Hạ Hi đầy sự hy vọng nói, Du Nghĩa thân thể cứng đờ, bước chân cũng dừng lại, môi có chút động, một chữ “Đúng” nghẹn trong cổ họng không làm sao cất lên được.
Mọi người cũng đều nghe rất rõ ràng câu nói này, ánh mắt đột nhiên tập trung lên người Du Nghĩa.
Lã thị lo lắng, mở miệng định ngăn cản, nghĩ đến những lời lúc nãy của Du Nghĩa thì lại nuốt lại những lời định nói ra.
Trong lòng đã mắng Hạ Hi không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn là không nhịn được, bước chân có chút vội vàng tới trước mặt hai người, mở miệng là trách móc, “Hạ thị, ngươi sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ, Du Nghĩa vừa rơi xuống nước, thân thể quan trọng hơn, ngươi làm sao có thể để hắn ở trong phòng của ngươi.”
Lời bà ta vừa nói xong, người trong sân đều im lặng, mọi người nhìn nhau trong mắt xẹt qua sự không tin được, Lã thị thường ngày dày vò Hạ Hi thì thôi đi, thế mà còn cấm hai người họ ở cùng nhau.
Giọng nói của Hạ Hi vang lên trong khoảng sân yên tĩnh, tràn đầy sự khó hiểu, “Mẹ, nếu tướng công không ở trong phòng của ta, ta làm sao chăm sóc chàng?”
Lạ thị lập tức đổi sắc mặt, “Nghĩa Nhi cần đến ngươi chăm sóc sao, ta…”
“Khụ khụ khụ…”
Du Nghĩa ho lớn.
“Tướng công, chàng không sao chứ?”
Hạ Hi đưa tay ra muốn vỗ sau lưng hắn, Du Nghĩa nắm lấy vạt áo nàng, “Hi Nhi, nàng nói gì vậy, chúng ta là phu thê tất nhiên là ở cùng một chỗ rồi.”
Hạ Hi chớp mắt nhìn Lã thị, ánh mắt mang theo chút chờ mong, rất cẩn thận hỏi, “Mẹ, có được không?”
“Không…”
Một chữ xông lên tới miệng, bà ta chưa kịp nói xong, Du Nghĩa ngữ khí vội vàng ngắt lời.
“Nương, để Hi Nhi chăm sóc cho con đi.”
Nói xong, nháy mắt ra hiệu với Lã thị.
Lã thị đột nhiên hiểu ra, cứng giọng nói, “Nương chỉ nghĩ là Hạ thị cực khổ quá rồi, nếu nàng ta đã kiên quyết vật thì để nàng ta chăm sóc con, nương tối sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”
“Cảm ơn mẹ.”
Hạ Hi rất vui vẻ, đỡ Du Nghĩa qua bên kia, đến bóng lưng cũng thấy tràn ngập vui vẻ.
Mọi người đều nhìn thấy, trong lòng đều nổi lên suy nghĩ. Nhưng dù sao cũng là chuyện của nhà người ta, họ cũng không tiện tham gia, hơn nữa thân phận Cử nhân của Du Nghĩa bày ra đó, họ cũng không dám nói gì nhiều.
Thở dài một tiếng, thôn trưởng xua tay, “Mọi người đều về trước đi, trong vòng ba ngày không ai được tới bên bờ sông.”
Mọi người đồng ý rồi dần dần tản đi.
Đợi khi mọi người đã đi hết rồi, Lã thị nhảy cao nhổ nước bọt vào bóng lưng của mọi người. Những người này cũng không thèm xem bản thân là thứ thân phận gì, dám quản chuyện nhà bà ta, nếu như không phải Du Nghĩa đã sớm dặn dò bà phải tạo quan hệ hệ tốt với người trong thôn, lưu cái danh tốt, như vậy có lợi cho con đường làm quan sau này của hắn thì bà ta đã sớm cầm gậy đuổi hết bọn họ ra ngoài rồi.
Nghĩ tới đây, lại nghĩ tới Du Nghĩa đã sang sân nhà bên kia, quay người tức giận sang bên đó. Hạ thị cái đồ hai mặt đó, hôm nay cố ý vờ ra bộ dạng yếu đuối liên tục đối đầu với họ, hôm nay bà ta phải dạy dỗ ả ta thật tốt mới được.
Trong lòng tức giận, bước chân nặng chình chịch, nhanh chóng xông qua cửa nguyệt môn, nghe thấy âm thanh mang theo ý cười của Hạ Hi, “Mẹ…”
Lã thị nhìn sang, đột nhiên dừng bước lại.
Hạ Hi dựa người vào thành cửa, tay cầm một thanh đao nhỏ, cười như không cười, “Mẹ, người quên ta đã nói gì rồi sao?”
“Ngươi dám!”
Có Du Nghia ở đây, Lã thị dường như không sợ hãi, “Ngươi nếu dám động đến ta, ta sẽ bảo Nghĩa Nhi lập tức hưu ngươi.”
“Vậy sao?”
Hạ Hi nhẹ nhàng hỏi.
Lã thị câu miệng, nhấc chân tiếp tục bước vào sân, ngữ khí trách móc, “Hạ thị, ta…”
Du Nghĩa vừa ngồi xuống ghế ở trong phòng liền nghe thấy tiếng của Lã thị, bị doạ lập tức đứng dậy, bước lớn xông ra ngoài.
Một thanh đao nhỏ cắm vào mặt bàn chân của Lã thị, lưỡi đao sắc bén dưới ánh chiều ta xẹt qua tia sáng rợn người, bàn chân Lã thị từng giọt máu đỏ chảy ra ngoài.
Đôi mắt Du Nghĩa run rẩy co lại, “Nương…”
Lã thị đã bị doạ cho ngốc luôn rồi, nghe thấy tiếng kêu của Du Nghĩa mới phản ứng lại, đột nhiên cảm nhận được sự đau đớn truyền tới từ bàn chân, tiếp sau đó là tiếng hét lớn, “Aaaaaaa…”
“Nương…”
Du Nghĩa sợ hãi run rẩy bước ra xông tới, chân mắc vào ngưỡng cửa, người trực tiếp bay ra ngoài, vừa hay rơi xuống rơi xuống chỗ bàn chân của Lã thị.
“Aaa…”
Đao đâm trên mặt bàn chân giờ đã cắm sâu vào hơn, tiếng la hét của Lã thị càng chói tai hơn.
Kỳ Nhi bị doạ tới co rúm người, tay nhỏ đưa ra nắm chặt y phục của Hạ Hi, mím chặt môi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hạ Hi lắc đầu, đứng yên tại chỗ, “Tướng công, chàng sao lại không cẩn thận như vậy chứ, thế này chân của mẹ sợ là sẽ phế mất đó.”
Du Nghĩa bối rối, tiếng kêu la của Lã thị vang lên bên tai, vang tới mức làm tai hắn ong ong, Hạ Hi nói xong hắn mới ý thức được là chuyện gì, hoảng loạn bò dậy, nhìn thấy cảnh tượng máu me, trán toát mồ hôi, não bùng lên một tiếng, “Nương, con, con….”
Lã thị đau đớn người đổ đầy mồ hôi, kêu la không ngừng.
Du Nghĩa quay đầu, nghiến răng nghiến lợi, Hạ thị… nhanh đi mời đại phu.”
“Tướng công.”
Hạ Hi đứng yên không động, trên mặt vẫn mang theo nét cười, “Mẹ không nói với chàng sao? Ta bị bà đẩy ngã, đầu đập vào ngưỡng cửa, tỉnh lại thì không còn nhớ gì nữa, nhà đại phu ở đâu, ta căn bản là không biết a.”
“Cái này, cái này,…”
Máu nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất, Lã thị đau đớn trợn mắt, dường như muốn ngất đi.
“Người đâu, người đâu nhanh đến đây!”
Du Nghĩa hướng bên ngoài gọi lớn.
Tiếng bước chân truyền tới, Hổ Tử xuất hiện ở cửa, “Đại ca, huynh gọi….”
“Hổ Tử, mau, mau đi mời đại phu, mời đại phu.”
Hổ Tử bị hắn doạ sợ, vội vàng quay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét, “Mời đại phu, ta muốn mời đại phu.”
Thôn dân mới từ nhà Lã thị đi ra, có người vẫn chưa về tới nhà, Hổ Tử như một ngọn gió lướt qua người họ, mọi người nghe rõ cậu hét cái gì, nhìn nhau.
“Nương…”
Du Nghĩa quỳ dưới đất, tay run run không biết nên làm gì.
Hạ Hi xoa đầu Kỳ Nhi, “Vào phòng đi con.”
Kỳ Nhi ngoan ngoãn vào phòng.
Hạ Hi chậm rãi bước tới góc nhà, đem Thảo Mộc Hôi trước đây cất ra, lại chậm rãi bước tới, ngồi xổm trước mặt Lã thị.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Lã thị sợ hãi đến quên đi đau đớn, hốt hoảng nhìn nàng.
Hạ Hi chầm chậm đưa tay tới thanh đao, “Giúp người rút đao a.”
Lã thị hốt hoảng run rẩy, “Không…”
Một tia máu phun ra, Lã thị hai mắt trợn tròn rồi ngất đi.
“Hạ thị, ngươi…”
Du Nghĩa tức giận, giọng nói lên cao.
“Im miệng!”
Vừa mắng hắn một câu vừa nhanh chóng cởi giày của Lã thị ra, đổ Thảo Mộc Hôi lên mặt bàn chân bà ta.
……
Đại phu vội vàng tới, vừa vào cửa Du Nghĩa đã thúc giục, “Đại phu, mau xem nương của ta.”
Đại phu tới gần nhìn thấy vết thương trên chân của Lã thị, hít vào một hơi, thả hộp thuốc xuống, từ trong đó lấy ra thuốc ngoại thương, nhanh chóng đổ lên mặt vết thương, thấy máu hoàn toàn không chảy nữa mới nói, “May mà các người xử lý kịp thời, nếu không cái chân này của bà ấy phế mất rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...