Nữ đế ngạc nhiên, mà các quan lại càng ngạc nhiên hơn.
Lâm Bắc Phàm cười nói: “Thứ này được thay đổi dựa theo nguyên lý đèn Khổng Minh, từng được gọi là khí cầu lớn! Hiện giờ nó có thể chờ theo khoáng năm cân đồ đạc! Nói cách khác, hiện giờ nó đã có thế đưa một đứa trẻ lên bầu trời rồi! Các vị thử nghĩ mà xem, nếu chúng ta làm thứ này to hơn gấp mười lần thậm chí là hai mươi lần,chẳng phải có thể đưa con người bay lên trời rồi hay sao?”
“Nghe có vẻ sẽ làm được thật đấy!”
Mọi người nhìn khí cầu lớn trên bầu trời vừa bất ngờ lại vừa mong đợi.
Bay lên trời, không biết đó là giấc mơ của biết bao nhiêu con người!
Suốt mấy nghìn năm qua, không biết trong dân gian đã lưu truyền bao nhiêu câu thơ kinh điển và cà thần thoại, truyền thuyết!
Đó là giấc mộng lưu truyền từ trong xương tủy.
Nhưng người ta cũng hiểu rõ, chuyện này gần như chẳng thế trở thành hiện thực!
Con người không thể bay lên trời được!
Nhưng bây giờ, bọn họ đã nhìn thấy hy vọng!
“Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm!” Nữ đế khen tốt những ba lần, mừng rỡ nói: “Lâm ái khanh, ngươi lại đem đêh cho trầm một niềm vui bất ngờ nữa rồi!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay: “Khởi bấm bệ hạ, ngoài việc bay lên trời, khí cầu lớn này còn có nhiều tác dụng khác! Nếu khéo léo sử dụng thì nó có thể giúp Đại Võ ta nâng cao thực lực, ra oai với kẻ địch tứ phương!”
“Có tác dụng gì nữa? Ái khanh mau nói đi!” Nữ đê’ vội hỏi.
“Đó là đứng trên cao, nhìn được xa!” Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, nói: “Nếu chúng ta đem khí cầu lớn lên chiến trường, cho người lên khí cầu lớn để bay lên caovậy quân địch có binh lực ra sao, bày binh bố trận như thế nào, chúng ta nhìn một cái là biết hết!”
“Phái rồi, tại sao ta lại không nghĩtới nhỉ?”
“Có món binh khí kỳ diệu này, phần thắng sẽ rất lớn!”
Các quan đồng loạt vỗ trán.
“Mặt khác, còn có thể thăm dò địa hình nữa!”
Lâm Bắc Phàm cười nói: “Nước ta nhiều đồi núi, núi cao thì hiểm trờ, có rất nhiều địa phương đường đi bất tiện, nhưng có rất nhiều nơi lại là đất trống! Chỉ cần ngồi trên khí cầu lớn thì có thể quan sát địa hình núi đồi từ trên cao!”
“Đúng vậy, còn có thể dùng như thế nữa!”
“Thật tuyệt vời!”
Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại kể thêm một vài lợi ích của khí cầu lớn nữa.
Mỗi một tác dụng đều khiến người ta phải vỗ tay tán thưởng!
Nữ đế dùng ánh mắt say mê mà nhìn khí cầu lớn: “Lâm ái khanh, nhất đinh phải nghiên cứu thật kỹ khí cầu lớn này, tranh thủ thời gian để có thể sớm cho người bay lên trời!”
“Thần tuân chỉ!” Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại đưa mọi người đến một bãi cỏ.
Bãi cỏ này đã bị phá đi, trồng lúa nước vào.
Mấy học trò ở đó đã cởi áo ngoài ra, đang bận rộn làm việc trong ruộng lúa, trông giản dị như người nông dân thực thụ vậy.
Lần này thì mọi người không phán ứng kịp nữa rồi.
Bởi vì hai phát minh vừa rồi khiến người ta quá sốc!
Một cái trên trời một cái dưới biển vượt quá khả năng tưởng tượng của mọi người, lợi hại đến nổi làm người ta ngơ ngác!
Nhưng còn cành tượng trước mặt…
Có vẻ là một thứ rất quen thuộc, rất phố biến.
“Lâm ái khanh, đây là…” Nữ đế thắc mắc.
“Khởi bẩm bệ hạ, trước khi nói về phát minh này, vi thần muốn chia sẻ một câu chuyện!”
“Nói đi!” Nữ đế gật đầu.
“Từ nhỏ vi thần đã có ước mơ được nằm hóng mát dưới bông lúa!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách say mê: “Vi thần đã từng mơ một giấc mơ, mơ thấy lúa nước mọc cao hơn cả cao lương, bông lúa dài hơn cả cái chổi, hạt lúa to như hạt lạc! Ta và mọi người trong nhà nằm dưới bông lúa ấy mà hóng mát…1′
Nữ đế mỉm cười: “Đây không chỉ là giấc mơ của ái khanh đâu, đây cũng là giấc mơ của trầm! Nếu lúa nước có thể mọc cao hơn cao lương, bông lúa dài hơn cá cái chổi, hạt lúa to như hạt lạc, thì thiên hạ này đâu còn nạn đói, đâu còn nghèo khố nữa?”
“Đồ ăn thức uống của người dân rất quan trọng, chỉ cần giải quyết được vấn đề cơm ăn, thì rất nhiều vấn đề khác đều không thành vấn đề nữa!”
Sau đó, nàng thắc mắc: “Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến phát minh của ngươi?”
“Bởi vì vi thần phát hiện ra chỉ cần lai tạo ra hạt lúa mới và trồng xuống đất, thì cây lúa nước mọc ra sẽ cao hơn, tươi tốt hơn, có khá năng chống chọi tốt hơn trước những mối đe dọa của tự nhiên, tất nhiên sản lượng cũng lớn hơn!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Cho nên,
vi thần đã khuyến khích những học trò có hứng thú với lĩnh vực này nghiên cứu về nó!”
Sắc mặt của nữ đế và các quan lập tức thay đổi.
Vấn đề của đất nước chung quy đều là vấn đề về lương thực!
Bởi vì đất nước vốn là một tập thể con người, đã là con người thì phải ăn cơm, phải ăn cho no thì mới có thể nghĩ đến những chuyện khác.
Nếu đến cả cơm cũng không được ăn no thì càng chẳng cần nhắc tới những chuyện khác làm gì.
Vừa rồi nữ đế nói rất phải, chỉ cần giải quyết được vấn đề cơm ăn thì rất nhiều vấn đề khác không còn được coi là vấn đề nữa rồi!
Nếu Lâm Bắc Phàm thực sự có thế làm tăng sân lượng lương thực, thì…
Nữ đế vội nói: “Ái khanh, ngươi nói thật chứ? Giống lúa nước lai tạo này thật sự có thể làm tăng sán lượng sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...