Thập Nhất nhìn người đàn ông với gương mặt tuyệt trần phía trước, chỉ cần tay cô thêm chút lực thì chiếc cổ trắng ngần này liền sẽ bị bẻ gãy.
Đối diện với nguy hiểm như vậy, nhưng cô không hề nhìn thấy một chút do dự hay lo sợ nào trong mắt hắn.
Đôi mắt đó bình tĩnh nhìn cô như nhìn một món đồ quý giá, khóe môi treo một nụ cười xinh đẹp.
"Alice… Em nghĩ ta đến đây mà không có quân đội là bởi vì không thể buông bỏ quyền lực và mảnh đất màu mỡ Amanda kia sao?"
Thập Nhất híp mắt: "Không phải ư? Việc xâm chiếm Amanda đã là kế hoạch từ lâu của người rồi.
Ngươi tự mình xâm nhập vào sư đoàn anh hùng, tìm cách bắt tay với Elbert Dixon làm thế gọng kìm, trong ngoài kết hợp tấn công."
Tham vọng của Leon chính là nuốt trọn đế quốc Quasa và Amanda.
Một mình làm bá chủ thế giới này.
Người như hắn có tham vọng này là không sai.
Nhưng tiếc là tham vọng của hắn lại đi ngược lại với nhiệm vụ của cô.
"Ngươi dự định sau khi chiếm được Amanda, nắm được gia tộc Dixon trong tay thì chắc chắn ta không còn cách nào khác là ở bên cạnh ngươi đúng không?"
Leon mỉm cười: "Em nói đúng, ta quả thật đã chuẩn bị mọi thứ để xâm chiếm Amanda.
Ban đầu nó chỉ là tham vọng của ta, nhưng mọi chuyện diễn ra nhanh như vậy lại là do em."
"Leon, cho dù ngươi có chiếm được Amanda hay là Dixon thì ngươi cũng không thể có được ta đâu.
Nếu ngươi nghĩ mình có thể dùng bạo lực để bắt nhốt ta ở bên cạnh thì càng sai rồi.
Ngươi… không đánh thắng ta! Không bao giờ!"
Thập Nhất chưa bao giờ bộc lộ ra sức mạnh thật sự của mình.
Đó là thứ mà hắn sẽ không tưởng tượng nổi.
Dùng sức mạnh ấy trong thế giới này có thể khiến cô bị nguy hiểm, dù vậy vẫn còn hơn để mình trở thành một con chim vàng oanh bị nhốt trong cái lồng vàng đâu.
Theo lời nói của Thập Nhất, từng tia khí xám xịt xuất hiện trên người cô, không hiểu sao khi nhìn thấy nó.
Leon đột nhiên dâng lên cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng kèm theo đó là sự sợ hãi cùng lo lắng, giống như hắn biết cô không nên làm điều này.
"Dừng lại… Alice… Em phải nghe ta nói đã."
Leon nắm lấy bàn tay đang đặt trên cổ, luồng khí xám len lỏi vào tay hắn.
Cảm giác kim đâm nhanh chóng xuất hiện ở đầu ngón tay và cổ.
Mặc kệ đau đớn, hắn dùng sức mạnh kéo tay cô ra, rồi lập tức ngồi dậy ôm lấy cô gái.
Thập Nhất còn đang kinh ngạc về sức mạnh của hắn thì gương mặt người đối diện đã kề sát cô.
Một cảm giác mềm mại và ấm nóng truyền đến trên môi.
Cô có thể nhìn thấy trên trán người đàn ông là lấm tấm mồ hôi, là chịu đựng đau đớn đến hằn cả đường gân xanh.
Bất giác, luồng khí xám bao bọc Thập Nhất biến mất.
Trong đôi mắt cô, lần đầu tiên lộ ra một tia ngỡ ngàng.
Mà hai người đang đứng gần đó cũng trợn mắt nhìn cảnh một nam một nữ đột nhiên quay sang hôn nhau.
Anna gào lớn: "Tên khốn kia, tránh xa Alice ra."
Lần này hành động chạy đến của Anna lại bị Pixas ngăn lại, không chỉ vậy anh ta còn khiêng luôn cô gái lên người rồi chạy biến đi.
Trong mảnh vườn nhỏ trống vắng bên cạnh cung điện, chỉ còn lại hai con người đang môi chạm môi ở đó.
Tiếng hét của Anna đã làm cho thần trí Thập Nhất quay lại, cô lập tức đẩy Leon tránh ra.
Chỉ một cái đẩy nhẹ cũng khiến hắn ngã lăn ra đất.
"Ngươi…" Thập Nhất há miệng, lại không biết phải nói câu gì.
Leon nằm trên đất, với gương mặt trắng bệch đến đáng sợ.
Không ai biết vừa nãy hắn đã phải trải qua cảm giác đau đớn đến cỡ nào.
Hắn nhìn Thập Nhất, thều thào lên tiếng: "Tại sao không thể nghe ta giải thích.
Alice… hai ngày nữa, đội quân của ta mới có thể đến nơi.
Ta ở đây sớm hơn và không có quân đội chỉ bởi vì ta không thể chờ đợi thêm nữa để gặp em."
Thời gian qua không ở bên cạnh cô, Leon phải đối mặt với nỗi nhớ nhung da diết, nỗi bực bội khó chịu và cả sự bất lực khôn cùng.
Nó khiến cho lòng chiếm hữu của hắn đối với cô càng lớn hơn gấp bội.
Hắn đã nghĩ sẽ sẵn sàng làm tất cả để khiến cô phải ở bên cạnh mình.
Nhưng khi nhận được tờ giấy ấy, đọc được thông tin Alice đã bị người bắt đi, Leon không thể nói tâm trạng lúc đó của mình thế nào nữa.
Là khủng hoảng, là sợ hãi, một nỗi sợ như đến từ tận sâu trong linh hồn của hắn.
Đó là lúc mà hắn nhận ra sự quan trọng của cô đối với mình lớn hơn tưởng tượng rất nhiều.
Hắn sẽ không cho phép ai làm tổn thương người con gái ấy… kể cả hắn.
"Em từng nói ta không thể nói câu thích em khi đến gương mặt thật của mình cũng không cho em biết.
Vậy bây giờ… chính là gương mặt thật của ta.
Alice… Ta sẵn sàng từ bỏ tất cả tham vọng của mình nếu như nó không phải điều em muốn.
Ta thật sự… thật sự… rất thích em."
Lời bày tỏ được nói ra bởi giọng nói yếu ớt không có lấy một chút sức lực.
Leon chẳng thể nhìn thấy biểu cảm của cô gái, bởi đôi mắt hắn lúc này đang dần mờ đi…
Trong lúc mơ màng Leon dường như nghe thấy giọng nói của cô vang lên, nhưng câu nói là gì thì hắn không thể nghe rõ nữa.
Hắn đoán đó sẽ lại là một lời từ chối quen thuộc như "ta không thích ngươi" mà thôi.
Câu nói này hắn đã nghe đến phát chán rồi.
Hắn...!không muốn nghe nữa đâu.
Thập Nhất nhìn Leon nằm trên đất không phản ứng, hắn dường như đã mệt đến ngất đi rồi.
[Ký chủ, hồi nãy cô định giết chết hắn đấy à? Thế giới này không cho phép cô sử dụng thứ ấy đâu.
Cô bị điên rồi phải không?]
Thập Nhất im lặng không trả lời hệ thống, cô nghĩ mình bị điên thật rồi.
Cô bởi vì cho rằng lựa chọn của hắn không như mình nghĩ mà dâng lên cảm giác thất vọng.
Lúc đó cô thật sự tức giận nên đã hành động một cách bộc phát.
Từ lúc nào, cô lại trở nên ngu ngốc, đi tin tưởng và phó thác vào một con người như vậy?
Thập Nhất nhìn chằm chằm vào chàng trai đang nằm bất tỉnh, không phòng vệ và thật yếu ớt.
Bất kỳ ai xuất hiện lúc này đều có thể giết chết hắn.
Cô thở dài một hơi, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh.
Nhìn đôi môi nhợt nhạt trước mắt, cô nghĩ tới lúc nó chạm vào môi mình… Thật ra thì chẳng có cảm giác gì ngoài bất ngờ cả.
Tim cô không đập nhanh, bồi hồi hay xúc động gì đó, chỉ đơn giản là cảm nhận được một thứ mềm mại mà thôi.
Đại Thần như đọc được những suy nghĩ trong đầu ký chủ nhà mình.
Nó cảm thấy cô gái này cứ như một cục đá vậy, còn không hiểu biết chút gì về tình yêu.
[Ký chủ, nếu như người hôn cô là người khác thì cô sẽ làm gì?]
Thập Nhất lãnh đạm đáp lại câu hỏi đột ngột của hệ thống bằng một chữ:
[Giết.]
[Nhưng tại sao cô không giết Leon, thậm chí còn thu lại luồng khí nguy hiểm kia?]
Thập Nhất vẫn chưa có câu trả lời thì câu nói tiếp theo của Đại Thần đã vang lên trong đầu cô:
[Ký chủ, cô động lòng rồi…]
Rosy: Đầu tuần nhớ vote cho tg chăm chỉ này nha ????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...