Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Quân tình cấp báo!

Khung cảnh náo nhiệt bởi vì bốn chữ đơn giản này mà phút chốc trở nên im ắng.

Không lâu sau, một binh sĩ cầm báo cáo quân sự chạy vào trong phủ. “Đọc!”

Binh sĩ còn chưa kịp hành lễ, Văn Đế đã nôn nóng quát khẽ.

“Rõ!”

Binh sĩ không dám chậm trễ, vội vàng mở báo cáo quân tình: “Khởi bẩm Thánh thượng, tướng sĩ đi áp tải lương của triều ta khi vào vùng Bắc Nguyên đã bị

ky binh của Bắc Hoàn tập kích, ba trăm vạn gánh lương thực đều bị cướp sạch...”

Lương thực cứu trợ vận chuyển từ Phụ châu đến Sóc Bắc bị Bắc Hoàn cướp sạch sẽ ngay giữa đường!

Hai vạn tướng sĩ vận chuyển lương thực cũng thương vong hơn một nửa! Sảnh chính trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Chỉ có giọng binh sĩ báo quân tình không ngừng vang lên bên tai mọi người.


Dù cho binh sĩ đã đọc xong nội dung quân báo, hiện trường vẫn một màu tĩnh lặng.

Bầu không khí vui mừng ban nãy trong nháy mắt trở nên nghiêm nghị và ngột ngạt.

Bắc Hoàn bội ước, cái gì mà chiến mã, cái gì mà đất đai, hết thảy đều không thực hiện!

Đã thế bọn họ còn dùng phương thưc đơn giản thô bạo nhất để cướp lấy ba trăm vạn gánh lương thực bọn hắn đang cần.

Kết quả là, bây giờ Đại Càn không chỉ không vớt được lợi lộc gì mà còn hao tổn hơn một vạn tướng sĩ!

“Choang!” Sau một quãng thời gian im lặng thật lâu, Văn Đế đột nhiên cầm lấy chén trà hung hăng ném mạnh xuống mặt đất, sắc mặt tràn đầy lạnh giá, mở miệng gầm lên: “Bắc Hoàn vô sỉ! Bắt nạt trẫm quá đáng!”

Câu này của Văn Đế ngay lập tức châm ngòi lửa giận của tất cả mọi người ở đây.

“Xin Thánh thượng cho lão thần lĩnh quân xuất chiến! Lão thần tình nguyện lập quân lệnh trạng! Không phá Bắc Hoàn, thề không quay về!”

Tiêu Vạn Cừu tràn đầy phẫn nộ, đằng đăng sát khí đứng ra nói lớn. Tiêu Vạn Cừu luôn là người kiên định ý kiến phải chiến với Bắc Hoàn.

Trước đó Văn Đế quyết định dĩ hòa vi quý, Tiêu Vạn Cừu cũng không tiện nói thêm cái gì.

Nhưng bây giờ, Bắc Hoàn bội ước, cướp bóc lương thực, tàn sát tướng sĩ Đại Càn, Tiêu Vạn Cừu có như thế nào cũng nuốt trôi được cục tức này.

“Thần xin chiến!”

“Thần cũng xin chiến!”

“Không diệt Bắc Hoàn, thề không quay về....”

Trong nháy mắt, những người thuộc phái chủ chiến với Bắc Hoàn đều nhao. nhao đứng ra xin chiến, thậm chí một số người thuộc phái chủ hòa cũng đứng ra.


“Thánh thượng, không thể được!”

Từ Thực Phủ vội vàng đứng ra, khom người nói: “Hành động lần này của Bắc Hoàn quả thật rất quá đáng, quá coi thường Đại Càn ta! Nhưng bây giờ, lương thực đã bị Bắc Hoàn cướp đi rồi, đã thế chỉ còn hơn một tháng nữa là Sóc Bắc vào đông, trời đông giá rét, lúc này nếu khai chiến với Bắc Hoàn, quân ta chắc chăn không có lợi thết”

Lời này của Từ Thực Phủ nhận được tán đồng từ những người vẫn đang muốn dĩ hòa vi quý.

“Thánh thượng, triều ta tập kết đại quân cần thời gian, mà đợi đại quân tập kết hoàn tất xong, Sóc Bắc đã thành tuyết bay ngập trời rồi! Mùa đông tác chiến, quân ta chắc chắn gặp bất lợi!”

“Đúng vậy, Thánh thượng! Bắc Hoàn quanh năm lạnh lếo, người ngựa Bắc Hoàn sớm đã thích ứng với cái lạnh của mùa đông, tướng sĩ triều ta thì còn chưa làm được như vậy!”

“Hiện tại việc quan trọng nhất không phải là khai chiến với Bắc Hoàn mà là phải bảo vệ tốt Sóc Bắc, phòng ngừa Bắc Hoàn lại lần nữa triển khai đại quân xâm lược nước tai”

“Mong Thánh thượng nghĩ lại..."

Phái chủ hòa nhao nhao nhảy ra góp lời.

Bọn họ nói cũng có đạo lý của bọn họ.

Tướng sĩ Đại Càn không thích ứng được với việc tác chiến vào mùa đông là

ự thật, lúc này khai chiến với Bắc Hoàn hoàn toàn đúng là dùng điểm yếu của mình để tấn công điểm mạnh của người khác.


“Im lặng!”

Văn Đế giận tím mặt, đằng đằng sát khí quát to: “Bắc Hoàn ức hiếp lên đầu Đại Càn chúng ta rồi! Các ngươi muốn trẫm và hàng vạn lê dân bách tính Đại Càn nuốt trôi được cục tức này thế nào?”

Từ trước đến giờ Văn Đế chưa từng tức giận đến vậy.

Lần trước khi Bắc Hoàn mượn lương, Đại Càn đã nhượng bộ Bắc Hoàn một

lần. Dựa theo kết quả lần đánh cược giữa Vân Hạc và Ban Bố, dù cho Đại Càn không cho Bắc Hoàn một hạt gạo, Bắc Hoàn cũng phải trả lại đất cho Đại Gàn,

còn phải cho Đại Càn vạn con chiến mã.

Nhưng bây giờ, Bắc Hoàn không trả đất về, không cho chiến mã, còn ngang nhiên cướp bóc lương thực của Đại Càn!

Quá đáng hơn, bọn chúng còn tàn sát hơn một vạn tướng sĩ Đại Càn! Đây là đang nhục mạ Đại Càn, cũng là nhục mạ Văn Đết Văn Đế sao có thể nuốt trôi được cục tức này được.

Dù có phải liều đến mức lưỡng bại câu thương, ông ấy cũng muốn ép cho Bắc Hoàn phải trả cái giá đắt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận