“Thánh thượng, ván đã đóng thuyền, chúng ta nên chầm chậm mưu tính!”
Từ Thực Phủ lần nữa góp ý: “Thần mạo muội xin thánh thượng bớt giận, tích lũy thời gian thêm hai, ba năm rồi hãy khai chiến! Đợi khi nào quân ta đã chuẩn bị đầy đủ mới khai chiến thảo phạt Bắc Hoàn!”
“Thánh thượng, Tĩnh quốc công nói có lý.”
Chương Hòe đứng ra ủng hộ Từ Thực Phủ: “Đại Càn ta nhất định sẽ báo thù này! Nhưng không phải hiện tại!”
“Không phải hiện tại, vậy phải chờ tới lúc nào?” Tiêu Vạn Cừu gầm thét: “Lần này nhịn, lần sau nhịn! Rốt cuộc triều ta muốn nhãn nhịn tới khi nào? Từng người
các ngươi, cứ thích làm con rùa rụt cổ như vậy sao?”
Tiêu Vạn Cừu siết chặt nắm đấm, lửa giận trong lồng ngực đang thiêu đốt cả người ông ta.
“Lời này của Dự quốc công sai rồi! Không phải không chiến, mà là thời điểm chưa tới!" Từ Thực Phủ nói.
“Cái con mẹ nó gì mà chưa phải lúc! Thế sao lúc nương ngươi sinh ngươi ra không chọn thời gian đẹp để sinh?”
“Thô tục! Bây giờ đang là thời điểm bàn quốc gia đại sự, há là lúc để ông chửi bậy ở đây?” Từ Thực Phủ la lớn.
“Lão tử cứ muốn chửi đấy! Không chửi đám rùa rụt cổ ham an nhàn các ngươi thì chửi ai?”
“Thánh thượng, lúc này khai chiến, quân ta chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề...” “Thúi lắm! Còn chưa khai chiến, sao ngươi biết triều ta sẽ tổn thất nặng nề?
Đầu do nương sinh đủ hai tay hai chân, Bắc Hoàn dám chiến vào mùa đông, dựa vào đâu chúng ta lại không dám chiến?”
'Thoáng chốc, phủ đệ của Vân Hạc giống như biến thành triều đình thu nhỏ.
Phái chủ chiến và phái chủ hòa khiến tình hình nơi đây rối tung lên, cảm giác như hai phe có thể lao vào đánh nhau bất cứ lúc nào.
Vân Hạc xụ mặt nhìn đám người kia, trong lòng không nhịn được mắng chửi. Mẹ nhà nó!
Đây là ngày đại hôn của ta đó mấy cha?
Ta mẹ nó sống hai kiếp người mới kết hôn lần đầu, cứ như vậy bị phá hỏng! Các người muốn cãi nhau, phiền các người vào cung cãi nhau được không? Mẹ kiếp!
Sớm biết có chuyện xui quẩy này thì hắn đã không tổ chức tiệc rượu hôm nay rồi!
Bắc Hoàn đáng chết! Ban Bố đáng chết! Nhất định phải gây ra chuyện vào ngày đại hôn của hắn!
Mẹ nó chứ, chờ lão tử đi đến Sóc Bắc đi, xem lão tử làm sao xử lý hết các ngươi!
“Ai dám nói không chiến?” Nhưng vào lúc này, một giọng nói đầy hung ác đột nhiên vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, sảnh đường vốn đang ầm ï thoáng chốc trở nên yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người theo bản năng nhìn về cửa sảnh chính thông đến tiền viện.
Đệ nhất ác bá Đại Càn, Tân Lục Cảm!
Đi bên cạnh là con trai của ông ta, Tân Thất Hổ.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Tần Lục Cảm sát khí bừng bừng tiến vào, dọa cho đám người đang cãi phải né ra nhường đường.
Ác bá này là người dám đánh quần thần tơi bời ở trên triều đình đấy! Huống hồ nơi đây còn không phải triều đình.
Chọc phải tên ác bá này, cứ coi như ông ta không đánh ngươi thì sau đó ông ta cũng có cả trăm cách khiến cho nhà của ngươi chó gà không yên.
Tần Lục Cảm tức giận bước tới, đi thẳng tới trước mặt Từ Thực Phủ, hung tợn gầm thét: “Từ thái giám, lập tức nằm xuống đất cho lão tử, hôm nay lão tử nhất định phải đại tiện trên đầu ngươi! Chỉ cần hôm nay ngươi để lão tử đại tiện trên đầu ngươi mà không oán không hận, con mẹ nó tên nào dám nói muốn khai chiến với Bắc Hoàn, lão tử liền đánh gấy răng tên đó!”
Nghe Tần Lục Cảm nói, mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Vân Hạc cũng không khỏi cảm thán.
Lão lưu manh này đúng là danh xứng với thực!
Vừa đến đã tung tuyệt chiêu rồi!
“Ông..."
Từ Thực Phủ biến sắc, cả giận nói: “Vinh Quốc công! Thánh thượng và các vị nương nương đều có mặt ở đây, ta khuyên ông đừng có làm xăng bậy!”
“Ừm! Có đạo lý!”
Tân Lục Cảm gật đầu, nắm chặt Từ Thực Phủ: “Vậy lão tử dẫn ngươi đi ra bên ngoài rồi làm cũng được, tránh dơ bẩn con mắt của Thánh thượng và các vị nương nương!”
Nói xong, Tần Lục Cảm dứt khoát kéo Từ Thực Phủ ra ngoài.
Từ Thực Phủ là quan văn, sao có thể là đối thủ của lão lưu manh này được!
Mặc cho Từ Thực Phủ giấy giụa cỡ nào cũng không thể thoát khỏi tay Tân Lục Cảm.
“Thánh thượng, nương nương, cứu mạng! Cứu mạng...”
'Từ Thực Phủ cũng không màng đến uy nghiêm nữa, vội vàng lớn tiếng cầu cứu.
Đổi lại là người khác nói muốn đi đại tiện trên đầu ông ta, ông ta tuyệt đối không tin đối phương có can đảm làm việc này.
Nhưng đây là đệ nhất ác bá Đại Càn!
Tần Lục Cảm thật sự có cái gan dám đi đại tiện trên đầu ông ta đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...