Hàn Nhạc cầm kẹo hồ lô vào phòng.
Trần Kiều không thích ra ngoài, thường đọc sách, may vá để giết thời gian, nhưng bây giờ trời lạnh, dù sao trong phòng cũng tốt hơn ở ngoài, Trần Kiều ngồi ở đầu giường, hai chân ủ trong ổ chăn ấm áp phía dưới, một tay để ở trong áo, một tay lật sách. Trong nhà Lâm Bá Viễn cất giữ khá nhiều sách, hầu hết là Tứ thư, Ngũ kinh, Trần Kiều cũng có thể đọc được.
Cô nương xuất giá không thể dễ dàng trở về nhà mẹ đẻ, người bạn duy nhất Hồng Mai cũng đã lấy chồng, Trần Kiều không đọc sách thì còn có thể làm gì khác?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy Hàn Nhạc bước vào, Trần Kiều quay đầu lại.
“Nhị đệ mua, năm đồng được ba chuỗi, chúng ta đã ăn rồi.” Hàn Nhạc đứng trước giường đất, đưa kẹo hồ lô cho nàng.
Trần Kiều rất thích ăn đồ ngọt, mà kẹo hồ lô trong tay Hàn Nhạc, viên nào cũng rất to. Xung quanh được bọc bởi lớp đường đỏ trong suốt.
“Cảm ơn.”
Nếu hai anh em đã ăn rồi, Trần Kiều sẽ không khách sáo. Nàng bỏ sách xuống, dịch đến mép giường, vừa cầm xiên hồ lô vừa nâng khăn hứng, sợ có vụn đường rơi xuống.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của người phụ nữ ăn kẹo hồ lô đặc biệt tinh tế, Hàn Nhạc có thể ăn một miếng là hết, nàng lại phải ăn đến vài lần, còn chưa kể đến bộ dạng nghiêm túc của nàng khi cắn sợ làm rơi đường.
Hàn Nhạc ngồi xuống bên giường, thấy nàng đang ăn bỗng nhiên nhìn hắn,
Hàn Nhạc đúng lúc dời tầm mắt đi, nhìn sách của nàng hỏi: “Đang đọc sách gì vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kiều nuốt xong, mới nói: “Xuân Thu”.
Hàn Nhạc chưa từng nghe nói qua, đoán là tên cũng giống ý nghĩa, nói: “Giống hai mùa xuân thu sao?”
Trần Kiều không nhịn được, phì cười, thấy Hàn Nhạc nhìn mình khó hiểu, nàng mới nhẹ nhàng giải thích: “Không phải, Lỗ Quốc là một trong những nước chư hầu thời Chu, “Xuân Thu” chính là sách sử của Lỗ Quốc.”
Hàn Nhạc không quan tâm tới “Xuân Thu” gì đó, chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng lại bị nàng chê cười, điều này khiến ngực hắn có chút nghẹn.
“Nàng đọc đi, ta đi chẻ củi.”
Hàn Nhạc đứng lên, nghiêm mặt ra khỏi phòng.
Trần Kiều cảm thấy người đàn ông này giống như không vui lắm, nhưng nàng
thật sự không có ý chế giễu hắn.
Nhìn rèm cửa đang đung đưa một lát, Trần Kiều tiếp tục ăn kẹo hồ lô.
Sân sau, Hàn Nhạc vén tay áo lên, dùng sức vung rìu. Trên mặt đất cạnh hắn bày mấy đoạn thân cây đều là cây bị chết héo trên núi, bị Hàn Nhạc đào tận gốc đem về, chặt gọn gàng rồi sẽ đem lên trấn trên bán.
“Đại ca sao không ở cùng chị dâu nhiều hơn?” Hàn Giang kê cái ghế ngồi lại đây, buồn bực hỏi, nếu cho hắn người vợ giống như tiên nữ, hôm nay hắn sẽ không ra khỏi phòng.
Hàn Nhạc vung rìu từng cái từng cái một, dường như không nghe thấy lời đệ đệ nói.
Ở cùng làm gì chứ? Một người là Kiều tiểu thư nhà Tú Tài, một người là nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, không có gì để nói.
“Đệ với Trân Châu thế nào rồi?” Hàn Nhạc bỗng nhiên nhớ tới hôn sự của đệ đệ, “Thời gian kết hôn bị trì hoãn, nàng không tức giận chứ?”
Hàn Giang cười nói: “Nàng ấy nghe theo đệ.”
Hàn Nhạc gật đầu, phụ nữ thì phải nghe lời mới được.
Trong nhà còn có một cái rìu, Hàn Giang cũng ra chặt củi giúp, thỉnh thoảng hướng mắt nhìn về phía nhà chính.
“Có phải chị dâu ngủ rồi không?”
Cô gái nhỏ đã nửa ngày không ra khỏi cửa, Hàn Giang thấy rất lạ.
Hàn Nhạc chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào như vậy, đám phụ nữ nhà nông không bận rộn ở sân trước sân sau, thì sẽ thích đi ra ngoài cửa.
“Đệ chặt nốt đống củi này nhé, ta đi nấu cơm.”
Sắp tới trưa, Hàn Nhạc bỏ rìu xuống nói với đệ đệ.
Hàn Giang gật đầu.
Hàn Nhạc vào nhà bếp, không nghe thấy bất kì tiếng động gì phát ra từ Đông phòng, hắn lặng lẽ nhìn thoáng qua kẽ hở giữa vách tường và cách cửa, tốt
lắm, Kiều tiểu thư lại có thể nằm ngủ đấy!
Thật ra Trần Kiều không lười như vậy, nhưng đọc sách mãi cũng chán, lại không có ai nói chuyện cùng, nàng không ngủ thì làm cái gì? Nếu ở nhà mẹ đẻ, ít nhất nàng còn có thể quấn quít lấy Điền thị, khi ca ca từ trường tư thục trở về cũng sẽ kể cho nàng nghe một vài tin đồn thú vị. Trước khi ngủ Trần Kiều còn nghĩ, có lẽ mấy ngày nữa nàng sẽ quen thuộc với ba anh em Hàn gia hơn, sẽ có thể cùng nói chuyện.
Bên ngoài, Hàn Nhạc càng nhìn vị Kiều tiểu thư này càng cảm thấy nàng giống con heo, bị vợ chồng Lâm Bá Viễn nuôi thành tiên heo, vừa lười vừa yếu ớt, trừ ăn cơm ra thì chẳng làm cái gì cả.
Trước tiên cứ mặc kệ nàng, Hàn Nhạc nhào bột mỳ làm bánh nướng, lúc nhào bột, hắn cố tình giơ cục bột lên cao rồi ném xuống dưới, thịch thịch thịch.
Trong phòng, Trần Kiều bị tiếng động lớn khiến cho tỉnh giấc, xỏ giày đi xuống đất, soi gương chỉnh lại mái tóc rối bời, Trần Kiều thử đẩy rèm cửa thật dày ra thăm dò.
Ở phía Bắc nhà chính, Hàn Nhạc đặt tấm bảng lên bàn ăn, hắn ngồi một bên, cúi đầu nhặt cục bột, dùng chày cán thành bánh.
Lần đầu tiên Trần Kiều thấy đàn ông nấu cơm.
“Chàng thật lợi hại, ta còn không biết làm.” Trần Kiều vừa đi ra ngoài, vừa hâm mộ nói.
Hàn Nhạc nhìn nàng một cái, cô nương nhà nông mười bảy tuổi mà còn không biết nấu cơm, đã thế nàng còn không thấy xấu hổ mà nói ra.
“Đó là do nàng không muốn học, học một lát là biết.” Hàn Nhạc nghiêm khắc
nói.
Trần Kiều không trà lời, nàng không muốn học, vì nàng không có lý do để học, ở phủ Quốc công nàng có vài nha hoàn hầu hạ, ở Lâm gia, mẫu thân Điền thị lại thương tiếc mà không cho con gái làm gì cả.
“Lại đây, ta dạy cho nàng.”
Kiều tiểu thư muốn im lặng để bỏ qua chuyện này, nhưng Hàn Nhạc lại nghĩ ra một ý tưởng, lấy cái ghế nhỏ để Trần Kiều ngồi cạnh hắn.
Trần Kiều cắn môi, ngồi xuống
Trên bàn có mấy cục bột vừa mới được cắt xong, Hàn Nhạc để chày cán bột vào tay Trần Kiều, dạy nàng làm bánh. Trần Kiều chỉ yếu ớt, chứ không phải là người ngu ngốc, Hàn Nhạc hướng dẫn vài lần, nàng thật sự đã học được cách cán bánh. Trần Kiều đã có một buổi sáng quá buồn chán, bây giờ nàng có thứ để chơi nên rất vui vẻ, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chồng làm xong một cục rồi lại làm tiếp cục khác, khiến cho đôi tay nhỏ dính đầy bột.
Thấy nàng học nghiêm túc, Hàn Nhạc rất vừa lòng.
Bánh đã cán xong, Hàn Nhạc ngồi trước bếp, làm nóng chảo, rồi bảo Trần Kiều bỏ bánh vào.
Trần Kiều cầm một cái bánh trên tay, nhìn dầu nóng trong chảo, không dám tới gần.
Hàn Nhạc buông que củi nhóm lửa xuống, đi đến cạnh nàng, nắm chặt tay nàng bỏ bánh vào chảo.
Cái bánh đầu tiên đã được thả vào, còn lại mấy cái, Hàn Nhạc để Trần Kiều tự làm.
Trần Kiều cho từng cái từng một, rất thuận lợi.
“Phải lật lại.” Hàn Nhạc đưa cái xẻng xúc thức ăn cho nàng.
Trần Kiều cố gắng thử, kết quả lần đầu tiên làm, lật bánh không tốt lắm, rơi oạch một cái xuống đáy chảo, lúc Trần Kiều còn không chưa kịp phản ứng lại, dầu đã bắn vào mu bàn tay nàng, khiến nàng theo bản năng mà kêu lên, ném xẻng xuống rồi lùi lại phía sau. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Nhạc kịp thời bắt lấy cái xẻng, vừa lật mấy cái bánh trong chảo, vừa quay đầu lại hỏi nàng: “Không sao chứ?”
Trần Kiều lắc đầu.
Hàn Nhạc thấy nàng giấu mu bàn tay ra sau lưng, chắc là bị bỏng rất đau, trong lòng thở dài, nói: “Nàng đi rửa tay đi, chỗ còn lại để ta làm.”
Trần Kiều đi múc nước, lúc định rửa tay mới phát hiện, điểm đỏ trên mu bàn tay do vừa nãy bị dầu bắn vào làm bỏng bây giở đã trở thành một cái bọng nước, vừa xấu vừa đau.
“Đại ca, đệ đã về.” Là giọng của lão tam Hàn Húc.
Hàn Nhạc đáp: “Cơm được nấu xong ngay bây giờ đây, đệ cầm chén đũa lên đi, rồi gọi Nhị ca đệ vào.”
Ba anh em ai cũng bận rộn, Trần Kiều rửa tay xong thì ra ngoài chứ không chờ người khác phải gọi mình.
Bữa trưa là bánh nướng, đậu phộng rang thừa từ sáng, còn có nửa chén tương ớt.
Ba anh em Hàn Nhạc mỗi người ăn một chiếc bánh như vậy, sau đó Hàn Nhạc còn cắt nhỏ mấy cái bánh ra gắp vào chén Trần Kiều.
“Muốn chấm không?” Hàn Nhạc hỏi nàng. Trần Kiều không biết ăn cay, lắc đầu.
Hàn Nhạc bôi một lớp tương ớt lên cái bánh của mình, cầm bằng tay trái, tay
phải cầm chiếc đũa gắp đậu phộng.
Trần Kiều cũng học theo hắn, tay trái cầm đũa, từ đầu đến cuối đều không hề dùng tay phải.
Ăn mỗi một cái bánh, Trần Kiều đã về phòng.
Hàn Giang nhỏ giọng hỏi huynh trưởng: “Không phải còn thừa chút thịt à? Sao Đại ca không xào lên?” Cô dâu mới vào cửa đã phải ăn bữa đậu phộng, khó trách chị dâu lại ăn ít như vậy.
Hàn Nhạc cũng định làm món xào, nhưng dạy vợ làm bánh nên mất nhiều thời gian, mà Tam đệ đã về rồi nên hắn không cắt thịt nữa.
“Đệ ăn của mình đi.” Hàn Nhạc lạnh lùng nói.
Hàn Giang bĩu môi, mặc kệ vợ chồng anh cả.
Sau khi ăn xong, Hàn Nhạc để Nhị đệ rửa chén và cho heo ăn, còn hắn thì trở về Đông phòng.
Trần Kiều nhanh chóng giấu tay đi.
“Cho ta xem.” Hàn Nhạc nhìn chằm chằm tay nàng nói.
Trần Kiều chậm rãi đưa tay ra.
Hàn Nhạc lập tức thấy được bọng nước trên mu bàn tay trắng nõn kia.
“Đợi chút.” Hàn Nhạc xoay người, rất nhanh đã tìm được một cây châm.
“Chàng định làm gì vậy?” Trần Kiều sợ hãi giấu tay đi lại bị Hàn Nhạc nắm chặt lấy, Trần Kiều sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, đợi trong chốc lát, lại không nhịn được mà mở mắt ra, thấy Hàn Nhạc đang cầm châm chọc vào bọng nước. Trần Kiều nhắm mắt lại lần nữa, sau đó, mu bàn tay bỗng trở nên tê rần.
“Hai ngày nữa sẽ đỡ hơn.” Hàn Nhạc giúp nàng lau vết nước, thấp giọng nói.
Động tác của người đàn ông rất nhẹ nhàng, khiến lá gan Trần Kiều lớn hơn một chút, nàng nhìn tay, nhỏ giọng nói: “Ta không thích nấu cơm.”
Củi thô, dầu bỏng, hun khói đầy người, nàng thật sự không thích.
Hàn Nhạc nhìn bộ dáng oan ức của nàng, thở dài: “Nếu ta và Nhị đệ ở nhà, thì nàng không cần phải nấu cơm, nhưng lúc ngày mùa, bọn ta đều ra ruộng, chỉ có thể để nàng nấu cơm mang ra đó.” Bỏ cái bánh vào chảo dầu thôi mà đã thành ra như vậy, Hàn Nhạc không mong Kiều tiểu thư sẽ nấu cơm mỗi ngày, nhưng nàng vẫn nên học cách nấu cơm, vào ngày mùa thì còn biết làm.
Trần Kiều dừng một chút, mới nói: “Mẹ ta nói, ban ngày Xuân Hạnh sẽ tới đây giúp đỡ, buổi tối sẽ về bên kia ở. ”
Ánh mắt Hàn Nhạc trầm xuống.
Trần Kiều đợi mãi không nghe được câu trả lời, nghi hoặc mà ngẩng đầu lên, liền bắt gặp người đàn ông đang đen mặt.
Trần Kiều ngây ngẩn cả người.
Nàng không hiểu Hàn Nhạc tức giận cái gì, có nha hoàn để sai khiến, hắn sẽ không cần làm cơm, quét sân. Nàng sẽ trả tiền công cho Xuân Hạnh, cũng không cần dùng tiền của Hàn gia.
“Nếu nàng thật sự bảo Xuân Hạnh tới đây, thì sẽ chỉ khiến hai nhà chúng ta trở thành trò cười cho người dân trong thôn mà thôi.” Hàn Nhạc cố gắng bình tĩnh giải thích, “Nàng muốn tất cả mọi người biết nàng không biết nấu cơm, hay là cảm thấy Hàn gia chúng ta không có tiền mua nha hoàn, không có chỗ cho nha hoàn ở, phải dùng nha hoàn của cha mẹ vợ, nếu truyền ra ngoài như vậy thì sẽ dễ nghe sao?”
Khuôn mặt Trần Kiều đầu tiên vì ngại ngùng mà đỏ lên, rồi dần dần trở nên trắng bệch.
“Ta đi lên núi xem một chút, nàng tự suy nghĩ cho tốt đi.” Hàn Nhạc vỗ tay nàng, quay người rời đi.
Cả chiều, hắn cũng không trở về, mặt trời rất nhanh đã xuống núi, Trần Kiều mới nghe thấy tiếng hắn nói chuyện với Hàn Giang truyền đến từ trong sân.
Bữa tối Hàn Nhạc vẫn tiếp tục làm đầu bếp, nấu mỳ thịt, còn có thêm cả trứng gà.
“Cơm nấu xong rồi.”
Bọn đệ đệ bày chén đũa, Hàn Nhạc vào gọi vợ, kể từ cuộc trò chuyện buổi trưa, đây là câu đầu tiên Hàn Nhạc nói với nàng.
Trần Kiều không dám nhìn hắn, yên lặng đi theo ra ngoài, sau khi ngồi xuống nhìn quanh cái bàn thì phát hiện trong bốn cái chén, chén của nàng là nhiều mỳ thịt nhất, còn có thêm quả trứng gà.
Đôi mắt Trần Kiều có chút cay, nàng còn tưởng, Hàn Nhạc tức giận với nàng.
“Ta không ăn được nhiều như vậy đâu. ” Trần Kiều gắp thịt trong bát mình vào bát Hàn Nhạc.
“Ăn đi, không có nàng, ta sẽ không bỏ nhiều như vậy, với cả cũng chỉ còn thừa ít thịt thôi, không biết bao giờ mới mua được nữa.” Hàn Nhạc nói thẳng, không che dấu chuyện nhà mình ít được ăn thịt.
Trần Kiều kiên trì gắp thịt cho hắn: “Thật sự không ăn hết được”
Hàn Nhạc không khách sáo nữa, lấy một nửa, còn lại thì chia cho hai đệ đệ.
Trần Kiều cúi đầu ăn mì, đồng thời âm thầm quyết định, bắt đầu từ mai nàng sẽ học cách nấu cơm thật ngon
Trời tối, đám thôn dân bắt đầu nghỉ ngơi, ngay cả con chó thích sủa vào ban ngày cũng ngoan ngoãn bò vào chuồng.
Hàn Nhạc đang bận rộn ở bên ngoài, Trần Kiều nằm vào ổ chăn trước.
Chờ một lát, Hàn Nhạc bước vào, bỏ cái bô xuống, đóng cửa, cởi giày leo lên giường.
Xốc chăn lên, Hàn Nhạc ngửa mặt nằm thẳng, trợn tròn mắt không biết đang suy nghĩ gì.
“Ta, ngày mai ta sẽ nói với mẹ, không cần phải bảo Xuân Hạnh tới đây nữa.” Sau khi im lặng một lúc lâu, Trần Kiều chủ động mở miệng.
Hàn Nhạc: “Ừ.”
Trần Kiều nghĩ, đây là ý gì?
Nàng đoán không ra, người đàn ông lại không nói thêm lời nào nữa, lúc lâu sau, Trần Kiều cũng cảm thấy buồn ngủ.
Khi nàng sắp ngủ, bỗng bị bàn tay to của đàn ông, ôm lấy từ phía sau.
Tối qua tân phòng còn được thắp sáng bằng nến long phượng, còn đêm nay lại tối như bưng, không nhìn thấy gì cả, Hàn Nhạc bỗng nhiên phát hiện, hắn càng thích tối như vậy, không cần lo sẽ thấy được sự ghét bỏ trên khuôn mặt Kiều tiểu thư, cũng không cần che dấu sắc mặt sung sướng của mình. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn giống như một con bò tót hung mãnh, chạy điên cuồng trên mặt đất mà không cần kiêng nể gì.
Khoảng hai khắc sau, Hàn Nhạc không nói một lời, còn Trần Kiều cũng chỉ có thể hừ hừ.
Khi nàng đang vô cùng mệt mỏi, nằm ngủ trong lòng hắn, người đàn ông bỗng nói bên tai nàng: “Ta sẽ cố gắng kiếm tiền, sau này sẽ mua cho nàng căn nhà lớn, lại mua thêm hai nha hoàn.”
Trần Kiều mơ màng nghĩ, nghĩ xa như vậy làm gì, cứ khăng khăng một mực
với ta trước đi đã...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...