Ban đêm đột nhiên bừng tỉnh, Tiên Đế không khỏi lau mồ hôi trên trán, bàn tay vuốt ve ngực, sắc mặt đỏ ửng nổi lên, hít sâu trấn an trái tim đang cuồng mãnh nhảy loạn.
Đứng dậy, lại cảm giác được cỗ khô nóng ở hạ thân mình chọc cho hắn tâm phiền ý loạn.
Đến bồn tắm, cả người ngâm mình trong nước lạnh, mới hòa hoãn một cỗ khô nóng này.
Tựa vào thành bồn tắm thả lỏng, suy nghĩ không khỏi trở lại mấy tháng trước, chuyện hắn hạ phàm đi tìm Hồ Trúc Tiên Tôn.
Tư Mệnh đưa hắn xuống Phàm giới, hắn tìm được chỗ của Hồ Trúc Tiên Tôn.
Đứng trước tòa nhà nhỏ có tên rất thơ mộng.
"Thanh Phong Quán."
Chỉ là, sau khi hắn bước vào cửa kia, mới biết được, cái gọi là thơ ý của hắn là xấu hổ cỡ nào.
"Mời công tử vào bên trong a ~" Giọng nói nhu mị giàu từ tính kia vang lên, tê dại.
Một nam tử một thân hoa phục màu lam nhạt áo choàng trên người buông lỏng, lộ ra một mảng ngực lớn, đặc biệt mê người.
Chỉ là hắn đã gặp qua dung mạo của Thanh Diệp Tiên Tôn, đối với mỹ nam tử trước mắt này cực có sức chống cự.
Nam tử nhu mị nhìn hắn không động đậy, hiển nhiên là vô cảm với bộ dáng này của y.
Nam tử cười nói.
"Công tử, nơi này của chúng ta kiểu tư sắc nào ngươi cần cũng đều có cả, không biết công tử...?" Cần dạng nào?
Tiên Đế: "..."
"Bổn... ta tới tìm người."
Hồ Trúc Tiên Tôn thật sự ở chỗ này sao? Đây là địa điểm phong hoa tuyết nguyệt của hảo nam phong nhân a.
Tiên Tôn ở đây...
Tiên Đế cười khổ, không dám suy nghĩ nhiều.
"Công tử, tìm người ngài đến nhầm chỗ rồi, nơi này của chúng ta chỉ có làm người vui vẻ, không tìm người." Nam tử che mặt cười.
Đây hẳn là quy công của Thanh Phong Quán, quản lý tiểu quan Thanh Phong Quán này.
Tiên Đế cầm một viên linh thạch đưa ra, lúc quy công nhìn thấy linh thạch, ánh mắt sáng ngời, vội vàng nói: "Công tử, ngài tìm người nào, nơi này cho dù không có, cũng có thể tìm cho ngươi một cái a."
Hiển nhiên quy công vặn vẹo ý tứ của Tiên Đế.
Bất quá đợi Tiên Đế nói ra hai chữ "Hồ Trúc", sắc mặt quy công thay đổi.
"Công tử nếu tìm người này, sợ là đến sai rồi."
Tiên Đế sao có thể nhìn không ra có mèo vờn chuột, lần thứ hai móc ra một viên linh thạch.
Quy công mắt đều trợn trắng.
Linh thạch a, đây chính là thứ tốt, y nhiều năm như vậy cũng không kiếm được hai viên.
Quy công cầm linh thạch, nhỏ giọng nói với Tiên Đế: "Công tử, người này mấy ngày trước vừa đến trong quán, nhưng hắn đã bị Ngũ vương gia định, nếu là công tử thích, chờ qua đêm nay, ta tìm ngày khác cho ngài được không?"
Tiên Đế: "..."
Hắn còn có thể nói gì nữa sao?
Hồ Trúc Tiên Tôn phải bị một nam tử...
Hóa ra Thanh Diệp Tiên Tôn nói không sai, Hồ Trúc Tiên Tôn thật sự thích nam tử, là hắn mắt vụng.
Tiên Đế chỉ có thể làm bộ rời đi, tìm cách khác nhanh chóng tìm được Hồ Trúc Tiên Tôn.
Tiên Đế nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể "trèo tường".
Ở phía sau Thanh Phong Quán tìm lối vào, dùng pháp thuật ẩn thân tiến vào.
Đây là hậu viện của Thanh Phong Quán.
Tiên Đế bước vào bên trong, bên tai không ngừng nghe được các loại "Ưm ưm a a..." Nam tử mập mờ thở dốc, nghe được trên mặt hắn nóng lên, nhưng vẫn nhẫn nại tiếp tục tìm.
Cuối cùng dùng Thức Hồn Kiến tìm được phòng của Hồ Trúc Tiên Tôn.
Lúc Tiên Đế xông vào phòng, vừa mới hiện thân, đã bị Hồ Trúc bịt miệng lại, một thanh đao đặt trên cổ.
"Ngươi là ai!?" Hồ Trúc nhìn hắn, nguy hiểm nói.
"Hồ Trúc..." Hai chữ Tiên Tôn bị chặn nuốt xuống.
Tiên Đế nhìn ngũ quan tinh xảo trước mắt, lông mày thanh thoát, da trắng hồng...
Thật là một dung mạo tốt.
Hóa ra Hồ Trúc Tiên Tôn râu ria xồm xoàm, lại là bộ dáng như thế.
Nữ tử nào nhìn dung mạo này đều xấu hổ.
Lúc trước Hồ Trúc Tiên Tôn lại chà đạp như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...