Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Ngày hôm sau, tam hoàng tử của Đại Viêm, Viêm Tỉnh Hà, dẫn đội tuyển dự thi của Đại Viêm vào hoàng cung gặp nữ đế.

Nữ đế nhìn thấy đám người tài giỏi kiêu ngạo của Đại Viêm, trong lòng không khỏi lo lắng. Đây chính là, người có học thức mặt mũi sáng sủa!

Một người có học vấn hay không, có bản lĩnh hay không, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là biết ngay thôi. Những anh tài này của Đại Viêm, tài hoa xuất chúng, khí độ hiên ngang, vừa nhìn đã biết họ là rồng phượng giữa loài người, là kỳ lân tài tử.

Nhân tài mà bọn họ tuyển chọn được, ngoài Lâm Bắc Phàm ra thì chẳng có người nào biết đánh nhau cả.

"Đại Võ ta... thua rồi sao?"

Chính nữ đế cũng phải nghi ngờ.

Nhưng nữ đế không do dư quá lâu mà liền nói: "Các vị lặn lội đường xa tới đây, cực khổ rồi, hãy quay về nghỉ ngơi cho khỏe đi! Ba ngày nữa, cuộc so tài Viêm Võ sẽ chính thức bắt đầu!”

"Vâng, bệ hại"

Nhóm người đại diện cho Đại Viêm đáp lời.

Bọn họ xoay người lại nhìn văn võ cả triều, ánh mắt liếc nhìn Lâm Bắc Phàm một lúc rồi mới cất bước rời đi.

Sau khi buổi triều sáng kết thúc, Lâm Bắc Phàm rời khỏi hoàng cung, đi tới một sân luyện võ. Ở đây, có năm thanh niên đang chờ hắn, chính là các tuyển thủ tham gia thi võ lần này.


"Chào tế tửu đại nhân!"

"Các vị, không cần đa lễ!"

Lâm Bắc Phàm nghiêm mặt mà nói: "Để đối phó với cuộc so tài Viêm Võ lần này, bệ hạ đã đặc biệt giao chư vị cho bản quan huấn luyện tấn công đặc biệt, có vậy mới có thể làm triều ta vẻ vang trong cuộc so tài Viêm

Võ lần này!"

Các tuyển thủ dự thi đều gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Đầu tiên, ta sẽ giới thiệu với các ngươi một người!"

Lúc này, lão hòa thượng Tịnh Đài đại sư bước ra: "A di đà phật, chào các vị thí chủ!"

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Vị đại sư này có pháp hiệu là Tịnh Đài, là một vị Tông Sư!"

“Tông Sư!"

Mọi người đồng loạt thốt lên trong sửng sốt, đó là cao thủ số một thiên hạ đấy!

"Yên lặng nào!"

Lâm Bắc Phàm nói: "Tịnh Đài đã biết được công pháp và nhược điểm của các tuyển thủ đại diện cho Đại Viêm tham gia thi võ, nên ta giao cho hắn ta huấn luyện tấn công đặc biệt cho các vị! Mong rằng các vị sẽ dành thời gian, nhanh chóng cải thiện bản thân, không phụ hoàng ân!"

"Vâng, tế tửu đại nhân!" Mọi người đều rất hào hứng.

Được một vị Tông Sư dạy bảo, đây là cơ hội có cầu cũng chẳng được, tất nhiên là phải quý trọng rồi!

Xử lý xong này, Lâm Bắc Phàm rời đi. Ba ngày chớp mắt đã trôi qua, cuộc so tài Viêm Võ mà muôn dân mong đợi cuối cùng cũng bắt đầu...

Nơi tiến hành so tài là một sân luyện võ rộng lớn đã được dựng lên từ trước.

Để giảm tiếng ồn, tránh cho các yếu tố ở bên ngoài sân thi đấu làm ảnh hưởng đến sự thể hiện của các tuyển thủ tham gia thi đấu của cả hai bên, đồng thời cũng vì sự an toàn của hoàng đế và văn võ bá quan, nên người dân cũng không được vào trong sân luyện võ xem thi đấu.


Nhưng bên trong xảy ra chuyện gì, đều được thông báo ra bên ngoài ngay lập tức, để bách tính nắm bắt.

Mặc dù không được nhìn thấy quá trình tỷ thí ra sao, nhưng trước cửa sân luyện võ vẫn tập trung rất nhiều khán giả, xì xào bàn tán, chờ xem kết quả.

"Hôm nay hẳn là thi văn, các ngươi nói xem ai sẽ là người mở bàn thắng đầu tiên đây?"

"Còn cần phải nói sao, chúng ta có trạng nguyên lang đỗ đầu tam nguyên, được ca ngợi là thần tiên trên trời, ngươi nói xem ai thắng ai thua đây hả?"

"Không sai, ván đầu tiên này, Đại Võ tất thắng!"

Trong sân luyện võ, nữ đế và các quan đã đến từ lâu. Được nữ đế gật đầu, người dẫn chương trình lớn tiếng tuyên bố.

"Cuộc so tài Viêm Võ, chính thức bắt đầu!"

"Đầu tiên là thi văn!"

"Quy định thi văn như sau, dùng hình thức thi tiếp. sức!"

"Mỗi ván, hai bên phái ra một người để so tài! Người thẳng ở lại, người thua lui ra, cứ tiếp tục như thế! Cho tới khi một bên hoàn toàn thất bại, thì cuộc so tài kết thúc! 'Trên sân còn lại người của bên nào, thì bên đó là người chiến thắng!"

"Hiện giờ, hai bên có ý kiến gì hay không”

Phía Đại Viêm, có một người ló đầu tới nhỏ giọng mà nói: "Điện hạ, bọn họ làm như thế là đang muốn nhằm vào chúng ta đấy! Bọn họ biết chúng ta có nhiều nhân tài, còn bọn họ lại chỉ có một mình Lâm Bắc Phàm, nên mới muốn dùng hắn để đối phó với tất cả mọi người bên phía chúng ta, thật sự có chút kỳ lại!"

Tam hoàng tử Viêm Tỉnh Hà phe phẩy cây quạt, khẽ mỉm cười: "Đừng lo, cứ làm theo yêu cầu của bọn họ đi, để xem bọn họ có thể giở trò gian xảo gì nào! Người cuối cùng chiến thăng, chắc chắn sẽ là chúng ta!"


"Điện hạ nói có lý lắm!"

Người của phía Đại Viêm mỉm cười.

"Đại Viêm bọn ta, không có ý kiến gì cải"

"Đại Võ chúng ta, cũng không có ý kiến gì cả!"

Người dẫn chương trình gật đầu: "Nếu hai bên không có ý kiến gì cả, thì thi văn chính thức bắt đầu!"

"Ván đầu tiên, thi đánh đàn!" "Mời tuyển thủ của hai bên ra sân!"

Lúc này, ở phía Đại Viêm, có một tài tử dáng vẻ phong lưu phóng khoáng bước ra.

"Tiểu sinh bất tài, có chút thành tựu trên phương diện đánh đàn, nên sẽ đại diện cho Đại Viêm tham gia so tài với các vị! Nhưng trước khi thi đánh đàn, tiểu sinh xin được tự giới thiệu về mình trước! Đại Võ bệ hạ, mong bệ hạ ân chuẩn!"

Nữ đế gật đầu: "Được!"

"Cảm ơn Đại Võ bệ hạ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui