Xuyên Nhanh Nhật Ký Truy Phu


" Mở mắt ra đi ".
" Ăn được rồi ".
Tống Nhiễm với Tề Vũ Hiên cùng nhau mở miệng nói, rồi nhìn nhau cười bắt đầu ăn cơm.
Bốn người mở mắt ra nhìn, thấy hai vị chủ tử đang ăn cơm rất ư là tình tứ, rồi nhìn một bàn thức ăn lạ mắt im lặng nuốt nước miếng nhìn nhau một cái rồi động đũa.
Bọn họ không hỏi , không biết , không nhìn thấy gì, bọn họ chỉ nhìn thức ăn ngon mà thôi , vô tâm vô tư , trong lòng thì càng kính nể càng thề phải trung thành với chủ tử mới có thêm cơm ngon để ăn.
Động đũa thì thôi đi, vừa ăn được miếng đầu tiên ngon quá hay sao mà trở thành động thủ luôn.
Bốn đôi đũa y như bão táp càng quét khắp bàn ăn, tranh cướp theo mọi hình thức có thể nghĩ ra được.
Chỉ có Tề Vũ Hiên và Tống Nhiễm mỗi người ôm một phần cơm riêng rồi vừa ăn vừa nhìn mấy vị nam nhân ham ăn phía kia.
Vất vả sau bữa cơm sáng, cả sáu người âm thầm rời khỏi phủ thái tử mà không ai hay biết đi đến một khu rừng rậm khá xa hoàng thành.
Còn về việc tìm kiếm hung thủ bỏ xạ hương vào thức ăn thì không cần tìm trong lòng Tề Vũ Hiên cũng biết người đó là ai rồi / mẫu hậu thân mến /.
Đi khoảng hai tiếng, cả nhóm dừng lại ở phía chân một thác nước lớn rất đẹp, từ trên cao đổ xuống sao một lúc bọt nước sẽ tạo thành một dãy cầu vòng lộng lẫy.
" Chúng ta đi vào thôi ".
" Khoan đã ".

Tề Vũ Hiên ôm eo cậu định nhảy lên, thì bị cậu kéo lại.
" Sao vậy ? ".
" Nơi này rất đẹp, em muốn chụp hình ".
Tống Nhiễm nói rồi giả vờ để tay vào trong áo của Tề Vũ Hiên, thật ra là dùng ý niệm lấy ra một cái máy ảnh.
" Đó là gì vậy công tử ? ".

Hắc Diệu hứng thú nhìn cái máy ảnh trên tay cậu.
" Cái này là máy chụp ảnh, được rồi, tất cả tập hợp lại đây ".
Tống Nhiễm chỉ dẫn thế đứng cho bọn họ, rồi chụp một tấm có cả mặt của tất cả mọi người.
Tấm hình vừa ra, cậu đưa cho Tề Vũ Hiên xem trước, anh rất hài lòng cười rồi đưa cho Hắc Diệu.
" Xem xong thì đưa lại cho Cảnh Nghi, khi về phủ có thể cho các ngươi mỗi người một tấm ".
Cả bọn cười không khép miệng, lại có chút ngốc ngốc nhưng vẫn biết im lặng là vàng nên không hỏi gì hết, nhưng vẫn cảm tạ Tống Nhiễm không ngớt.
Sau đó cậu chụp thêm cho mỗi người một tấm, rồi cất vào không gian, mới cùng họ vào trong thác nước.
Phía sau thác nước là một hang động lớn và khá ẩm ướt, đi vào chừng 30 mét thì đụng phải một cánh cửa đá lớn, nhìn chắc rất là nặng đó.
Dịch Uy đi lên một góc bên cửa, ấn vào một viên đá nhỏ nhô ra trên tường, cửa đá từ từ mở ra, bên trong rất sáng và khô ráo.
Tiếng huấn luyện hô hào vang lên khắp sơn động, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có của nó.
Người quản lý ở đây tên Lục Chấn vừa thấy chủ tử đến, liền bước tới hành lễ.
" Chủ tử ".
" Ừm, ta dẫn phu nhân đến gặp các ngươi, gọi hắn công tử là được ".
Tề Vũ Hiên nhìn người bên cạnh, đang liếc mắt nhìn Lục Chấn rồi lại nhìn Dịch Uy khó hiểu.
" Cảnh Nghi sao thế ? ".
Tống Nhiễm thấy khi Lục Chấn đến gần thì Dịch Uy lùi lại một bước, vành tai hơi đỏ, cậu cười ôm lấy cánh tay của Tề Vũ Hiên.
" Phu quân à, chàng thấy Dịch Uy cũng không còn nhỏ nữa, hay khi về tìm một cô nương tốt gả cho hắn đi, được không ?".

" Không cần ".
" Không thể ".
Tề Vũ Hiên còn chưa kịp trả lời thì hai giọng nói có chút gấp gáp cùng lúc vang lên.
Nhưng hai người này rất nhanh đã nhận ra nụ cười trêu tức trên gương mặt của Tống Nhiễm, cả hai đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác.
" Em đó, thật là nghịch ngợm quá đi ".
Tề Vũ Hiên bất đắc dĩ nhéo nhẹ cái mũi của cậu, rồi nhìn thủ hạ bị khi dễ nhưng không dám ra mặt nói giúp, vì phu nhân của anh đang rất cao hứng mà.
Cậu lè lưỡi nháy mắt với Tề Vũ Hiên, xem như thừa nhận cậu đang trêu họ.
" Được rồi, làm chính sự thôi ".

Tống Nhiễm trêu đùa xong thì nghiêm túc lại.
" Em cần gì thì nói Lục Chấn chuẩn bị cho ".

Tề Vũ Hiên cũng không phản đối.
" Công tử cứ phân phó ".

Lục Chấn đã điều chỉnh tâm trạng xong, nghe chủ tử nói vậy liền tiếp lời.
" Ta cần mười người làm bia ngắm , không run chân, không sợ chết ".

Tống Nhiễm nhìn những người đang được huấn luyện khắc khổ cười tà.
" Được ạ, công tử người chờ ".

Lục Chấn xoay người đi chuẩn bị.
Còn đám người Tống Nhiễm thì đi lên một cái đài cao ngồi xuống ăn bánh uống trà rất nhàn nhã.
Tống Nhiễm nhìn họ huấn luyện chỉ có hài lòng một chút thôi, luyện tập võ như ở đây cậu không biết, nhưng cận chiến và dùng súng thì cậu rất thạo.
Phía dưới mọi người không tập luyện nữa mà ngay hàng thẳng lối lùi ra hai bên để trống một khoảng lớn.
Có mười người bước ra nghiêm chỉnh đứng ở giữa, ưỡn ngực ngẩn cao đầu.
" Công tử đã chuẩn bị xong rồi ".

Lục Chấn đi đến cung kính bẩm báo.
" Ngồi đây nhìn phu nhân của anh, biểu diễn tài năng nha "..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận