Bạch Chỉ Nhi định ôm bụng đói đi ngủ một chốc thì bị mùi thơm ngào ngạt từ thịt nướng làm tỉnh.
Cái bụng rất thành thật mà “ọt ọt” nức nở.
Nửa thanh chocolate vừa rồi tuy rằng giúp cô bổ sung lại được số năng lượng đã tiêu hao vào buổi sáng, nhưng vẫn không đủ để làm dịu cơn đói khát.Chàng trai và chú cho kia như nghe thấy được cũng nhìn qua đây.
Lúc này bị một người một chó nhìn chằm chằm sau lưng như vậy Bạch Chỉ Nhi cũng khó mà ngủ một cách tự nhiên được.
Chú chó còn nức nở nuốt nước bọt “ực ực” mấy tiếng như thể nói là: “Có tí đồ ăn chả bõ dính răng, đến tôi còn ăn không đủ đâu! Đừng mơ tưởng thịt của tôi!”Không trách cô được, đây là phản ứng của cơ thể.
Cô gái ngày vì tiết kiệm đồ ăn, mấy ngày qua chẳng dám ăn gì, chỉ khi cơ thể không chịu được nữa mới dám ăn hai miếng bích quy nhỏ và vài ngụm nước.
Lúc cô vào đây cứ tưởng cơ thể sẽ mạnh mẽ như mình trước kia, nhưng không phải.
Cô cũng không muốn hỏi hệ thống, nhưng nó hố quá, không đáng tin.Một lúc sau cảm giác ánh mắt sau lưng đã dời đi nơi khác cô mới dần thả lỏng.
Dặn dò hệ thống:“Ta đi ngủ.
Mi nhớ canh chừng an toàn cho ta!” Cô nói dứt lời thì lăn ra khò khè.Hệ thống thấy cô thoải mái hất hàm sai bảo nó như vậy thì cảm thấy khó chịu cực kỳ.Trước khi xuất xưởng, nó cũng từng có một thời gian được lên trên Diễn đàn của các hệ thống để giao lưu học hỏi.Những hệ thống khác chia sẻ rằng những đồng hành của họ rất ngoan ngoãn nghe lời, nịnh nọt cung phụng hệ thống như thế nào.
Nhưng đến lượt nó, nó lại gặp cái người này.
Nó thấy bản thân mình thật là đáng thương làm sao, quả thực nếu xét về trị số xui xẻo thì nó quả là nhọ không ai bằng, nó mà xếp thứ hai không ai lên được thứ nhất luôn.Mấy mươi ngàn năm trôi nổi nó mới tìm được một người phù hợp.
Vốn tưởng rằng bản thân rốt cuộc đã có thể ký thác vào một người đáng tin cậy để hợp tác cùng làm nhiệm vụ, sau đó có thể chậm rãi trưởng thành.Thế mà cái kẻ này chỉ muốn đi chết, cũng không có thái độ chịu hợp tác với mình, còn coi mình là tay sai mà chỉ lên chỉ xuống, mỗi khi khó chịu trong người là lại mắng mỏ nó.Nó cảm thấy tủi thân, nó muốn khóc quá đi mất.
Nhưng nó là hệ thống, một hệ thống làm sao có nước mắt để khóc chứ? Chỉ riêng việc nó biết buồn, biết dỗi, biết tủi thân là đã không giống những kẻ khác rồi.
Thế nhưng nó cứ lại có cảm xúc, nó biết vui, biết buồn, biết dỗi, biết tủi thân.
Chẳng lẽ vì những điều này mà nó bị đào thải? Nên bị vứt bỏ? Chẳng lẽ không có ai cần nó hay sao?Buồn thật sự luôn!Bạch Chỉ Nhi không biết rằng chỉ bằng một câu nói lạnh lùng của cô đã khiến cho U La La ngốc nghếch thủy tinh tâm tự suy diễn đủ điều trong đầu.
Cô cố ý nói như thế chẳng qua là vì trong người có quá nhiều cảm xúc tiêu cực, mà nó còn lải nhà lải nhải trong đầu cả buổi như thế khiến cô không cách nào đủ tập trung để điều chỉnh lại tâm thái của bản thân.
Cô nói vậy chỉ để phát tiết một phần cảm xúc.
Và một phần nữa là để nó nghĩ là cô muốn ngủ để nó khỏi phải lải nhà lải nhải bên tai cô nữa.
Cách này thực có hiệu quả.Cô đã cố ý điều chỉnh hô hấp cho chậm lại để giả vờ như mình đã ngủ.
Nhưng mùi thịt nướng thơm lừng từ bếp lửa tỏa ra ngào ngạt khắp căn hầm lại làm cái bụng xẹp lép của cô phản chủ lần nữa, nó kêu “ọt ọt” gào thét, nước bọt của cô thì muốn trào ra khỏi miệng.
Cô nhận ra phản ứng khiếm nhã của mình nên xấu hổ đến đỏ cả mặt, đành vội ôm hai gò má đang nóng bừng bừng, cố giấu biểu cảm của mình.Ngượng chết mất!Đang lúc cô muốn chui xuống đất vì phản ứng của cơ thể, bờ vai bất ngờ bị vỗ nhẹ một cái.
Cô quay lưng lại, thấy chàng trai đó đưa một miếng thịt nướng về phía mình.
Mùi thơm nức mũi này khiến nước bọt của cô càng trào ra nhiều hơn, đến mức cô phải nuốt xuống ừng ực.
Chợt nhớ đến chú chó Golden khi nãy cũng từng làm động tác này, nội tâm cô càng lúng túng XD.Cô bất ngờ nhìn chàng trai kia, cậu chàng chỉ im lặng nhìn cô không nói một lời càng làm cô cảm thấy khó hiểu với sự săn sóc của cậu.Lí trí muốn từ chối nhưng bản năng cơ thể lại thôi thúc cô nhận lấy, sau cùng đôi tay lại vẫn vươn ra nhận lấy.
“Nhiệm vụ quan trọng nhất, phải ăn mới có sức.
Đúng vậy, chỉ cần nghĩ như thế mình sẽ không thấy xấu hổ nữa.” Cô nghĩ bụng.Sau khi cô nhận xiên thịt thì cậu ta bất ngờ vươn tay phải vào trong ba lô của cô, hành động bất ngờ này của cậu làm cô khiếp hoảng.
Dù không biết ý định của cậu ta là gì nhưng phản ứng của cô rất mau lẹ, ngay lập tức nắm chặt cổ tay phải của cậu ta để ngăn lại, cô trừng mắt lên nhìn cậu ấy như để cảnh cáo và muốn được nghe giải thích.Ấy vậy mà cậu ta vẫn không hé ra bất cứ lời nào.
Cậu gạt nhẹ tay cô ra, cầm một chai nước rỗng tếch từ trong ba lô của cô rồi đi tới chỗ cái ba lô của mình, cậu tiếp nước vào cái chai rỗng đó rồi dúi trả lại cho cô một chai nước đầy.Toàn bộ hành động của cậu kiến cô đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.Vừa gặm thịt nướng cô lại cẩn thận đánh giá đôi chủ tớ bên kia.
Hệ thống khịt còn đang hậm hực.
Nó như một đứa trẻ vừa bị người lớn trách oan, được dịp là lập tứcbày tỏ nỗi nghẹn khuất của bản thân, bắt đầu châm chọc:[Hừ! Tôi tưởng cô ngủ rồi.
Thế mà vẫn vì một miếng ăn chấp nhận rơi rớt liêm sỉ.]“Đây là người ta tự đưa cho ta, không phải đổi liêm sỉ lấy.”Cô nhanh chóng xử lý mỹ vị trong tay.
Cuối cùng, cái bụng cũng trở nên ngoan ngoãn, cô đã có thể yên tâm đi nghỉ ngơi.Thái độ của chàng trai này với cô càng làm cô cảm thấy khó hiểu.
Kiếp trước cô cũng từng đặt niềm tin lên người khác, sau cùng thất bại quá thảm hại.
Vì thế cô không dám đặt niềm tin lên người khác nữa, cô càng sợ cảm giác phụ thuộc vào người khác.Cô không dám thả lỏng một chút nào, muốn duy trì sự tỉnh táo để có thể ứng đối với bất kỳ biến cố gì.
Nhưng cơ thể đã xuất hiện những dấu hiệu của kiệt quệ, nhất là sau khi được bổ sung đủ năng lượng, cơ thể đã bắt đầu đi vào chế độ nghỉ ngơi phục hồi.
Hai mí mắt cô nặng dần rồi trĩu xuống, kéo cô vào giấc ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...