Xuyên nhanh chi kiều thê

Sáng hôm sau Trần Kiều có chút xấu hổ khi thấy Hàn Nhạc, bởi tối qua nàng có cảm giác hơi khác, cuối cùng làm cái kia vài lần, nàng cũng cảm thấy có chút lâng lâng. Vừa định bò dậy mặc quần áo, Hàn Nhạc đột nhiên đi vào, Trần Kiều sợ tới mức nhanh chóng rúc vào ổ chăn.
 
“Đứng lên đi, không lát nữa nước lại lạnh bây giờ.” 
 
Hàn Nhạc bê một chậu nước ấm vừa mới đun, nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong chăn nói. Trần Kiều gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hàn Nhạc bỏ chậu rửa mặt xuống rồi đi ra ngoài, ánh mắt nhìn về cái chăn trên đầu giường thì lại nhớ tới hai khắc tối qua. Không thể không nói, cưới được vợ cũng khá tốt. Hắn đi nấu cơm, còn Trần Kiều thì mặc quần áo. Nàng nhìn chậu nước rửa mặt nóng hôi hổi kia, lại so với những gì Hàn Nhạc làm hôm qua, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn. Sau khi ăn xong, Hàn Nhạc mang theo hai vò rượu và hai con gà sống về lại mặt cùng Trần Kiều. Lâm gia ở phía Đông của thôn còn Hàn gia phía tây, đường đi qua đó phải mất nửa vòng quanh thôn. Đây là lần đầu tiên Trần Kiều xuất đầu lộ diện kể từ sau lời đồn năm ngoái, Trần Kiều chưa từng trải qua những điều này, nàng sợ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, đứng sát vào người chồng cao lớn theo bản năng, đi theo cái bóng của hắn.
 
“Ơ, Hàn Nhạc đi cùng vợ về lại mặt à?” 
 
Có người cười chào hỏi với Hàn Nhạc. Hàn Nhạc thừa nhận một cách thoải mái. Ở thôn Đại Vượng Hàn gia, Lâm gia đều có tiếng tăm tốt, hoà thuận với hầu hết dân làng, nhưng ngẫu nhiên cũng phải gặp vài ba người nói chuyện rất khó nghe, ví dụ như Hồ Toàn, biết hai vợ chồng hôm nay lại mặt cũng sẽ đi ngang qua cửa Hồ gia, Hồ Toàn đã sớm chờ ở cửa. Đợi hai người họ đến gần, Hồ Toàn cố ý nhìn chằm chằm Trần Kiều: “Ơ, sao mắt Lâm Kiều có quầng thâm vậy, tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
 
Ánh mắt của hắn rất háo sắc, giọng điệu cũng hạ lưu. Trần Kiều thực sự tức giận, trốn sau lưng Hàn Nhạc. Hàn Nhạc lạnh lùng nhìn Hồ Toàn. Khi Hồ Toàn còn nhỏ đã từng bị Hàn Nhạc bằng tuổi đánh, cũng biết nếu khiến Hàn Nhạc cáu thì sẽ đánh hắn, chỉ dám nói cho sướng miệng mà thôi, vậy hắn lập tức im miệng, đút tay vào áo đứng ở cửa, vươn cổ ra nhìn Trần Kiều.
 
“Không có cách nào quản được loại người như này à?”
 
Đi được một đoạn xa, Trần Kiều tức giận hỏi. Hàn Nhạc nhìn nàng một cách kỳ lạ: “Chẳng phải trước đây nàng từng nhiều lần mắng hắn sao?”
 
Miệng Hồ Toàn toàn nói những lời ti tiện, gặp được cô nương đẹp thì đùa giỡn hai ba câu, Hàn Nhạc từng bắt gặp Lâm Kiều mắng Hồ Toàn, Hồ Toàn nói Lâm Kiều mông to, Lâm Kiều liền nói “Mông mẹ ngươi còn to hơn, về nhà nhìn mẹ ngươi đi” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bộ dáng đanh đá, không hề xứng với thân phận con gái Tú Tài. Trần Kiều biết người hắn đang nói là Lâm Kiều, mím môi, trả lời cho có: “Mắng chửi người khác là không lịch sự, ta đã sửa từ lâu rồi. 
 
Hàn Nhạc thật sự thích tính cách bây giờ của nàng hơn, yếu ớt thì yếu ớt, chứ không hơi tí là trợn mắt lườm người ta. Nhưng hắn vẫn mỉm cười, nói: “Có những người, nên mắng thì phải mắng.”
 
Trần Kiều thực sự không mắng người ta, mắt thấy phía trước chính là cửa lớn Lâm gia, mặt nàng lộ rõ vẻ vui mừng. Lâm Bá Viễn, Điền thị, Lâm Ngộ nhiệt tình tiếp đãi vợ chồng son. Trần Kiều ngồi ở chính phòng một lát thì bị Điền thị lấy cớ gọi vào Tây sương phòng. 
 
“Thế nào rồi, Hàn Nhạc đối xử tốt với con không?” 
 
Đóng cửa lại, Điền thị quan tâm hỏi. Trần Kiều nghĩ, Hàn Nhạc đối với nàng cũng coi như là tốt đi, trong nhà tiết kiệm như vậy, nhưng tối đó còn gắp một đống thịt cho nàng, bốn miệng ăn nhưng chỉ có chén nàng được thêm trứng gà.
 

“Ban đêm thì sao?” 
 
Điền thị lại hỏi. Trần Kiều đỏ mặt, ban ngày Hàn Nhạc trông rất nghiêm túc, động một chút động đã đen mặt, nhưng vừa đến tối, tuy rằng hắn không nói câu nào, nhưng lại rất nhiệt tình, đặc biệt là tối hôm qua, tắt đèn tối om, hắn dường như trở thành một con người khác.
 
Sinh hoạt hàng ngày đến chuyện bí mật giữa hai vợ chồng đều đã hỏi thăm rồi, cuối cùng Điền thị mới hỏi: “Hắn có giao bạc trong nhà cho con quản lý không?”
 
Điền thị không quan tâm tới bạc của Hàn gia, nhưng nếu Hàn Nhạc để con gái giữ tiền, đây mới là điểm mấu chốt để xem Hàn Nhạc có đối xử tốt với con bé không. Trên mặt Trần Kiều xẹt qua một tia mờ mịt. Điền thị lập tức hiểu ra, an ủi con gái: “Không sao đâu, Kiều Kiều đừng nóng vội, con mới vừa gả qua, hai vợ chồng vẫn còn chưa quen, một thời gian nữa hắn sẽ cho con quản lý tiền bạc thôi.”
 
Trần Kiều kết hôn lần đầu tiên, nên không có kinh nghiệm, tò mò hỏi mẫu thân: “Mẹ, khi mẹ thành thân với cha con, mất bao lâu thì cha mới cho mẹ quản tiền?” 
 
Điền thị ho một tiếng, nhỏ giọng nói: “Mẹ khác với con, đầu tiên là bà nội của con quản tiền, bà mất rồi thì mới đến lượt mẹ, cũng may mẹ có của hồi môn, không cần đòi bà.”
 
Trần Kiều vẫn chưa từ bỏ ý định, quyết định có cơ hội thì hỏi Hồng Mai một chút, xem Triệu Tráng đối xử Hồng Mai như nào. Nếu nàng không được quản lý bạc của Hàn Nhạc, khoảng cách với sự khăng khăng một mực của hắn càng xa hơn. Nói xong việc này, Trần Kiều đề cập tới chuyện của Xuân Hạnh.
 
Điền thị thở dài: “Không muốn cũng không được, mẹ chỉ sợ con sẽ vất vả thôi.”
 
Trần Kiều đã chấp nhận số mệnh, phải khổ thì khổ vậy, còn tốt hơn là bị thất bại để rồi phải quay về tuẫn táng. Nói cho cùng thì nàng vẫn còn muốn sống.
 
Sau khi trở về từ nhà mẹ đẻ về, Hàn Nhạc bắt đầu cầm tay dạy Trần Kiều nấu cơm. Đồ ăn nhà nông lăn qua lộn lại cũng chỉ có vài thứ kia, Trần Kiều rất nhanh đã học xong, đương nhiên bánh bao nàng gói chắc chắn sẽ không đẹp nếu Hàn Nhạc không miết vỏ, nấu cháo cũng không ngon nếu Hàn Nhạc không nêm gia vị. Hàn Nhạc yêu cầu không cao, xác nhận Trần Kiều có thể làm ra đồ ăn có thể ăn, hắn sẽ tuân thủ ước hẹn, chỉ cần hắn và Nhị đệ Hàn Giang ở nhà, Trần Kiều không cần phải làm bất cứ chuyện gì.
 
Chớp mắt một cái đã tới mười lăm tháng giêng, trấn trên có hội đèn lồng vào buổi tối. 
 
Ngay sau buổi trưa, Hàn Giang chào hỏi anh trai chị dâu, buổi tối hắn sẽ đi xem đèn, không cần nấu cơm phần hắn.
 
Hàn Nhạc biết, Nhị đệ chắc chắn sẽ đi tìm Tào Trân Châu, ngày lễ ngày tết có náo nhiệt, từ trước đến này đều là cơ hội tốt để nam nữ trẻ tuổi lén gặp nhau. 
 
“Gặp mặt thì có thể, nhưng đừng động tay động chân.” Trước khi Nhị đệ đi, Hàn Nhạc nghiêm túc nhắc nhở một lần nữa. 
 
Hàn Giang cười mà không nói, Đại ca đã được ăn thịt, sẽ không hiểu đàn ông bọn họ đói đến mức nào
 
“Đi đây.” Hắn vẫy tay, nhanh chóng chạy đến chỗ hẹn
 

“Nàng muốn đi không?” Hàn Nhạc về phòng hỏi Trần Kiều, tiểu cô nương chắc là đều thích xem đèn nhỉ. 
 
Trần Kiều không thích ra khỏi cửa vào ban ngày, nhưng nàng ở trong thôn mãi cũng chán, nếu có cơ hội thích hợp thì nàng cũng muốn ra ngoài hít thở không khí.
 
Nhìn người chồng mới cưới keo kiệt không cho nàng quản tiền, Trần Kiều thử hỏi: “Chàng đi cùng ta chứ?”
Hàn Nhạc nói thẳng: “Vậy chúng ta ăn tối sớm một chút, ăn xong thì sẽ xuất phát.”
 
Trần Kiều rất vui vẻ, khi Hàn Nhạc nấu cơm, nàng ướm thử quần áo trước gương mờ một chút. 
 
Cơm nước xong, Hàn Nhạc rửa bát, Trần Kiều lại về phòng, tìm được cái khăn lông thỏ từ của hồi môn trong tủ quần áo, quấn chặt quanh cổ. Buổi tối hơi lạnh, tuy Trần Kiền vẫn luôn ghét bỏ cái khăn quàng cổ mà không có áo choàng xinh đẹp này, nhưng cũng không muốn bị lạnh. 
 
Hàn Nhạc làm xong tiến vào, cô gái nhỏ đứng trước gương ngắm trái ngắm 
phải, nhìn thấy hắn mới không trang điểm. 
 
“Chàng mặc như vậy đi sẽ không lạnh sao?”
 
Đối mặt với ánh mắt chế nhạo của Hàn Nhạc, Trần Kiều giả vờ quan tâm hắn, thật ra là đang cố ý nói sang chuyện khác. 
 
Hàn Nhạc cười nói: “Không lạnh, đi thôi, Tam đệ sẽ trông nhà.”
 
Trần Kiều đi đến bên cạnh hắn, đi được hai bước, Trần Kiều bỗng nhiên quay lại lấy túi tiền của mình nhét vào cổ tay áo.
 
Hàn Nhạc cau mày, nói: “Ta có mang tiền, nàng không cần phải mang theo, cẩn thận không mất.”
 
Trần Kiều lại nghe ra ý tứ khác, tuy người đàn ông này không cho nàng quản tiền, nhưng cũng nguyện ý cho nàng tiêu tiền.
 
Nàng lại cất túi tiền vào trong ngăn tủ.
 
Mặt trời sắp xuống núi, phía Tây có một rặng mây đỏ, những ngôi nhà nằm rải rác dường như còn rộng lớn hơn sân sau của phủ Quốc Công. Trên đường lên thị trấn, có tốp năm tốp ba thôn dân cũng muốn đi xem đèn, cũng có mấy đôi vợ chồng son giống như Hàn Nhạc, Trần Kiều. 
 
Trần Kiều đi chậm nên hai vợ chồng bị thôn dân vượt qua rất nhiều lần, mỗi khi có người đi ngang qua bất kể là nam hay nữ, đều phải quay đầu lại nhìn Trần Kiều.

 
Trần Kiều lén lút kéo khăn quàng cổ lên che luôn cả mũi, chỉ lộ ra đôi mắt đào hoa xinh đẹp. 
 
Hàn Nhạc thấy nàng như vậy thực sự rất đáng yêu, đáng yêu đến mức hắn không muốn đi xem đèn, chỉ muốn dẫn nàng về nhà, kéo cái khăn đang che mặt nàng xuống, cởi hết áo bông thật dày trên người nàng ra...
 
Nghĩ tới là thấy nóng. Bỗng Kiều tiểu thư đột nhiên bị vướng chân, Hàn Nhạc sợ tới mức dùng một tay kéo người vào lòng. 
 
“Ôi, trời còn chưa tối đâu, phía trước đang làm gì vậy chứ!”
 
Hai vợ chồng mới ôm nhau, đã có thôn dân phía sau huýt sáo ồn ào.
 
Hàn Nhạc vội buông người ra, ngoài miệng giáo huấn nói: “Đi đường cẩn thận một chút.”
 
Thôn dân còn đang cười, hắn lại mắng nàng, Trần Kiều không vui, vừa đi bên 
cạnh đi vừa lẩm bẩm nói: “Ta cũng không bảo chàng đỡ.”
 
Hàn Nhạc tức đến bật cười, hắn không đỡ, chẳng phải Kiều tiểu thư đang bị lạnh sẽ ngã ra đấy à. 
 
Vì chuyện nhỏ ngoài ý muốn này, khi tới thị trấn hai người cũng không 
nói chuyện với nhau. 
 
Người từ các thôn xung quanh chen chúc nhau tới thị nhỏ này vô cùng đông vui, náo nhiệt. 
 
Nhiều người dễ xảy ra chuyện, Hàn Nhạc chủ động tới gần Trần Kiều, nắm tay nàng. Bàn tay to của đàn ông còn nóng hơn nước nóng, bấy giờ Trần Kiều mới không trốn tránh nữa. 
 
Lần đầu tiên ra khỏi cửa vào buổi tối, Trần Kiều nghĩ sẽ đi dạo thôi chứ không mua gì, đứng ngây ngốc ở chỗ đó nhìn đông nhìn tây, Hàn Nhạc đưa nàng đi dọc theo hai bên dường xem từng hàng một. 
 
“Cô vợ nhỏ, mau tới xem đèn hoa sen đi? Đây là cái đèn tốt nhất đấy.” Ông chủ quán nhiệt tình mời khách.
 
Trần Kiều nhìn đèn hoa sen nhiều thêm vài lần.
 
Hàn Nhạc hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
 
Ông chủ nhìn Trần Kiều, cười nói: “Mười văn.”
 
Hàn Nhạc cười lạnh, tưởng hắn không biết giá thị trường sao? Một chiếc đèn như vậy, năm văn là mua được rồi.
 

“Bên cạnh cũng có, chúng ta qua xem đi.” Kéo Trần Kiều, giọng Hàn Nhạc không cao không thấp mà nói.
 
Trần Kiều tưởng hắn tiếc tiền, khăn quàng cổ che cái miệng nhỏ đang chu lên vì không vui, người này á, mười văn mà cũng tiếc nàng. 
 
“Ôi, đèn bên kia không đẹp bằng của ta, như vậy đi, ta bán ngươi tám văn!”
 
Ông chủ quán vội vàng cản khách.
 
Hàn Nhạc lười phải cò kè mặc cả, dừng bước chân lại nói: “Năm văn, bán thì bán, không bán thì thôi.”
 
Ông chủ đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, trong lòng vô cùng ghét bỏ, lần đầu tiên thấy người đàn ông keo kiệt như vậy. Người đàn ông khác dẫn tiểu cô nương xinh đẹp tới xem đèn, có cái gì mà ngại tiêu xài phung phí?
 
Ghét bỏ thì ghét bỏ, ông chủ vẫn gỡ xuống một ngọn đèn hoa sen xuống đưa cho Trần Kiều.
 
Lúc này Trần Kiều mới hiểu rõ mục đích của Hàn Nhạc, lập tức đã tiết kiệm được năm văn tiền, nàng đột nhiên cảm thấy Hàn Nhạc rất lợi hại.
 
“Bên kia có bán kẹo hồ lô, nàng có muốn ăn không?” Đi được một lát, Hàn Nhạc hỏi nàng.
 
Trần Kiều ngẩng đầu, quả nhiên thấy một sạp bán kẹo hồ lô. 
 
Hàn Nhạc vừa thấy ánh mắt của nàng thì đã hiểu, lại kéo nàng đi mua kẹo hồ lô. Người khác chọn kẹo hồ lô đều phải ngẩng đầu, vóc dáng Hàn Nhạc cao lớn nên vô cùng dễ chọn lựa. Kẹo hồ lô phía dưới viên nhỏ lại ít, một văn tiền được một chuỗi, ở giữa hai văn, kẹo hồ lô trên cùng lớn nhất tốt nhất, ba văn tiền.
 
“Ta muốn cái này.” Trần Kiều giơ tay chỉ một chuỗi trên cùng.
 
Hàn Nhạc liền cảm thấy miệng Kiều tiểu thư cũng thật tham ăn.
 
Nhưng lần này hắn không mặc cả, trực tiếp bỏ tiền ra mua.
 
Được kẹo hồ lô tốt khiến Trần Kiều cảm thấy mỹ mãn, kéo khăn quàng cổ xuống, một tay cầm đèn, một tay cầm kẹo hồ lô, vừa ngắm đèn vừa ăn. Nhập gia tùy tục, trước kia quý nữ phủ Quốc công chắc chắn sẽ không ăn cái gì ở trên đường, bây giờ, thôn dân xung quanh ai cũng làm thế, Trần Kiều cũng không nghĩ nhiều như vậy nữa, làm sao thuận tiện thì làm.
 
Hàn Nhạc đứng bên cạnh nàng, đi dạo với hai văn tiền còn sót lại trong tay, cảm thấy rất hài lòng.
 
Đã mua đồ chơi đồ ăn rồi, hai tay nàng đều đã kín cả rồi, hẳn là sẽ không muốn thứ gì đắt tiền nữa đâu nhỉ.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận