Thời điểm Tần Nhung bắt đầu hơi có ý thức, đầu rất choáng váng, chỉ muốn cứ thế tiếp tục ngủ say, nhưng hắn biết nếu mình cứ như vậy ngủ thiếp đi thì sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa.
Suy nghĩ cấp tốc xoay chuyển, hắn tự nhủ với bản thân rằng phải nhanh chóng tỉnh lại.
Trong đầu đau nhói như có ngàn vạn cây kim đâm vào, ngay cả rên lên một tiếng cũng không thể, cả người đều là cảm giác suy nhược mơ hồ.
Không thể nhấc nổi hai mí mắt lên, đầu cũng rất đau, rất muốn ngủ.
Tần Nhung tiếp tục giãy dụa, không thể ngủ, không thể chết, hắn không cam lòng.
Không biết đã qua bao lâu, hắn mới tỉnh táo lại được hơn một chút, bởi vì mất máu quá nhiều nên cả cơ thể đều vô lực.
Hắn cố gắng mở mắt ra, những tia sáng rất nhỏ dần dần xuất hiện và len lỏi vào sâu trong đáy mắt.
Nhưng giữa những tia sáng đó, dường như còn có một bóng đen.
Lúc hắn và Tần Thâm rơi xuống vách núi là nửa đêm, bây giờ cũng không biết là khi nào, đoán chừng là trời sắp sáng rồi.
Từ trên vách núi cao tràn đầy sương mù không nhìn thấy đáy như vậy ngã xuống, hắn thế mà không chết?
Tần Nhung một bên cố gắng mở mắt, một bên ở trong đầu suy nghĩ, hiện tại cả thân thể hắn là cảm giác vô lực vì mất máu quá nhiều, cùng những trận đau đớn choáng váng.
Hẳn là hắn đang bị treo trên một cành cây, hoặc là ngã vào thứ gì đó mới có thể nằm xuống.
Hiện tại không phải lúc suy nghĩ những điều này, nhất định phải nhanh chóng tỉnh lại, bằng không nếu cứ để máu chảy như thế này, đợi lát nữa hắn sẽ mất đi ý thức, nhất định phải cầm máu.
Khi mở mắt ra, bóng đen trong tầm mắt biến thành một người.
Nhào vào ngực Tần Nhung, mái tóc đen tản ra tán loạn trước ngực hắn, tựa hồ mặc váy màu trắng có chút hoa văn.
Đang hút máu chảy ra từ vết thương trên ngực hắn.
Con ngươi đang hé ra của Tần Nhung kịch liệt mở to, hắn rất rõ ràng, bản thân từ vách núi rất cao ngã xuống, hơn nữa phương thức hút máu hiện tại, tuyệt đối không phải bởi vì hắn trúng độc mà trị liệu cho hắn.
Đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, ý thức bởi vì choáng váng mà trở nên mơ hồ cũng dần tỉnh táo trở lại, trong không gian yên tĩnh, hắn có thể nghe được âm thanh hút máu ùng ục nuốt vào trong cổ họng, tựa như đang uống nước vậy.
Hắn không ngã chết, nhưng cứ tiếp tục như này chắc chắn sẽ bị hút thành một cái xác khô.
Tần Nhung không dám hành động thiếu suy nghĩ, thương thế trên người hắn rất tệ, vừa rồi hắn cố gắng thử di chuyển ngón tay và hai chân nhưng làm cách nào cũng không được.
Lấy thời điểm bây giờ, lại xuất hiện một cách kỳ quái tại nơi này, tuyệt đối không phải là thứ tốt lành gì.
Tần Nhung nhắm mắt lại, dùng toàn lực nâng tay phải lên, phía trước không biết sẽ gặp phải cái gì, bây giờ hắn chỉ biết chính mình phải cố gắng làm chút gì đó.
'Đinh.
'
Cảm giác áp lực trên lồng ngực dường như biến mất.
"Hả?"
Thanh thúy, sạch sẽ, mang theo mềm mại, giống hệt giọng nói của một tiểu hài tử.
Tần Nhung trong lòng càng đề phòng, nhưng vì đã làm ra động tác, nên hắn liền bày ra bộ dáng chậm rãi tỉnh dậy, chớp chớp hai mắt.
Đối diện là một đôi mắt ngây thơ trong sáng, khuôn mặt trắng nõn, đường nét tinh xảo, cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi phấn nộn, so với bất kỳ cô nương nào hắn từng gặp đều xinh đẹp và thanh tú hơn ngàn vạn lần.
Nếu...!khóe miệng không có máu tươi của hắn.
Tần Nhung vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần, đột nhiên nhìn thấy như thế thì sửng sốt một lát, sau đó thong thả, cố gắng giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười thân thiện và dịu dàng.
"Hả?" Nàng hơi nghiêng đầu, sự nghi hoặc được đôi mắt trong suốt của nàng bày ra vô cùng rõ ràng.
Nàng đưa tay ra, ngón tay nhỏ nhắn và mềm mại, vươn tới muốn chạm vào mặt hắn.
Tần Nhung muốn trốn, nhưng không thể tránh được, cho nên hắn chỉ có thể làm ra vẻ dung túng ôn nhu.
Tần Nhung mất máu quá nhiều, nhiệt độ thân thể vốn đã rất thấp, nhưng ngón tay của nàng càng lạnh hơn, chọt chọt vào râu trên mặt hắn, đôi mắt nàng chợt mở thật to, có chút ngạc nhiên xen lẫn tò mò, nghiêng nghiêng đầu thích thú "Ồ?"
Trong lòng Tần Nhung có rất nhiều suy nghĩ, nhưng ngoài mặt hắn vẫn khẽ cười thật ôn hòa, mang theo cả người đầy vết thương mở miệng "Tiểu muội muội, ngươi là ai?"
Nàng nhìn hắn, tiếp tục nghiêng đầu, mái tóc dài màu đen theo đó mà lắc lư một cái, giống như con chó nhỏ đáng yêu.
Thế nhưng Tần Nhung biết, đây tuyệt đối không phải là chó con gì.
Tần Nhung không biết nàng có thể nghe hiểu hay không, càng không biết nàng có thể trả lời hay không, chỉ có thể chờ.
Nàng vẫn đang quan sát hắn.
Tần Nhung rất mệt mỏi, rất đau đớn, cảm giác choáng váng như từng đợt sóng cứ thế mà vỗ vào đầu hắn, ánh mắt vốn tràn đầy tơ máu bây giờ lại càng đỏ hơn.
Nhưng cuối cùng nàng lại cúi đầu, tiếp tục hút máu hắn, ùng ục...
Tần Nhung bất lực nhắm mắt lại "Nếu ngươi hút nữa, ta sẽ chết.
Nơi này có rất ít người, ngươi không nên một lần cứ thế giết chết ta, trước hãy nuôi dưỡng.
Ta còn có thể sống được đến mấy chục năm, như vậy sau này ngươi vẫn có máu để uống, thịt để ăn."
Hắn đã cùng đường tuyệt lộ, bất chấp tất cả.
Người trước ngực ngẩng đầu lên.
Tần Nhung đột nhiên mở lớn hai mắt, trong ánh mắt hiện lên những tia hy vọng.
Nàng ngậm cái miệng nhỏ của mình, đầu lưỡi phấn nộn nộn mang theo máu tươi, vươn ra liếm một vòng xung quanh.
Rồi sau đó gật gật đầu, đứng dậy.
Từ trong hoàn cảnh tuyệt vọng tìm được đường sống, Tần Nhung khó tránh khỏi có chút cao hứng.
Khi nàng đứng lên, hắn nằm quan sát ước lượng, không chuẩn xác lắm, nhưng đại khái nàng cao tầm một đứa trẻ tám - chín tuổi.
Tóc rất dài, không vấn lên cũng không cột lại, cứ như vậy thả tự do, nhưng lại không nhìn ra chút lộn xộn nào.
Không mang giày, chân rất trắng, đầu ngón tay tròn trịa mập mạp.
Nàng xoay người đi, đi được bốn năm bước lại đứng tại chỗ quay đầu xem Tần Nhung.
Nàng nghiêng nghiêng đầu, thực khó hiểu nhìn hắn.
Tần Nhung trong nháy mắt hiểu ra ý tứ của nàng, cười nhẹ nhàng trả lời "Ta bị thương, rất nghiêm trọng, đứng không nổi."
Nàng bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu, khom lưng, bên chân nàng là dây leo của một ít thực vật, phía trên nở vài đóa hoa nhỏ.
Nàng thuận tay hái một bông hoa nhỏ màu hồng nhạt, rất nhỏ, chỉ cỡ móng tay, sau đó đưa tới để trước miệng hắn.
Dù sao trường hợp tồi tệ nhất chính là chết, Tần Nhung thuận theo há miệng, cho vào mồm nhai nuốt.
Không có cảm giác gì.
Hẳn chắc là hắn bị thương quá nặng, trong miệng ngoại trừ mùi máu tươi thì không cảm nhận được hương vị khác.
Nàng ngồi xổm bên cạnh hắn nghiêng đầu nhìn một hồi, lại đứng lên ngắt hoa, hồng, trắng, vàng, đỏ, không kể lớn nhỏ cũng đều hái xuống, từng đóa từng đóa đút cho Tần Nhung ăn.
Tần Nhung ngoan ngoãn há miệng ăn từng đóa từng đóa, nhưng mỗi một gốc cây nàng hái, hắn đều nghiêm túc ghi nhớ đặc điểm.
Cơ thể dần dần biến hóa, dường như có một dòng nước suối nóng lạnh âm thầm khởi động, theo kinh mạch lưu chuyển, đôi chân vốn vẫn luôn không có cảm giác cũng bắt đầu cảm nhận được đau đớn.
"Ta thấy khá hơn nhiều rồi, cám ơn."
Hắn còn chưa ăn hết những bông hoa trong tay nàng mà đã cảm nhận được thân thể của mình thay đổi nhanh chóng.
Tần Nhung khẽ thu liễm đôi mắt lại, dù trên mặt không biểu hiện gì nhưng lại âm thầm khắc sâu vào trí nhớ hình ảnh mấy thân cây nàng vừa mới hái qua.
Sau khi ăn xong, Tần Nhung chịu đựng đau đớn ngồi dậy, trước tiên nhìn vết thương trên người mình một chút.
Quần áo và nhung giáp đều rách nát, trên ngực có một lỗ hổng do kiếm gây ra, đại khái chính là chỗ nàng vừa hút máu, hiện tại hắn ngồi dậy, dù vết thương rất sâu nhưng không còn chảy máu.
Trên cổ Tần Nhung có đeo một lá bùa, đó là phụ thân trước khi chết cho hắn, nghe nói có lịch sử gần trăm năm, là Tuệ Viễn đại sư đã viên tịch tự mình vẽ lại đặt ở trong Vạn Phật tự tụng kinh bảy trăm bốn mươi chín ngày.
Không biết lá bùa này có thật sự hiệu quả hay không, dù sao Tần Nhung hiện tại cũng không dám lấy ra.
Tần Nhung ngửa đầu nhìn sắc trời, đoán chừng là một giờ sáng, điều đó chứng tỏ hắn đã hôn mê khoảng ba canh giờ, xung quanh có rất nhiều hoa và cỏ.
Phía sau lưng chắc là vách núi mà hắn rơi xuống, cũng có vô vàn cành cây và dây leo, Tần Nhung nghe thấy tiếng nước chảy, nhưng trong tầm mắt lại không nhìn thấy con suối nào.
Tần Thâm và hắn cùng một chỗ rơi xuống, nên hẳn là cũng ở gần đây.
Chân trái Tần Nhung chỉ vừa lấy lại một chút cảm giác, hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có chân phải dù tê buốt nhưng vẫn có thể miễn cưỡng di chuyển.
Nàng đã đứng dậy tiến về phía trước, Tần Nhung cau mày chịu đựng cơn đau đứng lên, không nói một lời, nâng chân trái không thể cử động được, dùng chân phải chậm rãi đi theo nàng về phía trước.
Nàng quay lại nhìn hắn, nghiêng đầu.
Tần Nhung nhẹ nhàng cười cười, "Bị ngã có chút nghiêm trọng, đi hơi chậm, thật ngại quá."
Nàng xoay người tiếp tục tiến về phía trước, đi hai bước thì dừng lại để chờ hắn đuổi kịp.
Bây giờ là tháng mười, vách núi hắn rơi xuống là ở phía Bắc Ngụy quốc.
Vào thời điểm này không khí đã rất lạnh, cây cối trong thành Cổ Đường gần như đều tiến vào trạng thái ngủ đông, ngoại trừ một ít loại cây rụng lá có thể chống chịu được giá rét, cỏ ngoài thành cũng chỉ toàn là một mảng héo úa vàng vọt thiếu sự sống.
Tuy nhiên, ở đây, suốt cả một đoạn đường đi, cây cối hai bên đều um tùm tươi tốt, sắc hoa phong phú đủ màu, cành cô dây leo xanh trầm sâu thẳm, có một vài nhánh còn dài đến gốc đùi hắn.
Tần Nhung liên tục thở dốc, trạng thái cơ thể hắn thật sự quá tệ, còn phải vừa đi theo cô vừa quan sát xung quanh xem có thể tìm được Tần Thâm hay không.
Tiếng nước càng ngày càng gần, độ ẩm không khí cũng dần tăng lên, trong tầm mắt Tần Nhung xuất hiện một con sông.
Cảm tạ trời đất, hắn mơ hồ nhìn thấy ở bờ bên kia dòng sông có một bóng người, từ xa xem quần áo, là nhung giáp Ngụy quốc.
Nàng cũng nhìn thấy, đứng tại chỗ, nghiêng đầu.
Tần Nhung điều chỉnh hô hấp, nói "Hắn đi cùng ta, có thể lại xem hắn còn sống hay không? Nếu như chưa chết, mỗi ngày ngươi có thể ăn hai phần thịt và máu."
Nàng quay đầu nhìn hắn, không tới gần Tần Thâm, ngược lại trực tiếp ngồi xuống tại chỗ.
Dây cỏ rất cao, nàng vốn nhỏ nhắn, vừa ngồi xuống như vậy, cơ hồ chỉ lộ ra đỉnh đầu đen nhánh cùng một chút trán trơn bóng.
Nhưng hắn không thể bỏ mặc Tần Thâm, Tần Nhung hít sâu một hơi, bước tới gần hắn.
Cơ thể Tần Thâm thoạt nhìn không đáng ngại, hơn nữa trước khi rơi xuống vách núi Tần Thâm cũng không bị trọng thương.
Lúc tới gần, Tần Nhung đã có thể nhìn ra ngực hắn vẫn còn phập phồng, Tần Nhung thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mặc dù hiện tại Tần Thâm đang nằm trên các loại dây leo mọc hai bên bờ, nhưng có thể nhìn ra vị trí ngã lúc đầu là ở dưới sông, toàn thân đều ướt đẫm.
Tần Nhung ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, đưa tay dò xét mạch đập trên cổ, xác nhận hắn vẫn còn sống, ánh mắt có chút nóng.
Hắn vươn tay ra vỗ nhẹ vào chỗ quần áo còn hoàn chỉnh nơi cánh tay Tần Thâm.
"Tần Thâm, Tần Thâm..."
Tần Thâm nhíu nhíu mày, sau đó rên lên một tiếng đau đớn, mới chậm rãi mở mắt ra "Vương, Vương gia..."
Tần Nhung gật gật đầu, Tần Thâm đột nhiên kích động, "Vương gia! Vương gia! Ngài không có việc gì!"
Nói xong ánh mắt cũng bắt đầu trở nên đỏ bừng.
Tần Nhung vỗ vỗ cánh tay hắn "Ừm, trước tiên cử động thân thể, có thể đứng lên được không? "
Tần Thâm nén nước mặt gật đầu, thử một chút, nhưng không nhúc nhích được, cau mày: "Chân giống như không thể động đậy..."
Tần Nhung cũng nhíu mày, quay đầu hít sâu một hơi, tận lực ôn nhu mở miệng "Tiểu muội muội, chân hắn bị thương, đi không được, ngươi có thể cho hắn ít thuốc không?"
Tần Thâm kỳ quái trừng mắt, hỏi "Vương gia, loại địa phương quỷ quái này, lấy đâu ra tiểu muội muội?"
Tần Nhung cúi đầu, đôi mắt rất nghiêm túc, lắc đầu với hắn.
Tần Thâm hiểu rõ.
Nhưng trong nháy mắt thấy Thanh Nhược xuất hiện, cho dù Tần Thâm đã từng đi theo Tần Nhung vào Nam ra Bắc nhiều năm, sóng to gió lớn thế nào cũng đã trải qua, nhưng vào thời khắc ấy vẫn bị dọa cho khiếp sợ mà đồng tử co rút thật mạnh, gắt gao nắm chặt lấy tay Tần Nhung.
Tần Nhung bất động thanh sắc đem tay hai người che ở phía sau, bình tĩnh cầm tay Tần Thâm, cho hắn một động tác trấn an.
Tần Thâm nín thở, nhìn "thứ" tinh xảo trước mặt căn bản không giống với một tiểu muội muội người thật chút nào.
Sau khi nàng tiến tới thì khom lưng, vươn tay chỉ vào một gốc dây leo bên cạnh chân, sau đó dây leo kia giống như sống lại, từ trên mặt đất mọc dài ra, uốn lượn vươn tới gần hai người họ.
Tần Thâm liều mạng nắm lấy tay Tần Nhung, nhắm mắt lại che giấu biểu tình kinh hãi bên trong.
Trên mặt Tần Nhung không bộc lộ bất kì cảm xúc gì, nhưng sống lưng lại thẳng tắp đến căng cứng.
Khi loại thực vật nhỏ dài kia tới gần, Tần Nhung rất muốn né tránh, nhưng lại không thể, chỉ cố gắng đem tầm mắt hạ xuống, bày ra một loại bộ dáng giống như ôn hòa tín nhiệm.
Bọn họ đều rất rõ ràng, đây tuyệt đối không phải là những trò ảo thuật mua vui mà gánh xiếc thường sử dụng ngoài đường phố.
Dây leo sau khi vươn đến bên cạnh Tần Nhung thì dừng lại, Tần Nhung ngẩng đầu nhìn nàng, cười cười hỏi "Hắn cần ăn bao nhiêu bông?"
Nàng dựng thẳng ba đầu ngón tay.
Tần Nhung gật đầu "Được, cám ơn."
Rồi sau đó động tác thực nhẹ nhàng mà hái xuống ba đóa hoa gần nhất, thực vật kia lại chậm rãi lui về.
Tần Nhung đưa ba bông hoa đặt cẩn thận trong lòng bàn tay "Tần Thâm, từng đóa từng đóa ăn, thuốc của tiểu muội muội rất tốt."
Tần Thâm quả thực muốn bị dọa chết, nội tâm kháng cự đến không chịu nổi, nhưng vẫn chỉ có thể lấy từng đóa từng đóa từ tay Tần Nhung nhét vào miệng, lại trực tiếp trộn lẫn với một chút máu ứ đọng ở trong cổ họng, vội vàng nuốt xuống.
Tần Nhung cúi đầu, thanh âm bình tĩnh và nghiêm túc "Tần Thâm, nói lời cảm ơn với tiểu muội muội."
Tầm mắt Tần Thâm hướng về phía bên kia, nhưng lại không dám trực tiếp nhìn thẳng khuôn mặt nàng mà chỉ nhìn vào chiếc váy màu trắng trộn lẫn nhiều loại hoa văn và màu sắc, trông vô cùng phiêu dật "Cảm ơn, cảm ơn ngươi."
***
Mẹ kiếp,
Đó là cái quái gì!!!
- - [Hộp đen].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...