Xuyên Nhanh Nhật Ký Truy Phu


Tống Nhiễm kéo ống tay áo của Tề Vũ Hiên lôi ra mười quả táo rồi ném hết cho Lục Chấn.
" Đừng để bị thương ".

Tề Vũ Hiên chưa từng thấy cậu động thủ nên có chút lo lắng.
" Đã biết ".

Tống Nhiễm mỉm cười cho anh một ánh mắt an tâm.
Lục Chấn nhanh gọn bắt được tất cả.
" Làm rất tốt, để táo này lên đầu họ đi ".

Tống Nhiễm cười bước xuống bãi đất trống.
Lục Chấn không nói gì mà đi làm y lời cậu, hắn có thể thấy được chủ tử rất sủng vị phu nhân này.
Mười đại nam nhân không hài lòng nhưng vẫn tuân lệnh mà để trái táo lên đầu.
Tống Nhiễm đứng trước mặt họ cách khoảng gần 20 mét.
" Không thể né nếu không sẽ chết, nghe rõ không? ".


Tống Nhiễm cảnh báo trước, lạc đạn cậu không gánh nổi trách nhiệm đâu.
" Rõ ".

Mười người lớn tiếng đáp.
Tống Nhiễm rút từ thắt lưng ra hai khẩu súng bạc khá nhỏ nhắn, mỗi tay cầm một cây rồi cười cười.
Tùy ý nổ súng, mọi người chỉ nghe vài tiếng tạch...!tạch vang lên, mấy quả táo vẫn y nguyên vị trí trên đầu bọn họ.
Mọi người không khỏi nghi ngờ ( cậu đang làm trò hề gì vậy?).
" Lục Chấn kiểm tra đi ".

Tống Nhiễm cất súng đi nhẹ nhàng cười, cậu không để ý mấy ánh mắt xem thường của họ.
Lục Chấn do dự nhìn lên chỗ chủ tử, thấy y gật đầu mới đi tới cầm quả táo xuống nhìn, mồ hôi không khỏi tuông ra ào ào.
Lục Chấn xem qua một lần mười quả táo, tay run run chân thì muốn nhũn trong lòng chưa từng có cảm giác hoảng sợ như vậy.
Mọi người thấy phó đội kiểm tra quả táo xong sắc mặt xanh mét, cũng vội vàng bất chấp nhào tới xem xét, tình hình của họ còn tệ hơn Lục Chấn, đặc biệt là mười người có phúc được chọn làm bia ngắm cho cậu trực tiếp hôn mê.
Bọn họ là nam nhân thiết huyết được huấn luyện kỹ lưỡng dù chết cũng không sợ, nhưng mà chết theo kiểu không hay biết này vô cùng oan ức đó, nên phản ứng của bọn họ có hơi lố.
Thật ra quả táo chỉ bị thủng một lỗ thôi, nhưng vị trí thủng đó lại chỉ cách đầu của họ 2 cm.
Nếu như Tống Nhiễm bắn lệch thì mười người họ sẽ đi gặp Diêm Vương uống trà hết rồi.
Tống Nhiễm mặt kệ đám người, đi vòng qua, sờ tay lên vách đá tìm kiếm mấy viên đạn của cậu, đạn bắn rồi không thể dùng lại nhưng có thể làm mấy món đồ chơi nhỏ cũng rất đẹp.
Đám người Tề Vũ Hiên thấy cậu một mình tìm kiếm gì đó trên vách tường đá, thì đi đến.
" Cảnh Nghi, em tìm gì vậy ?".

Tề Vũ Hiên nhìn vách tường đá, chỉ thấy toàn đá.
" Giống như cái này nè, tìm giúp em đi ".

Tống Nhiễm đưa cho anh một cái vỏ đạn màu bạc, cậu tìm lúc lâu mới mò ra được một viên thôi.
Tề Vũ Hiên xem xét một chút, rồi đưa cho mấy người khác xem qua rồi cùng nhau tìm kiếm.


Lục Chấn lúc này mới lệnh mọi người trở lại hàng ngũ của mình chỉnh tề.
Nữa ngày trôi qua cuối cùng cũng tìm được mười vỏ đạn, Tống Nhiễm nghĩ nghĩ rồi nói nhỏ bên tai Tề Vũ Hiên vài câu rồi xoay người ra ngoài cửa đá.
" Nghỉ ngơi tại chỗ ", Lục Chấn hạ lệnh, mọi người liền ngồi xuống nói chuyện phiếm rất nhỏ tiếng.
Tống Nhiễm ra ngoài cửa ở góc khuất thì vào không gian loay hoay một canh giờ mới trở lại.
Mọi người đang nghĩ ngơi tại chỗ thấy Tống Nhiễm đi vào liền vội vã đứng dậy rất nghiêm trang.
" Xong rồi à ".

Tề Vũ Hiên cười vuốt tóc cậu.
" Vâng , anh bàn công việc họ xong rồi à ".

Tống Nhiễm cười ôm lấy cánh tay anh cọ cọ.
" Đã xong, họ vẫn chờ em đó ".

Tề Vũ Hiên cưng chiều nhéo nhéo mũi cậu.
Tống Nhiễm gật đầu, buông tay anh ra, đi tới trước mặt mấy trăm nam nhân, cầm trong tay mười sợi dây.
" Mười người lúc nãy bước ra đây đi, ta có vật muốn thưởng các ngươi ".
Mười người nhanh chóng đi ra, không còn ngẩn cao đầu như trước mà rất cung kính trước mặt cậu, sau đó thành thật mà quỳ một gối xuống.
" Tham kiến công tử ".

Tống Nhiễm im lặng, không bảo họ đứng dậy mà cười cười đi tới từng người, đeo vào cổ họ một sợi dây chuyền, mặt dây màu bạc đó là vỏ đạn mà cậu vất vả tìm kiếm.
" Luyện tập cho tốt, thưởng cho các ngươi, làm kỷ niệm ".
Họ nhìn mặt dây, biết đây là vật mà kể cả chủ tử cũng phải tự thân ra tay tìm kiếm giúp công tử, vậy mà nói thưởng là thưởng sao, họ đồng loạt nhìn về hướng Tề Vũ Hiên như xin ý kiến.
" Vũ Hiên, họ không nghe lời em ".

Tống Nhiễm u oán trở lại bên cạnh Tề Vũ Hiên chôn đầu vào ngực anh nở nụ cười tà.
" Đừng giận, ngoan ".

Tề Vũ Hiên thật bất đắc dĩ, ôm cậu mà dỗ dành.
" Lời của hắn cũng là lời nói của ta, sau này các ngươi chỉ cần nghe hắn là được ".

Tề Vũ Hiên nghiêm mặt tuyên bố.
Cả đội gật đầu, bọn họ cũng không lo lắng chủ tử uy vũ bị người lừa gạt, nếu dễ bị lừa dối như vậy bọn họ có mắt như đuôi mù theo một chủ tử ngốc hay sao chứ.
Tống Nhiễm ngẩn đầu cười cười, bóp bóp mặt đẹp của người yêu, còn chơi rất vui vẻ ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận