh.
Dường như anh không có lập trường nói Lâm Dật Trì có tốt hay không, Đường Tranh lâm vào thế bí, thậm chí còn xác định Đường Quả thực sự thích Lâm Dật Trì.
Kết luận này khiến anh không vui chút nào.

Anh không hỏi lại Đường Quả có thích Lâm Dật Trì hay không, cũng không nói Lâm Dật Trì không tốt như thế nào.

Nếu như Tiểu Quả thực sự thích đối phương thì cho dù anh có nói gì cô cũng không tin.
Trừ khi anh có bằng chứng chứng minh Lâm Dật Trì không phải người tốt.
Xem ra anh phải điều tra Lâm Dật Trì một chút.
Ngày hôm sau, vợ chồng Đường gia vội vàng chạy đến bệnh viện.
Đổng Mai ôm lấy Đường Quả khóc lóc, lúc nhận được tin, bà suýt ngất đi.
Lúc đó vợ chồng bà đang đi du lịch nước ngoài, phương tiện đi lại không thuận tiện như ở Trung Quốc, thế nên cả hai sốt ruột vô cùng.
Cũng may là sau đó biết được công chúa nhỏ của mình không gặp nguy hiểm đến tính mạng, lúc này hai vợ chồng mới thở dài một hơi.
“Quả Quả gầy rồi.” Đổng Mai đau lòng cho con gái, sau đó buồn bực trừng mắt nhìn Đường Lập Thành: “Lần này đáng lẽ không nên ra ngoài, nếu không đi thì Quả Quả đã không xảy ra chuyện.”
Đường Lập Thành không dám nói tiếng nào, vẻ mặt ngượng ngùng, ánh mắt dán chặt lên người Đường Quả.

Ánh mắt nhìn con gái yêu thương không kém gì Đổng Mai, đây là công chúa nhỏ mà ông nâng niu trong lòng bàn tay.
Cây cầu cao như vậy, suýt chút nữa đã cướp mất mạng sống của công chúa nhỏ của ông.

Cứ nghĩ đến chuyện này là hai vợ chồng lại cảm thấy hết hồn hết vía.
Hai người hỏi han Đường Quả một lúc, sau đó gọi Đường Tranh ra ngoài.
“Cha mẹ, con xin lỗi, con đã không bảo vệ tốt Tiểu Quả.”
Hai vợ chồng nhìn nhau, không đành lòng trách mắng.

Thực ra chuyện này cũng không thể trách Đường Tranh được.

Nếu như không nhờ có anh phát hiện kịp thời thì có lẽ hai người đã không thể nào nhìn thấy Quả Quả nữa rồi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận